[Đồng Nhân Truy Lăng] Tân Nương Của Kim Tông Chủ_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến lúc mặt trời buông xuống khe núi Kim Xiển mới dự định buông Kim Lăng rời khỏi biệt viện lo một số chuyện liên quan đến hôn sự.

Hắn vừa đứng dậy Kim Lăng liền thờ ơ lên tiếng: "Đem huân hương đó vứt đi, ta cũng không muốn bị giam lỏng."

Mắt Kim Xiển đảo qua lò huân hương, không tình nguyện định lên tiếng thì Kim Lăng đã tranh nói trước: "Mạng y còn ở trong tay ngươi, ta sẽ không làm chuyện ngu dốt."

Kim Xiển chua xót nở nụ cười, không nói gì mà trước khi đi ra ngoài cũng tiện tay mang theo lò huân hương chứa dược liệu trong đó, với lại phong bế trong phòng cũng thật sự gỡ xuống.

Nằm trên giường hơn hai canh giờ thì Kim Lăng cũng có cảm giác tay chân có thể cử động bình thường, hắn nâng cánh tay cứng đơ lên, lại nặng nề muốn nghiêng người, hành động ban đầu còn có hơi bất tiện một chút.

Trong biệt viện Kim Lăng cố gắng điều tức thân thể thì ngoài kia nơi thâm sơn cùng cốc, nơi chân trời góc bể, nơi rừng thiên nước độc, chổ nào Lam Tư Truy cũng đã đi qua.

Ba ngày, y không ngủ ba ngày ba đêm cực lực tìm kiếm hắn.

Cũng bởi vì mấy ngày trước bận lo sự vụ của Lưu gia trang mà việc Kim Lân Đài phát bái thiếp Lam Tư Truy không nghe nói đến, trong ngoài y cũng chẳng giao thiệp sâu rộng với ai nên cũng chẳng nghe được chuyện tân nương thiên sơn mỹ nữ của Kim tông chủ.

Nếu y nghe thấy nhất định chỉ mũi dùi về phía Kim Xiển, người đáng nghi nhất chỉ có hắn ta.

Vấn Linh y đã dùng suốt một đoạn đường dài nhưng lại không hỏi ra được chút manh mối nào.

Lam Tư Truy thần sắc đã có hơi nhợt nhạt, cũng may dung mạo y tuấn dật, dù cho sắc mặt không tốt cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến phong thái bên ngoài.

Nói không có manh mối cũng không phải, kỳ thực lúc giao đấu với quỷ nam khi y dồn hắn vào đường cùng có ép hỏi được hắn chỉ về phía đông nam.

Mà phía này lại hoàn toàn ngược với Lan Lăng thành.

Đương lúc y muốn rời khỏi hàng quán lên đường thì trước mắt đột nhiên hiện ra một đạo chú quang, la thông tri thuật.

Lam Tư Truy bình tĩnh nhận lấy chú quang, trong đầu vang lên giọng nói thanh lãnh của Hàm Quang Quân: "Về gấp!"

Nhất thời linh cảm cho thấy nhất định có chuyện đã xảy ra, y gấp gáp đặt một thỏi bạc trên bàn rồi lập tức phi hành trở về Cô Tô.

Bình thường Lam Vong Cơ không có chuyện sẽ không dùng đến thông tri thuật, nếu y đã dùng thì sóng gió nhất định không nhỏ.

Lại nói đến biệt viện đằng sau Kim Lân Đài, Kim Lăng đã lấy lại sức lực như cũ, có điều linh lực vẫn bị hạn chế, hắn quanh quất muốn tìm Tuế Hoa kiếm nhưng lại không thấy đâu.

Có lẽ để đề phòng hắn làm bậy mà Kim Xiển đã đem kiếm giấu đi rồi.

Hiện tại hắn đã có thể ra khỏi sương phòng, nhưng bên cạnh không thể thiếu người theo sau giám sát. Nếu là tu sĩ bình thường Kim Lăng sẽ không để vào mắt, còn đằng này lại là cao thủ, khí tức trên người mỗi kẻ đều đặc biệt quái dị.

Trước mắt vẫn là không thể động thủ bừa bãi.

Kim Lăng đi ra ngoài hành lang, hắn nhìn ra hướng của lớn, nhận thấy được địa điểm liền thầm cười giễu Kim Xiển.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hắn vậy mà đem Kim Lăng giấu sau Kim Lân Đài.

Lúc Kim Lăng đi tới đại môn thì lập tức phía sau hai tu sĩ mặt xám như tro như gió mà lao tới chặn ngay trước mặt: "Công tử, bên ngoài nguy hiểm."

Con mẹ nó chứ bản công tử là trẻ con sao? Nhìn mặt nào cũng thấy trong đây mới thật sự là chốn nguy hiểm.

Kim Lăng phất tay, Kim Tinh bào mới được thay ra vần vũ múa trong gió lạnh, hắn nâng cằm kiêu ngạo nhìn hai tu sĩ: "Là người mới sao? Trước đây ở Kim Lân Đài chưa từng thấy các ngươi."

Nói như vậy cũng không đúng, kỳ thực ở Kim gia ngoài mấy lão trưởng bối miệng mồm không ngớt ra thì Kim Lăng chỉ nhớ được mỗi mặt Kim Xiển, ngoài ra hắn thấy ai cũng không để vào mắt.

Hai tu sĩ vốn không định trả lời nhưng nhớ tới địa vị của Kim Lăng trong lòng Kim tông chủ thì không dám coi thường: "Đúng vậy, là người mới."

Kim Lăng nhướng mày "ồ" lên một tiếng rồi không nói gì mà chấp tay sau lưng tiếp tục đi xung quanh.

Nhìn dáng vẻ hắn hiện tại hoàn toàn không có chút nào là bị giam lỏng cả, cả đám đều thoáng nghĩ rằng Kim Lăng đã bị Kim Xiển cảm hóa mất rồi.

Cũng may Kim Lăng không nhìn ra được suy nghĩ của đám tu sĩ này nếu không nhất định cho mỗi tên một đấm chết không kịp ngáp.

Hắn hiện tại chính là vận dụng câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn, phải ẩn nhẫn, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.

Bên trái biệt viện có hai tu sĩ đang canh gác, trên tay cầm theo một trục giấy dài, Kim Lăng đảo mắt rất nhanh làm như không chú ý đến bọn họ, nhưng thật sự hắn đã thấy được chổ bày kết giới.

Dù sao đi nữa tu sĩ trong biệt viện tất cả đều sáng tối dán mắt vào hành tung của hắn, đột nhiên lại tách ra hai tên đứng canh một góc, có ngu mới không để ý.

Nhưng mà lỗ mãng là tự đào hố chôn mình.

Kim Lăng tự nhủ như vậy, hắn không nói không rằng phất tay áo đi ngược trở về sương phòng, lúc đi ngang qua một cây trụ cột chống nhà hắn làm như vô tình đụng tay lên đó, tiếp xúc rất nhanh nên cũng không ai để ý.

Tối đó Kim Xiển tiếp tục hạ giá đến biệt viện, khi hắn bước vào nhìn thấy Kim Lăng trầm ngâm ngồi bên cửa sổ, trăng xanh trên cao rọi sáng xuống sườn mặt hắn, tô lên hạt chu sa đỏ rực càng thêm diễm lệ.

"A Lăng, ngươi đói không?" Kim Xiển đi tới, trên tay cầm theo một bát yến đường vẫn còn nóng, ân cần thăm hỏi.

Ngược lại, Kim Lăng nhàn nhạt quay qua nhìn hắn, câu đầu tiên chính là: "Lam Nguyện thế nào?"

Sắc mặt Kim Xiển bỗng chốc đen đặc, hắn trầm mặc đặt bát yến đường xuống bàn: "Ngươi nhất định phải thế này sao?"

Kim Lăng đứng dậy, không chút cố kỵ cười trào phúng: "Vậy ngươi nói xem giữa chúng ta có cái gì để nói? Ngươi đừng nhắc đến cái hôn sự chó má đó trước mặt ta, mất hứng!"

Nhận thấy vẻ xem thường trong mắt Kim Lăng, hắn thật sự rất muốn nổi giận, cũng vì mấy ngày trước người bị nhiễm huân hương nên sức lực rút cạn mới ngoan ngoãn như vậy, hiện tại vuốt mèo cũng dài rồi, đã có thể cào loạn.

"Ngươi muốn hay không đến cuối cùng cũng phải thành thân thôi, quay qua quay lại ngươi cũng là của ta." Kim Xiển đi tới một tay bắt lấy cổ tay hắn, vặn ngược ra sau.

Mi tâm Kim Lăng cau chặt, hắn thuận thế xoay người theo lực đạo của Kim Xiển, dễ dàng thoát khỏi chế ngự.

Khinh thường trong mắt không hề che giấu: "Ta hỏi ngươi Lam Nguyện thế nào?"

Trái tim trong ngực Kim Xiển bị dày vò hết lần này đến lần khác, hắn hận không thể moi ngực thanh niên trước mặt ra mà xem rốt cuộc bên trong có phải làm bằng đá không, nếu không sao có thể lạnh nhạt với hắn như vậy?

Kim Xiển không trả lời ngược lại còn chất vấn hắn: "Ngươi quan tâm hắn như vậy, ta hỏi ngươi, có phải ngươi động tình rồi không?"

Khóe môi Kim Lăng như có như không nhếch lên: "Đoán đúng rồi!"

Nắm tay trong vạt áo Kim Xiển siết chặt đến gần như bấu vào da thịt, hắn cơ mặt tức đến vặn vẹo, bước chân xấn tới, tay mạnh mẽ bóp chặt yết hầu Kim Lăng: "Ngươi như vậy mà cùng Lam Tư Truy động tình? Hắn có chổ nào tốt? Ngươi bị mù rồi sao?!"

Khớp tay phải Kim Lăng bởi vì chấn thương mấy hôm trước nên bây giờ không thể vận toàn lực được, hắn đành phải dùng tay trái gạt tay Kim Xiển đi, chân dụng lực không hề lưu tình mà đạp thẳng vào bụng Kim Xiển.

Nếu là trước đây nhất định Kim Xiển không tránh được một cước của hắn nhưng qua mấy lần giao đấu thì đường đi nước bước của Kim Lăng hắn đã nắm trong lòng bàn tay, người này không đánh thì đạp, một khi nổi giận rất dễ đoán.

Như vậy Kim Xiển một tay nhanh nhẹn bắt được cổ chân hắn, vật ngã xuống sàn, nhưng cũng bởi vì sợ hắn bị đau nên trước khi lưng Kim Lăng đập xuống thì hắn đã tự động chuyển mình đỡ cho Kim Lăng.

"Mẹ kiếp ngươi..." Kim Lăng còn chưa nói hết câu thì trước mặt bay ra một nắm bột trắng, mùi này chính là huân hương khiến hắn mất đi sức lực.

Lần này vì trực tiếp hít phải nên Kim Lăng cứ như vậy bất tĩnh.

Hắn ngủ một cái liền ngủ cả hai ngày, lúc mở mắt ra thì bản thân đang ngồi trước gương đồng, nhìn thấy chính mình trong gương đang mặc trang phục tân nương diễm lệ, bên cạnh còn có một nữ tu đang trang điểm cho hắn.

Kim Lăng tức đến mức muốn lộn bàn nhưng căn bản hắn hiện tại bất động không làm được gì, chỉ có thể trân trân nhìn mình trong gương, kiêu sa lộng lẫy, mi mục như họa, con mẹ nó so với nữ nhân còn đẹp hơn rất nhiều, xém chút nữa Kim Lăng vì kiêu ngạo bởi nhan sắc của mình mà quên đi chính sự.

Nữ tu dặm phấn cho hắn, nhìn thấy hắn tỉnh rồi liền tủm tỉm che miệng cười: "Tân nương rất đẹp!"

Đẹp cái đầu ngươi!

Hắn muốn mở miệng chửi nhưng phát hiện ngay cả miệng cũng không mở ra được.

Thình lình bên ngoài có người tiến vào, hắn nhìn Kim Lăng rất hài lòng, đoạn phất tay đuổi nữ tu ra ngoài rồi đi đến bên cạnh.

Thông qua gương đồng Kim Lăng nhìn thấy nam tử bên cạnh vô cùng tuấn mỹ, mày kiếm như vẽ, mắt đen như ngọc, tóc buộc cao cài thêm trâm vàng nạm hổ phách, một thân hỷ phục chói mắt, anh tuấn đến cực điểm.

Kim Xiển đứng sau lưng ngắm người trong gương đồng, mỉm cười: "Ngươi vốn đã rất đẹp rồi, không cần làm bất cứ thứ gì nữa. Ngươi thấy không, hỷ phục này mới hợp với ngươi."

"..." 

Kim Xiển lấy khăn đỏ cẩn thận trùm lên đầu hắn, ghé sát bên tai thủ thỉ: "Đừng quên lời ngươi nói, ngoan ngoãn thành thân đi! Ta muốn nói, tu chân giới, ngươi là tân nương đẹp nhất."

Yết hầu Kim Lăng khẽ động, hắn đương nhiên nhớ lời mình nói, chỉ cần hôn sự thành công thì an toàn của Lam Tư Truy mới được đảm bảo.

Hứa thì hứa, Kim Lăng cũng không phải chính nhân quân tử gì cho cam, chỉ cần sau hôn lễ xác nhận được Lam Tư Truy bình an thì con mẹ nó hắn lật Kim Lân Đài lên cho xem.

Kim Xiển đối với hắn đã cẩn thận hạ chú rồi, hiện tại ngoài việc hít thở thì hắn không thể cử động được một ngón tay đừng nói đến việc chạy trốn.

Bên ngoài có người vào gõ cửa, Kim Xiển nâng mắt, ôn nhu ngập tràn nhìn hắn: "A Lăng, ngươi biết không, trước đây ta đã từng mơ một giấc mộng tiên tri. Có dịp sẽ kể ngươi nghe."

Nói rồi hắn liền cuối người nhẹ nhàng đem Kim Lăng ôm lên, đi thẳng ra cửa, cẩn thận đặt người ngồi trong kiệu hoa trở vào thành.

Kim Lăng bất động thanh sắc ngồi như khúc gỗ, tầm nhìn của hắn bị hạn chế bởi khăn hỷ nên không thể nhận biết được là đang ở đâu.

Dù sao đi nữa Kim Xiển nhất định phải tạo cho hắn một thân phận khác mới có thể đường hoàng tổ chức hôn lễ được. Để tránh tai mắt người khác thì đoàn rước dâu nhất định nằm ngoài thành, hay nói nằm trong rừng cũng không quá đáng.

Kiệu hoa đi rất lâu, đến tận lúc Kim Lăng cảm thấy buồn ngủ thì mới nghe thấy tiếng người bàn tán xôn xao.

"Là đoàn rước dâu! Đoàn rước dâu sao lại đi ra từ núi Tây? Bên đó có nhà nào gả nữ nhi à?" tiếng nói chói tay của một đại thẩm xộc thẳng vào tai Kim Lăng.

"Ta biết ta biết! Các ngươi có nghe tới tân nương của Kim tông chủ chưa? Cái vị khuynh quốc khuynh thành, thiên tiên mỹ nữ đó đó! Ta nghe đồn đại khắp tứ thành hôm nay Lan Lăng Kim Thị rước dâu, chắc đoàn này của bọn họ rồi." Một người nữ tử góp vui đi theo đoàn rước dâu sẵn tiện lên tiếng giải thích.

Đại thẩm ban nãy nghe thấy giọng liền cao lên tận mây xanh: "Gì? Gì? Gì? Lan Lăng Kim Thị? Chổ chúng ta cũng có người lọt được vào mắt của một trong tứ đại gia chủ? Thiệt hay giả đó?"

"Đi từ hướng đó ngươi nói xem là thiệt hay giả! Lần trước Lan Lăng Kim Thị cùng Vân Mộng Giang Thị hôn sự kéo dài bảy ngày, không biết hiện tại có phô trương như vậy không nữa?!"

"À..."

Lần này Kim Lăng chỉ nghe mỗi tiếng à vì kiệu hoa đã đi cách chổ mấy người buôn chuyện một đoạn xa.

Đoàn rước dâu lần này không cần nói, so với Lưu gia trang bé như cái lỗ mũi lần trước quả thật là áp đảo. Người hộ tống kiệu hoa không những nhiều hơn mà còn cao quý hơn, thể hiện được độ chịu chơi của Kim gia giàu nứt đố đổ vách.

Lần này cũng không biết thời gian qua bao lâu, Kim Lăng ngồi đến xương sống cũng sắp mục ra thì mới nghe thấy tiếng đốt pháo rung động cao xanh.

Cuối cùng cũng tới Lan Lăng thành.

Bởi vì Kim Lăng ngồi trong kiệu hoa nên hắn nhìn không thấy cảnh tượng bên ngoài hoành tráng đến mức nào.

Tiên kinh Lan Lăng người nào người nấy đứng thành hai hàng quanh đường, tay cầm cánh hoa, đợi kiệu tân nương đi ngang liền thi nhau rải đầy trên đường. Mà bầu trời không biết ai sắp đặt, cánh hoa bảy sắc rơi xuống như mưa, đậu trên kiệu hoa màu đỏ càng diễm lệ đến động lòng.

Hai bên đường người người hô hoán: "Trăm năm hạnh phúc, bách niên hảo hợp!"

Ngồi trong kiệu mà Kim Lăng thật sự khóc không ra nước mắt, nếu có nắm lá ngón trong tay, hắn nhất định nhét vào miệng mỗi người một lá cho bớt nói lại.

Khốn kiếp! Có giỏi thì các ngươi cùng hắn bách niên hảo hợp đi! Đừng để bản công tử thoát được, nếu thoát được ta đem cả Lan Lăng đi ngâm giấm.

Gần một nén hương sau cuối cùng cũng tới Kim Lân Đài, vốn dĩ tân nương trước khi bước vào nhà nhất định phải bước qua chậu lửa để tẩy trần xui xẻo.

Nhưng mà khi kiệu vừa hạ, Kim Xiển đã nhảy xuống ngựa, một thân hỷ phục đi tới trước kiệu, vén màn cửa, ngọt ngào đem tân nương ôm lên, cả hai cùng đi qua chậu lửa.

Khách khứa vừa tới bậc thang trước đại điện nhìn thấy cảnh đó cũng phải giật mình vì độ sủng ái của Kim tông chủ đối với tân nương mới cưới này.

Hai bên sảnh điện lần lượt là tam đại gia tộc ngồi trước.

Vân Mộng Giang Thị gồm có Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện.

Thanh Hà Nhiếp Thị một mình Nhiếp Hoài Tang, gia quyến đi theo không có ai.

Cô Tô Lam Thị gồm có Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ cùng tiểu bối Lam Tư Truy.

Nếu Kim Lăng không bị che mắt hắn nhất định nhìn thấy y không thiếu một cọng tóc đang ngồi trên bàn tiệc.

Tiếc là hắn không thấy, mà y cũng vô tâm không đoái hoài.

Lam Tư Truy sắc mặt trầm ổn, chỉ là vẻ tịch mịch trong mắt khó lòng che giấu được.

Y cũng không nhìn xem tân nương đến tột cùng là hình dáng gì, mà nếu có nhìn cũng không thể nhận ra.

Kim Xiển một thân hỷ phục rạng rỡ bước lên từng bậc Kim Lân Đài, ánh mắt hắn sắc bén nhìn qua chổ Cô Tô Lam Thị, đắc ý cười cợt.

Cứ như vậy, Kim Xiển ôm người ngang nhiên qua mặt Lam Tư Truy.

Có nằm mơ y cũng không ngờ người mình tìm kiếm lại ở ngay trước mắt, sắp sửa bái đường thành thân.

Thuyền trưởng:
Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!
Đưa vào động phòng!
Đưa vào động phòng!
Đưa vào động phòng!
Điều quan trọng phải nói ba lần.

*Tiểu kịch trường Ma Đạo*

Weibo login~

Nhiếp Hoài Tang ôm ngực khóc thầm: "Cuối cùng cũng có đất diễn! Một câu, cũng thật là dài đi!"

Các vị tiên gia comment.

Lam Hi Thần bóc hạt sen, cười mỉm: "Ta chương nào cũng có đất diễn."

Giang Trừng ăn hạt sen, bỉu môi: " Ta xuất hiện đặc biệt nhiều."

Ngụy Vô Tiện gãi cằm: "Hiếm lắm mới cameo nhưng toàn là tâm điểm."

Lam Vong Cơ mặt lạnh đồng tình với lầu trên.

Nhiếp Minh Quyết lau Bá Hạ: "Chết rồi nhưng cũng xuất hiện được hai chương!"

Nhiếp Hoài Tang: "Block hếtttttttt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro