[Tiết Hiểu] Trả Ngươi Một Kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi tìm ai?"

"Ta tìm Huyết Vũ Thám Hoa."

Tên hồ yêu nhìn người trước mặt hơi chút giật mình, lâu sau mới thật lòng lên tiếng lên tiếng: "Tốt nhất đừng nên tìm nữa thì hơn. Hắn là quỷ vương, ngươi liên hệ với hắn sẽ không có kết cục tốt."

Hắn phì cười: "Kết cục của ta còn tốt hơn được sao? Ngươi cứ chỉ ta đường vào chợ quỷ đi."

Theo lời chỉ của tên hồ yêu nọ hắn đi thật lâu mới tìm thấy được chợ quỷ. Trên đường u linh muôn trùng, gió lạnh thổi phần phật qua tay áo trống rỗng.

Phải, lúc chết hắn bị cắt đi một cánh tay.

Hắn cứ hỏi đường, rồi đi đến một sòng bạc đông đúc, quỷ bên trong đa dạng phong phú. Hắn đến đây mục đích chính là trao đổi với Huyết Vũ Thám Hoa, chính bản thân hắn cũng biết một khi đã trao với người này thì phải trả một cái giá rất đắt.

Rèm đỏ rũ che dung mạo của người thiếu niên bên trong, khi hắn bước vào thì thu hút rất nhiều sự chú ý. Người trong rèm chủ động lên tiếng mà bộ dạng lại mười phần lười nhác: "Người đến xưng danh!"

Hắn giơ một tay lên thi lễ: "Ta là Tiết Dương."

"Ồ! Vậy ngươi muốn đổi gì?"

"Đổi hồn phách của ta."

Huyết Vũ Thám Hoa nhướng mày hứng thú, chưa từng nghe ai dám lấy hồn phách ra để làm vật trao đổi. Bàn tay vân vê viên san hô đỏ trên tóc, hờ hững lên tiếng: "Với cái gì?"

Tiết Dương rũ mi, tỏa linh nang hắn cất giữ đã bị Tống Lam mang đi mất rồi. Hắn muốn đổi cái gì đây?

Im lặng một lúc lâu, hắn lên tiếng :"Đổi một Hiểu Tinh Trần không biết đến Tiết Thành Mỹ."

Huyết Vũ Thám Hoa nheo mắt: "Ngươi muốn y quên ngươi?"

Tiết Dương gật đầu, siết chặt Giáng Tai: "Bất hạnh của y là từ ta mà bắt đầu. Xem như ta trả lại y cuộc sống vô tư lự trước kia. Y hành hiệp trượng nghĩa của y, ta chịu đày ảy dày vò nơi hoàng tuyền của ta...Không ai nợ ai."

"Tuy là không cam tâm nhưng ở đó vẫn còn một Lăng Sương. Không sợ hắn cô đơn nữa." Âm điệu thê lương của hắn khiến chúng yêu không khỏi lắc đầu.

Huyết Vũ Thám Hoa sau tấm rèm châu cười khẽ: "Vậy Tiết Dương...ta chấp nhận trao đổi của ngươi. Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần từ nay về sau...cùng ngươi không quen không biết."

Hắn nợ y, xem như hắn trả cho y vậy.

Ta trao đổi luân hồi, người khác còn hy vọng kiếp sau tái ngộ...nhưng còn ta mãi mãi cũng không được.

Hiểu Tinh Trần, ta muốn thấy ngươi cười...sao mà khó khăn quá.

Sau này không có ai làm ngươi cười mà cầm kiếm không vững nữa.

Sau này không có ai giúp ngươi đi chợ nữa rồi.

Hiểu Tinh Trần, nếu ta gặp ngươi lúc bảy tuổi, ta sẽ không như vầy đúng không?

Ngươi nói ta nghe đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro