[Đồng Nhân Truy Lăng] Đại Kết Cục_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim tiên sinh nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt bất an nhìn Trạch Vu Quân mỉm cười vô tội đứng cạnh Tam Độc Thánh Thủ, nụ cười rõ ràng hiền lành như thế nhưng rơi vào mắt Kim tiên sinh lại trở thành phóng dao trong âm thầm.

Ông ta đảo mắt muốn chuyển đối tượng để mắng mỏ, nhìn qua Lam Vong Cơ, trăm ngôn vạn ngữ đã lên tới miệng liền bị Kim tiên sinh ngậm ngùi nuốt xuống.

Trạch Vu Quân miệng cười phóng đầy dao găm đã đáng sợ, Hàm Quang Quân chẳng những không cười mà quanh thân còn dán đầy gai nhọn, đụng chổ nào cũng đứt tay, ông ta liền thức thời chuyển mục tiêu.

Kim tiên sinh hướng mắt tới Mạc Huyền Vũ rồi dứt khoát lơ hắn đi, ông vẫn không quên bên trong thân xác này chính là Di Lăng Lão Tổ_Ngụy Vô Tiện, cho ông mười lá gan cũng không dám động tới.

Cuối cùng Kim tiên sinh quyết định mắng cả bốn người một lúc: "Hai thế gia các người chính là đang ỷ đông hiếp yếu sao? Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, các ngài làm chuyện quá đáng như vậy Lam tiên sinh ở nhà có biết hay không? Giang tông chủ, ngài phá hôn sự Kim gia thì ăn nói sao với tu chân giới đây?"

Trong cả bốn, người nóng náy nhất, ra tay tàn bạo nhất chính là Giang Trừng.

Hắn từ đầu đã không có hảo cảm với Kim tiên sinh này, chẳng thà bắt hắn ngồi nghe Lam Khải Nhân đọc gia huấn Cô Tô Lam Thị còn có thể chịu được, nhìn còn không chướng mắt bằng lão già này.

Đã vậy năm lần bảy lượt bị mắng Giang Trừng cũng không nhịn nữa, hắn đẩy Lam Hi Thần sang một bên, hầm hố tiến tới, xách cổ áo Kim tiên sinh mà mắng.

"Cái hôn sự chó má của Kim Xiển ngươi còn dám bênh? Ngươi có biết tông chủ tốt của ngươi đã làm cái gì không hả? Dám bắt cháu ta thì đừng nói một Kim gia, tám chục Kim gia ta cũng sẽ san thành bình địa cho ngươi xem."

Kim tiên sinh cảm thấy bị sỉ nhục, ôn tức giận quát: "Bắt ai? Giang tông chủ, bớt ngậm máu phun người, tông chủ nhà bọn ta bắt ai được chứ? Bắt cháu ngươi? Chẳng lẽ là bắt Kim Lăng hay sao? Ngài đừng có đùa đi!"

Giang Trừng gân xanh bạo phát, nói năng không hề kiên nể: "Chính là bắt Kim Lăng cháu ta! Ngươi muốn giữ mặt mũi cho Kim gia thì ngày mai cùng ta gặp tại kim điện, còn nếu muốn làm lớn chuyện mời các gia tộc tới chủ trì công đạo thì cứ việc. Tới lúc đó nếu Kim gia phạm sai lầm, ta sẽ không nể mặt ngươi đâu."

Thình lình Kim tiên sinh cảm thấy lo lắng, lại nghĩ đến nếu không phải có cái gì đó bất thường thì bốn người này sẽ không lỗ mãng như vậy.

Chỉ sợ Kim Xiển thật sự đã làm cái gì không đúng.

Cuối cùng ông ta quyết định trước mắt cứ giải quyết nội bộ trong kim điện đã.

Ở bên này căng thẳng bao nhiêu thì phía Lam Tư Truy cũng chẳng tốt hơn được bấy nhiêu. Kim Lăng trúng thuốc thúc tình cực mạnh, hắn được y gắt gao ôm trên kiếm nhưng cơ thể trăm lần ngàn lần đều không chịu được kích thích như thế nên nháo loạn đến trời long đất lỡ.

Kim Lăng cơ thể nóng bừng như lửa đốt, hắn dựa sát người vào y, trên cơ thể y phát ra hơi lạnh có thể xua tan đi khí nóng đang hoành hành trên người hắn, Kim Lăng bức bách chồm người câu cổ y, ham muốn khiến đầu hắn gần như sắp nổ tung rồi.

Lam Tư Truy rõ ràng giật mình vì hành động này của hắn nên kiếm quyết không vững, bước chân chệnh choạng liền ngã từ trên cao xuống.

Bọn họ ngự kiếm rất nhanh nhưng địa phận thành Lan Lăng không nhỏ, chỉ vừa mới đến ranh giới rừng đại thụ của Lan Lăng đã rơi xuống, bóng hai người khuất trong rừng cây.

Mà điều đầu tiên y làm khi rơi xuống không phải là vận lực giảm sốc mà mà gắt gao đem Kim Lăng chuyển lên trên, lấy mình làm đệm thịt che chở cho hắn.

Từ trên không ngã xuống cộng thêm sức nặng của một thanh niên trưởng thành khiến Lam Tư Truy tất nhiên không thoải mái, vậy mà y một tiếng cũng không kêu đau chỉ gấp gáp kiểm tra người trong lòng có bị làm sao hay không.

Y vừa định ngồi dậy thì Kim Lăng nằm bên trên đột ngột chồm người tới, ánh nước mơ màng trong mắt, hơi thở phảng phất nóng như lửa, ngữ điệu khổ sở tột cùng: "Lam Nguyện..ta thật sự khó chịu...ta nóng..."

Đầu Lam Tư Truy mạnh mẽ nổ ầm một tiếng, y chống hai tay dưới đất, căng mắt nhìn thanh niên thân trên chỉ khoát một lớp khoát bào mỏng manh, mà vạt áo còn vì đụng chạm ban nãy mà gần như mở toạt ra, y cố gắng dời mắt nhưng một chút cũng không thể dời đi xa.

Hắn trúng xuân dược, nhất định rất khó chịu, y phải làm sao bây giờ?

Kim Lăng nằm trên người y lại chồm tới, đuôi mắt ướt át đầy ủy khuất: "Lam Nguyện...muốn ngươi, ta...muốn ngươi!"

Bức tường chắn cuối cùng của Lam Tư Truy sụp đổ, đối diện với Kim Lăng khát cầu dục tình trước mắt y giống như đang bị tra tấn vậy.

Yết hầu đắng chát, con ngươi trong mắt bình thường sáng như Bắc Đẩu tinh quang giờ đây lại bị dục hỏa chôn chặt trong lòng cắn nuốt mất.

Thanh âm trầm thấp mọi ngày giờ đây pha thêm chút vẫn đục: "Như Lan, ngươi không hối hận chứ?"

Kim Lăng hai mắt trống rỗng, hắn hiện tại một chữ cũng nghe không lọt tai, trực tiếp chồm tới mạnh bạo hôn lên môi Lam Tư Truy. Khoang miệng hắn ẩm ướt lại bị thuốc thúc tình chi phối, nhiệt độ bên trong cực kỳ nóng, khiến cho thần trí Lam Tư Truy cũng bị mật ngọt bên trong nhấn chìm đi mất.

Cả hai hiện tại gần như quấn lấy nhau, Lam Tư Truy đỡ gáy hắn lên, từ bị động chuyển thành chủ động, môi lưỡi triền miên quấn quýt, cơ thể nóng bỏng cọ xát khiêu khích cũng không hạ được dục hỏa trong người.

Lam Tư Truy chuyển người, một tay ôm lấy hông Kim Lăng một tay cởi xuống khoát bào trên người hắn, thoắt cái vung lên, áo bào rơi xuống đất trải thành một tấm thảm, y thuận thế nâng hắn đặt lên đó, sau đó vung tay vận linh lực cuốn lấy lá cây dưới đất đấp thành một cái màng che chắn vô cùng kín kẻ.

Kim Lăng bị y một thân đè lên, lá cây bốn phía đúng lúc đã kết thành màn che, ý vị mà giấu đi mỹ cảnh bên trong.

Rừng cây bốn phía đôi lúc truyền đến thanh âm ướt át mà đỏ mặt, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ phóng túng không chút kiềm nén. Tất cả làm cho rừng cây quanh năm tĩnh mịch trở nên thật đặc sắc.

Cảnh đêm mờ ám cuối cùng cũng được thái dương chiếu rọi, trời vừa hừng đông chớm sáng thì nơi cánh rừng có một cái màn che hình chữ điền sừng sửng mọc lên.

Mà bên trong màn che bằng lá cây có thể lờ mờ nhìn thấy hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, nam nhân trên trán điểm hạt chu sa đỏ cơ thể vô vàn dấu hôn xanh đỏ, góc mặt hơi nghiêng lộ ra mệt mỏi cùng yên bình.

Hắn nằm trong ngực Lam Tư Truy, gò má phím hồng nhất thời vơi đi nét kiêu ngạo vốn có mà thay vào đó lộ ra chút yếu nhược khiến người ta vừa nhìn liền muốn giang tay bảo hộ.

Cả cơ thể hắn rúc vào trong ngực y, trên tay vẫn gắt gao nắm chặt sợi dây buộc trán của y, mặc dù đang ngủ nhưng khóe môi vẫn không giấu được tiếu y nhàn nhạt.

Lam Tư Truy ôm hắn, y cả một đêm không hề chợp mắt, đem nam nhân trong lòng trông coi thật kỹ, cũng bởi vì dược tính của thứ thuốc thúc tình này quá mạnh nên Kim Lăng phải một lần rồi lại một lần, y không sao nhưng ngược lại hắn rất chịu nổi.

Sau khi xuân dược hết công hiệu thì Kim Lăng lại có triệu chứng phát sốt, cả người nóng bừng, nằm trong lòng y giống như đang ôm lấy một khối than nóng hổi vậy.

Y từ khi làm xong đều bất an lo lắng, một bên truyền linh lực điều tức cho hắn nhưng vẫn không quên dọn dẹp lại vết tích mờ ám cùng bạch trọc vương khắp khoát bào.

Cũng bởi vì một đêm không ngủ mà tấm áo trải bên dưới không những nhăn nhúm mà đâu đâu cũng là tinh dịch nhớp nháp, y sợ bẩn, liền đem Kim Lăng ôm chặt trên người.

Lam Tư Truy áy náy nhìn hắn, hôm qua...có phải rất quá đáng không?

Nhớ lại, có lúc hắn cầu xin y dừng lại, nhưng mà nhìn dáng vẻ đó...y càng không khống chế được hung bạo mà làm, hắn còn bị làm đến ngất đi...

Ánh mắt Lam Tư Truy nhìn tới vật Kim Lăng nắm trong tay, khóe môi không không chế được vui vẻ nâng lên.

Hắn đã muốn giữ, đời này cũng đừng hòng buông ra.

Đương lúc y đang nghĩ đến chuyện vui thì trong lòng Kim Lăng đột nhiên cựa mình tỉnh dậy, hắn hừ nhẹ một tiếng muốn ngồi dậy nhưng cơ thể chổ nào cũng mệt mỏi đau nhức giống như bị Tử Điện quất qua vậy.

Đặc biệt, đặc biệt eo hông cực kỳ đau.

Kim Lăng muốn lên tiếng lại phát hiện thanh âm không ra khỏi cổ họng, đắng nghét kẹt lại bên trong.

Hắn muốn lăn xuống lại phát hiện vòng tay đặt trên eo giữ mình rất chặt, đầu vỡ oành một trận, thình lình nhớ lại tối qua một trận dã chiến...

Lam Tư Truy dưới người chột dạ, đè thấp giọng: "Xin lỗi...nhưng mà ngươi đừng xuống, sẽ bẩn."

Sắc mặt Kim Lăng thoáng chốc đỏ như ráng chiều, hắn thẹn quá hóa giận muốn lên tiếng mắng y nhưng lời lên đến cổ họng mà phát ra lại chẳng nghe được gì.

Kim Lăng mặt càng đỏ hơn nữa, đêm qua không phải hắn say rượu mà chỉ là trúng thuốc cho nên những chuyện cần nhớ đều nhớ rất rõ.

Kể cả việc mình phóng túng rên rỉ đến tắt tiếng, con mẹ nó càng nghĩ càng xấu hổ.

Lam Tư Truy trong lòng xót đến cực điểm, y thật nhẹ hôn lên trán hắn: "Xin lỗi!"

Cả người Kim Lăng không còn bị sự chi phối của thuốc nữa nhưng lúc này cũng từ từ đỏ lên, là ngượng đến đỏ người a.

Hắn đè giọng ho nhẹ một tiếng: "Ta..."

Nói được một tiếng liền sững sờ ngưng lại, hắn không ngờ là sau một đêm cổ họng có thể khàn đến mức này, căn bản là nghe không ra tiếng người.

Lam Tư Truy hữu lực ngồi dậy, với tay lấy lớp trung y của đồng phục Lam gia nằm bên cạnh cẩn thận khoát lên người hắn.

Chột dạ cuối đầu, bộ dạng tủi thân: "...Là ta quá đáng, xin lỗi ngươi."

Vừa mới tỉnh dậy đã nghe y xin lỗi tận ba lần, Kim Lăng dù da mặt có mỏng cũng cảm thấy giống như là mình đang ức hiếp y vậy.

Hắn chỉnh lại trung y, vừa mới định nâng tay lên thì cơn đau truyền tới khiến hắn nhăn mặt hít vào một hơi khí lạnh.

Lam Tư Truy giật mình bối rối, y lập tức giúp hắn ân ân cần cần chỉnh lại vạt áo, còn tỉ mỉ vuốt lại nếp gấp trông cho thật ngay ngắn nữa. Cuối cùng nâng đôi mắt buồn tủi lên nhìn Kim Lăng: "...Xin lỗi ngươi..."

Nếu bây giờ Kim Lăng không cả người đau nhức thì hắn đã một đạp đạp y văng ra khỏi đây rồi.

Một tiếng xin lỗi, hai tiếng xin lỗi, y xin lỗi đến nghiện rồi sao?

Bọn họ dù sao cũng chính là quan hệ đó, cần gì...cần gì phải nói xin lỗi.

Sớm hay muộn cũng sẽ phải làm thôi, kỳ thực hắn tình nguyện, đâu cần y xin lỗi, nhưng mà hắn dễ ngượng, đánh chết hắn cũng sẽ không thốt ra những lời như vậy.

Kim Lăng thở ra một hơi, khàn giọng nói: "Ngươi ồn quá!...Ta đau, đỡ ta dậy!"

Nghe hắn nói đau Lam Tư Truy giống như bị đạp trúng đuôi, y thẳng người ngồi dậy, tiện tại khoát lại lớp tiết y mỏng lên người, răm rắp nghe lời mà đỡ hắn đứng dậy.

Kim Lăng hai chân bủn rủn xém chút nữa đứng không vững mà ngã xuống, Lam Tư Truy tay chân nhanh nhẹn chuyển tay ôm ngang hắn lên.

Như vậy mới an tâm.

Lam Tư Truy cuối đầu nghiền ngẫm hắn, nhìn tới phần cổ chi chít dấu hôn ám muội tối qua, vành tai y liền phủ một lớp bụi hồng.

Lát sau nhịn không được liền nói: "Như Lan, cảm ơn ngươi."

Kim Lăng nhíu mày ngẩn đầu: "Ngươi bệnh à? Cái gì cảm ơn ta?"

Lam Tư Truy tuấn dật cười mỉm, khom xuống hôn lên vết chu sa đỏ trên trán hắn: "Cám ơn ngươi tin ta."

Vì tin y nên mới cùng y giải dược.

Kim Lăng được ôm cũng không phản ứng gay gắt, hắn lúc này sực nhớ đến vạt mình đang vân vê trên tay, cụp mắt nhìn thì thấy nó chính là mạt ngạch của Lam gia, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm khó nói.

"Như Lan, mạt ngạch của ta, tìm đúng người rồi." Trên đỉnh đầu vang lên thanh âm mãn nguyện của Lam Tư Truy.

Bất tri bất giác hắn siết chặt dây buộc trán trong tay.

Lam Tư Truy một lời cũng không nói, liếc mắt một cái tấm màn bằng lá cây lập tức nổ tung. Ánh nắng bên ngoài liền rọi tới mắt, Kim Lăng hắn khó chịu nheo mắt.

Lam Tư Truy nói: "Nhắm mắt ngủ một chút đi, ta đưa ngươi về Vân Thâm."

Quả thật Kim Lăng rất mệt, nghe y nói hắn liền nghe lời gục đầu vào ngực y mà ngủ.

Lam Tư Truy trong đầu động ý niệm, dưới chân xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam, tức thời bóng dáng cả hai người đều biến mất.

Truyền tống trận phát động đưa hai người trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ một cách bí mật, trong tư phòng của Lam Tư Truy vẫn ảm đạm như cũ, nhìn qua có phần tịch mịch quá.

Bên ngoài nắng đã rọi vào trong, y đặt Kim Lăng xuống giường, nhìn thấy hắn ngủ mà mi tâm hơi cau lại, y quay đầu nhìn ra cửa, chán ghét vẫy tay tạo ra một đạo kết giới hấp thụ ánh sáng, nhất thời căn phòng tối sầm đi, lúc này trên mặt Kim Lăng mới lộ ra vẻ thoải mái.

Để hắn ngủ trên giường Lam Tư Truy lại không mấy rảnh rỗi, y đi lấy một chậu nước cùng khăn lau, ở trong bóng tối cẩn thận cởi trung y trên người Kim Lăng ra, nhúng khăn lau thật kỹ một lần nữa.

Tuy không nhìn rõ nhưng những dấu vết ái muội y gây ra vẫn còn đây, giống như nhắc nhở, người này thuộc về y.

Sau khi lau người xong, y nhẹ nhàng lật chăn chui vào nằm cùng hắn, vòng tay qua ôm lấy cơ thể mảnh khảnh nhưng rắn chắc.

Khóe môi đậm ý cười: "Như Lan, tâm ngươi duyệt ai?"

Cũng không biết là trùng hợp hay sao, mà trong giấc ngủ Kim Lăng lại mơ thấy cái hôm hắn thổ lộ cùng y dưới đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, tình cờ cũng là lúc hắn nói một câu.

"Lam Nguyện, tâm ta duyệt ngươi mất rồi."

Đột nhiên nghe hắn trả lời y có hơi giật mình một chút, nhưng hơn hết là an tâm.

Lam Tư Truy thỏa mãn ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say, trong mắt là tiếu ý, là nuông chiều cùng dung túng.

Là hắn, người mà y tâm tâm niệm niệm một đời bảo an.

Trước đây là hắn, sau này cũng là hắn, tương lai cũng không phải ai ngoài hắn.

Thuyền trưởng: Tới điiiiiiiiii!
Tới chém ta điiiiiii!
Dù sao cách một cái màn hình ta cũng không ngại để cho các cô chém ta đâu, cắt thịt của các cô là ta có lỗi thật, nên ta ló đầu ra đây nhận lỗi nè. Đừng ghét bỏ ta nha~ hãy nhìn vào đôi mắt chân thành này đi*🥺🥺*
Chương này không phải ta đặt nhầm đâu, mọi người cũng không phải nhìn lộn, mà thật sự chính là ta cắt chương [Hạ] rồi.
[Mộng Tiên Tri_Hạ] sẽ là phiên ngoại của bạn Xiển.
Gần đại kết cục rồi nha~
Còn nữa còn nữa, gần đây không thấy mọi người bình luận luôn á, có phải là lãng quên ta không? Hay là wattpad lỗi nên ta không thấy nhỉ? Sáng ra chỉ thấy bình chọn thôi à, ta đợi bình luận của mí cô lắm á, thấy là ta trả lời liền à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro