[Song Huyền]: Hạc Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Song Huyền】 Hạc Miên (Hạc ngủ)

Author: 青厌︒

kyylin.lofter.com

Đây là một cây đao.

Chớ mắng ta, là phía chính phủ động thủ trước....

Artist: 苍硫

Edit: Thảo Mộc

-o-

Hạ Huyền mặt không cảm xúc nhìn cái bát lớn trước mặt, khoảng thời gian hắn ăn chùa cơm Hoa Thành, đã qua rất lâu rồi.

Bao lâu rồi ?

Mấy tháng? Mấy năm? Mười mấy năm? Mấy thập niên?

Ngay cả hắn cũng không biết.

Sau khi chính tay hạ thủ Sư Vô Độ, thì không có xác định được chuyện sau này muốn làm, mấy trăm năm thù hận, ẩn núp, mưu đồ, chính là vì có một ngày đạt được kết quả này, nhưng sau khi thật sự hoàn thành, ngược lại có chút mệt mỏi.

Chẳng lẽ giết rồi thì hắn liền thoải mái sao? Liền giải thoát rồi sao? Không thể nào, giống như Sư Vô Độ nói, cứ giết gã một ngàn lần mười ngàn lần, người nhà của hắn cũng không trở lại, hắn vĩnh viễn là một con quỷ.

Một con quỷ cái gì cũng có, nhưng cái nào cũng không còn.

Nhưng thù, vẫn phải báo, báo xong thù chứ ?

Hắn không cần bố trí tai mắt khắp nơi nữa, không cần ra sức nuốt lấy ác quỷ cường hóa bản thân nữa, cũng không cần trăm phương ngàn kế vạch kế hoạch báo thù như thế nào. Dường như trừ việc kiếm tiền, không có việc nào nào đáng giá để hắn làm.

Bận rộn mấy trăm năm, chuyện lớn nhất đã kết thúc, cũng nên nghỉ ngơi tốt một chút, vì vậy mỗi ngày ở trong thủy phủ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mai danh ẩn tích.

"Ăn đi." Hoa Thành lười biếng dựa người trên tháp, cầm một cái đồ sứ tinh xảo ngắm nghía, liếc hắn một cái, nói:" Ca ca mới không rảnh thời gian nấu cơm cho ngươi, ta sai hạ nhân làm."

Lúc này Hạ Huyền mới động chén đũa, chậm rãi cầm lên ăn.

"Ngươi không hỏi ta vì sao tới tìm ngươi ?" Hoa Thành cười như không cười nhìn về phía hắn:" Ta cũng không phải đến mời ngươi ăn cơm."

Hạ Huyền không tiếp lời, vẫn tiếp tục ăn.

Hoa Thành buông vật trang trí nhỏ trên tay xuống, nói:" Báo cho ngươi tin tốt, Sư Thanh Huyền chết rồi."

Nghe vậy, tay Hạ Huyền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thành.

"Có phải tin tốt với ngươi không thì ta không biết, nhưng đối với ta thì không, mấy ngày gần đây ca ca vì thế mà đau lòng."

Trầm mặc một lúc, Hạ Huyền nói:"... Chết rồi?"

"Đúng vậy." Buông đồ sứ xuống, Hoa Thành lại bắt đầu nghịch đuôi tóc có đính san hô màu đỏ sẫm của mình :"Trước đó hắn nhiễm một trận phong hàn, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, điện hạ không yên tâm, liền nhận hắn, chỉ tiếc thân thể phàm nhân này không đủ tốt a."

Đúng vậy, làm sao lại quên được, hắn là phàm nhân, sẽ già, sẽ bệnh, sẽ chết.

Hạ Huyền cứ như vậy giơ đũa trầm mặc một hồi, sau đó hạ mắt, nói :" Liên quan gì với ta."

Hoa Thành đứng dậy, đi thong thả xuống :"Vậy thì trước đưa tiền tu sửa cây quạt cho ta đi."

Hạ Huyền không đáp lại.

"Thi thể đặt ở trong phòng kia, điện hạ vẫn chưa nghĩ nên an bài như thế nào, có nhìn hay không thì tùy ngươi, ta muốn đi tìm ca ca.

Nói xong, Hoa Thành liền thong thả bước ra cửa.

Mắt thấy hắn sắp rời đi, Hạ Huyền nói:" Hắn...có nhắn lại cái gì."

Hoa Thành dừng lại, chần chừ một chút, cũng không quay đầu lại nói :"Không có, hắn nói một chút vướng bận cũng không có, đã chết thanh thản".

Một chút vướng bận cũng không có, đã chết thanh thản...

"A."

Như vậy cũng tốt, ngươi thanh thản, ta cũng thanh thản.

Hạ Huyền hờ hững ngồi một lúc lâu, mới cầm đũa nâng bát ăn tiếp.

Một lúc lâu kia, mặt bát đã nguội lạnh, ăn không ra hương vị như thế nào.

Đến cuối cùng, hắn vẫn không đi đến gian phòng Hoa Thành đã nói kia, không biết thật sự là không để ý, hay là không muốn đi, cũng có thể....

Không dám đi.

"Ai, Thái tử điện hạ, ngươi đừng khó chịu nha."

Ho khan vài tiếng, Sư Thanh Huyền có chút suy yếu nói:" Ta vốn là người có tội, lại không có cách nào đền bù tội nghiệt, có thể sống đến ngày hôm nay, đã là ân trời ban rồi."

Nói chưa dứt câu, lại ho một trận, Tạ Liên cho hắn một chén nước, lại vỗ vỗ sau lưng hắn, hắn mới tiếp tục:" Hơn nữa, ca ta mất rồi, ta thật sự không có vướng bận, như vậy không hẳn là một loại giải thoát..."

"Chỉ là...Thái tử điện hạ, nếu như ngươi sau này có thể trông thấy Minh... Trông thấy Hạ Huyền công tử, có thể...Có thể thay ta mang một câu..."

Nói đến đây, hắn dừng lại, Tạ Liên đợi một lúc lâu, hắn không có mở miệng.

Nói cái gì đây?

Nói xin lỗi ? Nói ta muốn chết, ngươi đừng hận ta nữa ? Nói hy vọng ngươi về sau vạn sự suôn sẻ?

Hay là, nói thực ra ta rất nhớ ngươi, nói mấy trăm năm nay, có chuyện ta vẫn chưa kịp nói cho ngươi.

Ta...

Cuối cùng, Sư Thanh Huyền thoải mái cười một chút.

"Quên đi."

Đôi mắt phân biệt rõ phải trái, như cái nhìn đầu tiên trong veo ấy, Tạ Liên mơ màng nhìn thấy một thiếu niên hào phóng tay đang quạt làm mái tóc bay trong gió.

Thời gian cuối cùng của sinh mệnh, ánh sáng trong mắt Sư Thanh Huyền càng ngày càng ảm đạm, y phảng phất nhớ tới lúc còn ở Thiên giới, luôn ầm ĩ muốn dẫn Minh huynh đi tửu lâu khí phách nhất hoàng thành, nhưng mãi mà vẫn bị gác lại.

Gian tửu lâu kia tên là Vọng Hạc lâu, tửu lâu tráng lệ như thế, bảng hiệu cơm gọi là Hạc Vân Diện.

Có hôm y cầm cái chén bể kia, khập khiễng đi ngang qua gian tửu lâu ấy, bên trong tỏa ra hương vị thơm tứ phía, đặc biệt mê người, đáng tiếc không đợi y ngửi đủ, đã bị gã sai vặt của tửu lâu đuổi đi.

Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại

Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không. *

*Hoàng Hạc Lâu là bài thơ nổi tiếng của (崔顥), một thời

Dưới đây là bản dịch nghĩa của cả bài.

Lầu Hoàng Hạc

Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,

Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc

Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại

Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không

Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một

Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi

Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?

Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!

Đây là lần đầu tiên mình dịch đồng nhân nên không tránh được có thiếu sót, mong các bạn tận tình chỉ bảo với nhé. Bản raw mình thấy ở bên nhà An Phong, mạn phép chủ nhà lấy đi dịch ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro