[Trans] [FudouKidou] Teikoku Cafeteria (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2: Change of heart

Summary:

Nhiều khi sai lầm hay một vấn đề nào đó có thể thay đổi cả một tình huống. Nhiều lúc bạn cần phải nhún nhường một chút để khiến mọi thứ tốt hơn.

.

Mùa thu cuối cùng cũng tới, đúng là điều Fudou cần ngay lúc này. Chàng trai tóc nâu càu nhàu khi bước xuống xe máy, vừa mới đến nơi làm việc khi trời còn chưa sáng.

.

Không phải anh không thích mùa thu, thật ra anh rất biết ơn vì nhiệt độ đã trở nên dễ chịu hơn và dường như cả thành phố không còn giống như một cái nồi đun sôi cư dân của nó như luộc trứng nữa; nhưng mùa thu luôn mang đến cho anh cảm giác nhớ nhung da diết, gió mang theo những kỉ niệm bị lãng quên và sự cô đơn, những kỉ niệm buồn và tuyệt vọng. Thật vô nghĩa, sau bao nhiêu năm mà anh vẫn còn khóc trong nhà tắm vì ngày hôm đó, ngày mà cha anh quyết định rằng cuộc sống của anh sẽ tốt hơn nếu như không có bọn họ.

.

Anh đậu xe máy và cởi mũ bảo hiểm, hít một hơi dài, mặc dù đứng ở ngoài đường nhưng anh đã ngửi thấy mùi cà phê từ trong quán bay ra. Một mùi hương khiến tâm trí anh, trái tim anh lắng lại. Một mùi hương xoa dịu tâm hồn vặn vẹo của anh. Một khoảnh khắc yên bình khi chỉ có một mình, như một ốc đảo yên bình xuất hiện giữa sa mạc của cuộc đời anh.

.

Anh rút chìa khóa ra, ngâm nga giai điệu mới mà anh sáng tác gần đây. Fudou là thành viên của một ban nhạc nhỏ cùng ba người bạn khác, và họ thỉnh thoảng gặp nhau để ồn ào và hát hò. Âm nhạc của họ không đặc biệt hay, nhưng trong một vài dịp hiếm hoi họ đã làm được một bài hát thực sự tuyệt vời. Giai điệu rất có tiềm năng; tuy nhiên, bạn bè của anh đã cấm anh làm một bài hát về cà phê. Fudou bắt lấy chùm chìa khóa sau khi ném chúng lên không trung với dáng vẻ mệt mỏi, nếu không viết về cà phê thì anh có thể làm gì khác được chứ? Không lẽ làm về bánh của Genda?

.

"Buổi sáng tốt lành."

Fudou khó chịu hét lớn một tiếng và chìa khóa của anh bị rơi xuống đất, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau và khi quay lại, anh cau mày, người đang dựa vào tường kia chính là trung tâm của mọi xúi quẩy vừa xảy tới với cuộc sống của anh, trong một khoảnh khắc anh đã tin rằng điều đó có thể giúp anh yên tâm hơn.

"Tôi không biết anh lại hét lên như con gái vậy ấy" Kidou cười nhạo anh, có vẻ thích thú khi thấy cách anh cúi xuống nhặt chìa khóa bị rơi.

"Buồn cười hả, tôi không biết là tại sao cậu lại tới làm việc ở quán, trong khi cậu đủ tố chất hài hước để làm một diễn viên hài."

Cậu khịt mũi và xoa xoa thái dương, nhớ ra mục đích mà mình và đứng dậy. Cậu phải cải thiện bản thân, cậu phải tiến lên phía trước. Cậu ghét nơi này, cậu ghét công việc này, cậu ghét cha mình vì đã bắt cậu làm việc, cậu ghét Fudou, người đã khiến cậu nhìn thấy những sai lầm của mình hết lần này đến lần khác; nhưng người mà cậu ghét nhất là chính mình vì chỉ là một kẻ vô tích sự luôn tự hào về bản thân.

.

Hai người bước vào phòng thay đồ của quán cà phê.

"Cậu đến rõ sớm xong cậu thậm chí còn không có chìa khóa để vào." Fudou quan sát và nhìn về phía Kidou, lúc đó cậu đang không mặc gì và anh im lặng một lúc khi nhận thấy một số dấu vết lạ trên lưng của cậu, trông như là vết bỏng.

"Ừ."

"Là cậu quên giờ hay cậu muốn làm cho cuộc sống của tôi khó khăn hơn vậy hả?"

Kidou nhìn lên và cau mày.

"Không, là do hôm nay tôi phải đi một mình... Tôi không thể dùng xe nữa..." Fudou nhướng mày ngạc nhiên "Tôi không biết về giao thông công cộng và tôi không muốn bị trễ..."

Khuôn mặt của anh chàng có đôi mắt xanh biển tươi dần lên, sau đó một vẻ mặt hài hước xuất hiện và trước khi anh có thể nhịn được thì anh đã phá lên cười.

"Tôi, tôi. Cậu đúng là đồ nhà giàu được chiều hư mà."

Người bị cười khó chịu quay lại, cúc áo đã được cài xong, sau đó nghiến răng quay đi.

"Vì cậu đã đến sớm nên tôi sẽ dạy cậu vài thứ đặc biệt, cách xay cà phê và cách chuẩn bị nướng một chiếc bánh bông lan trong lò."

Kidou khịt mũi, không ngờ mình phải làm việc sớm như vậy. Cậu thực sự không mong có bất kì ai tới đây sớm như vậy khi mình lại còn là người tới đầu tiên. Có lẽ cậu nên đi dạo.

.

Fudou đưa cậu vào bếp và bắt đầu chỉ cho cậu cách xay hạt cà phê, Kidou im lặng nhìn anh hồi lâu. Cậu cảm thấy bồn chồn vì họ đứng gần nhau đến mức, cậu có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên da anh; nhưng điều kỳ lạ nhất là ánh mắt vui vẻ của cậu trai khi người kia toàn nói những điều mà đối với cậu thật nực cười.

"Anh thích cà phê thật đấy." Kidou đột nhiên lên tiếng vì không nhịn được nữa.

Fudou nhìn cậu và Kidou cảm thấy bụng mình quặn lại, trong một khoảnh khắc cậu nghĩ rằng người kia sẽ lại hét vào mặt cậu nhưng rồi ánh mắt anh dịu đi và nụ cười hoài niệm hiện ra trên gương mặt.

"Ừ, tôi thực sự thích chúng."

Và anh tiếp tục xay cà phê với vẻ mặt thất thần đó.

"Tại sao anh tới sớm vậy? Làm thêm giờ có được trả lương không?"

Fudou nhìn Kidou và thoát ra khỏi dòng chảy hồi ức, thở dài dụi mắt.

"Không, họ không trả tiền làm thêm giờ cho tôi."

"Vậy tại sao?"

"Tôi thích nơi này. Khi tôi đến đây, hương thơm của cà phê và socola làm tôi bình tâm lại, mọi thứ yên tĩnh và tôi có thể thư giãn. Tôi làm xong những chiếc bánh mà Koujirou đã chuẩn bị, hoàn thành bánh cupcake của Wataru và xay hạt cà phê cho một ngày mới. Tôi cảm thấy bình yên, như thể thế giới của tôi không còn sụp đổ nữa".

Cậu trai tóc màu quế khó chịu với một câu trả lời cá nhân như vậy, lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, và Fudou nhún vai.

"Tôi không mong cậu hiểu, không phải bây giờ; nhưng mọi người ở đây thực sự thích công việc này."

Kidou gật đầu và hít một hơi.

"Để tôi xay thử xem."

"Tôi vừa nghe một cậu ấm đang đề nghị làm việc chân tay đấy à?"

"Im đi, trước khi tôi đổi ý," cậu khịt mũi, nhặt một hạt lên và nhìn nó với vẻ mặt giống như không tôn trọng bà ngoại mình.

Một nụ cười chế giễu xuất hiện trên môi Fudou và anh để cậu làm điều đó, cậu không giỏi lắm; nhưng cũng không quá tệ.

"Có vẻ như cậu không đến nỗi tệ với việc này" anh nói một câu cộc lốc để khuyến khích cậu, mặc dù anh không mong đợi lời nói của mình có nhiều tác dụng trong mấy trường hợp kiểu này. Nhưng trong một khoảnh khắc, Kidou đã ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh, khiến tai Fudou hơi ửng hồng.

Khi Fudou cho rằng làm như thế là đủ, anh ngăn Kidou lại.

"Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cậu cách cho bánh vào lò nướng, tùy theo từng loại bánh mà căn nhiệt độ và thời gian... Để xem nào..."

Họ tìm kiếm các loại bột đã được chuẩn bị sẵn và mỉm cười.

"Hoàn hảo, cùng tôi tới chỗ lò nướng nào."

Kidou theo sau anh với vẻ hiền lành hơn những gì cậu thường thể hiện, nhưng cậu vui vì ít nhất cũng có một điều mà cậu không quá tệ. Có lẽ cuối cùng cậu cũng hữu ích.

>> Mày thật vô dụng, Yuuto. <<

Cậu dừng lại, nuốt khan và lắc đầu để loại bỏ điều đó ra khỏi tâm trí. Cậu sẽ chứng tỏ rằng cậu không vô dụng.

.

"Cậu có biết Koujirou đã giành được một số giải thưởng nhờ những chiếc bánh bông lan của mình không?" Fudou lên tiếng sau khi đóng cửa và quay về phía học trò của mình.

"Tôi không."

"Anh ấy khá nổi tiếng trong giới làm bánh ngọt, anh ta còn nhận được đơn đặt hàng từ khắp nơi trong nước lúc nào không hay".

"Điều này... tuyệt đấy, tôi đoán vậy."

"Ừ, anh ấy rất tài năng. Nhưng điều quan trọng nhất là tình yêu mà anh ấy gửi gắm vào việc nấu nướng. Cậu chưa thử bất kỳ loại bánh nào của anh ấy phải không? Nhớ thử nó và cậu sẽ hiểu những gì tôi đang nói."

"Hmm..."

"Giờ thì chúng ta hết việc để làm rồi, khi chuông kêu thì điều quan trọng nhất là phải lấy chúng ra sớm nếu không chúng sẽ cháy."

.

Cả hai cùng quay trở lại khu vực bếp trung tâm, Kidou nhận ra Fudou đang rất cố gắng để trở nên tử tế; có lẽ là hy vọng sửa chữa được những việc làm xấu mà họ đã làm khi gặp nhau lần đầu.

"Đồ uống yêu thích của cậu là gì?" Fudou nói, rồi lấy ra một ít bánh nướng nhỏ trong tủ lạnh và một số miếng trái cây đông lạnh, bắt đầu trang trí chúng.

"Tôi không biết... Tôi đoán là trà trắng, bởi vì tôi tưởng tượng rằng anh sẽ không nghĩ tới GodBull..." Kidou im lặng trước biểu cảm kinh hoàng hiện trên khuôn mặt của đồng nghiệp và anh cười "Ừ, chắc là vậy ha."

Sau khi trang trí bánh cupcake, Fudou bắt đầu chuẩn bị một loại kem đặc biệt dành cho một loại bánh đặc biệt.

"Loại kem này rất tinh tế, dễ hư nên một khi đã bắt đầu, cậu không thể bỏ dở giữa chừng, nhìn kỹ này."

Và cậu chàng đã sẵn sàng để làm điều đó nhưng ngay lúc đó một trong những chiếc chuông báo của lò nướng vang lên.

"Mmm, may đấy" Fudou càu nhàu "Kidou, lấy bánh bông lan ra, bây giờ tôi không làm được; nhưng hãy cẩn thận để không bị bỏng, nhớ lấy găng tay."

Cậu chàng gật đầu với vẻ khó chịu và chạy về phía lò nướng.

.

Fudou đang chuẩn bị làm xong kem thì một tiếng va chạm mạnh phía sau khiến anh giật bắn mình và làm hỏng kem ngay lập tức. Anh đặt mạnh tay lên bàn và tìm kiếm trong mình chút kiên nhẫn cuối cùng mà anh có thể còn từ khi được sinh ra. Có lẽ anh thực sự đã sai, trong một khoảnh khắc anh đã tin rằng họ có hy vọng với Kidou.

.

Anh quay lại và sẵn sàng hét lớn vào mặt cậu - một điều mà anh chưa từng làm trong đời, nhưng lời nói đã tắt ngấm trong anh ngay khi anh nhìn thấy người trước mặt mình đang nằm trên mặt đất với một vết đỏ trên trán lan khắp mặt, phía trước cậu là khay bánh rơi vỡ tan tành và một chiếc bánh hoàn hảo bị nát bét.

"Kidou!"

Mọi giận hờn, tức giận tan biến như sương trong ngày nắng nóng, rồi chuyển sang lo lắng. Khi chạy về phía cậu, anh đã đá vào một thứ gì đó, là chiếc kính màu xanh lục mà cậu luôn đeo. Anh nhặt chúng lên và đứng dậy nhìn Kidou, một Kidou đang nhìn lại anh bằng đôi mắt đỏ nheo lên vì hoảng sợ. Chàng trai tóc nâu cảm giác giống như cái lần mà anh đi xe bị mất phanh.

.

Khi Fudou đến gần, cậu thổn thức nhún vai và giơ cánh tay lên như thể muốn bảo vệ mình khỏi một cú đánh. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

>> Mày thật vô dụng, Yuuto. Mày dành cả ngày để đọc những cuốn sách ngu ngốc và mày không biết phải làm gì cả. <<

Anh chàng tóc nâu lùi lại, sợ hãi trước phản ứng đó, và hy vọng Kidou sẽ bình tĩnh lại nếu làm như thế này, nhưng điều đó chỉ khiến tình hình của cậu trở nên tồi tệ hơn.

"Tôi-tôi xin lỗi ... Đó là một tai nạn" cậu nức nở với giọng nói đầy sợ hãi đến nỗi Fudou cảm thấy hoàn toàn choáng ngợp trước tình hình hiện tại, chuyện gì đang xảy ra vậy?

>> Đầu bếp của chúng ta nói với tôi rằng cậu lại làm vỡ đĩa khi cậu cố gắng lén lấy một chiếc bánh quy, cậu có thể đừng vô dụng như vậy được không? Và che đôi mắt đó lại đi, chúng thật đáng sợ. <<

"Tôi xin lỗi."

Fudou đứng hình, anh phải làm gì trong tình huống này bây giờ? Nếu anh đến gần thì sẽ khiến cho mọi thứ tệ hơn, nhưng nếu anh không làm gì thì cũng thế.

"Nghe này, Kidou..."

"Tôi thực sự xin lỗi! Tôi sẽ trả cho anh, tôi sẽ đưa cho anh tất cả những gì anh muốn."

>> Nghe nói bố mày rất vui vì mày đã làm tốt bài thi toán. Nhưng không vui mừng là điều ít nhất mày có thể làm cho chúng tao để bù lại tất cả những thảm họa mà mày gây ra trong ngôi nhà này. <<

Kidou dường như càng lúc càng muốn gục ngã, Fudou siết chặt tay và nhận ra rằng anh có cầm thứ gì đó, kính của cậu. Đôi mắt cậu vẫn mất tiêu cự và co giật trong cơn hoảng loạn.

>> Đôi mắt của mày thật kinh khủng, Yuuto. Tao không thích cách nó nhìn tao... nó xấu xa, kinh khủng, khó ưa, dị thường... giống như mày vậy. <<

"Đó chỉ là một tai nạn..."

.

Fudou nuốt nước bọt, cuối cùng cũng quyết định, anh sải chân một bước lớn để thu hẹp lại khoảng cách với cậu, mặc dù Kidou co lại nhiều hơn và run rẩy hơn nhưng cậu trai tóc nâu vẫn không rút lui.

>> Mày thực sự không biết làm gì hết hả, Yuuto? Mày chỉ biết học. Thảo nào mẹ mày bỏ rơi mày, bà ta không yêu mày. <<

Fudou cúi xuống cạnh cậu, cẩn thận để không làm cậu bị thương và đeo kính lại cho cậu. Sau đó, anh ôm Kidou và để cậu dựa vào cơ thể mình một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Ổn rồi, không có gì cả... Mọi thứ đều ổn, được chứ? Đôi khi cũng xảy ra tai nạn mà, thỉnh thoảng tôi cũng bị nữa."

Bản thân anh cũng ngạc nhiên bởi giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của mình, đặc biệt là khi anh hoàn toàn không có tí sức lực nào và tất cả những gì anh muốn làm là hét lên vì anh không biết phải làm gì.

.

Kidou, khi cậu cảm thấy mắt mình bị che bởi cặp kính, liền ngừng co giật, nó giống như một đám mây mềm mại chắn những tia nắng chói chang của mặt trời mùa hè.

"Sao không? Không có chuyện gì đâu, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

Cậu nhận ra cậu đã bám lấy anh chàng tóc nâu một cách tuyệt vọng, cậu nhìn lên và thấy đôi mắt xanh biển của anh đang sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm giúp đỡ cậu bằng một cách nào đó. Cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, đầu cậu tựa vào vai Fudou và cậu nhận ra rằng mình không còn đủ sức để trốn tránh. Cậu nhận thấy anh đặt thứ gì đó lên trán mình, một thứ gì đó mềm mại.

.

Sau một lúc nhịp thở của Kidou dần bình thường trở lại, Fudou nói chuyện với cậu.

"Nghe này, Kidou, cậu đã bị thương ở trán rồi, nó có vẻ không nghiêm trọng nhưng nó cần được làm sạch, hiểu không? Bây giờ cậu có thể dùng khăn tay của tôi để ngăn máu chảy nhiều hơn nhưng nó cần được xử lí tốt. Khi cậu thấy khỏe hơn, hãy nói với tôi và chúng ta sẽ vào phòng thay đồ."

Kidou làm ầm lên và Fudou không hiểu tại sao, nhưng khi cậu đưa tay lên sờ trán thì anh đã ngăn lại, nắm lấy cổ tay và buộc Kidou phải hạ tay xuống.

"Đừng chạm vào nó, Kidou."

Mất thêm vài phút để Kidou quyết định rằng đã đến lúc phải rời khỏi vị trí đáng xấu hổ này. Cậu muốn đứng dậy và loạng choạng, nhưng người kia đã đỡ cậu dậy và nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

"Cậu có chóng mặt không?"

Cậu lắc đầu, mặc dù thực tế là cậu cảm thấy chóng mặt. Fudou nhận ra ngay nhưng cứ kệ đó. Nắm lấy cậu để đảm bảo cậu không bị ngã và đưa cậu vào phòng thay đồ rồi để cậu ngồi trên một trong những chiếc ghế dài để lấy bộ sơ cứu.

"Nghe này Kidou, tôi không có chuyên môn về việc này nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức" Kidou không phản ứng gì, Fudou thở dài và tiếp tục "Để làm sạch vết thương, cậu phải tháo kính ra một lần nữa, được chứ?"

"Không."

"Kidou" Fudou cằn nhằn "Nghe này, cậu có thể nhắm mắt lại nếu muốn, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn rửa sạch vết thương cho cậu thôi."

Cậu tránh sang một bên.

"Có cần thiết không?"

"Có, Kidou."

Cậu cắn môi nghi ngờ và có chút hoảng sợ thể hiện qua cách cậu đặt tay lên chúng, nhưng rồi cậu gật đầu. Tay run run và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng, cậu tháo kính ra. Hai mí mắt cậu nhắm chặt.

.

Fudou mất một lúc để nhìn vào khuôn mặt sợ hãi và lo lắng của cậu, ở đó vẫn còn dấu vết của vụ tai nạn hoảng loạn cùng biểu cảm căng thẳng của cậu, Và mặc dù vậy, anh vẫn không thể tránh được những suy nghĩ trong đầu mình, một âm thanh nói cậu trai này đẹp như thế nào. Cố hết sức để bỏ qua giọng nói đó, anh làm sạch vết thương và dán một miếng dán lên để bảo vệ nó khỏi bụi bẩn.

"Được rồi. Hãy làm sạch nó sau khi tắm. Cậu có thể đeo kính lại rồi."

Kidou nghe và mở mắt, chớp mắt và xoay cổ.

"Thấy chưa, không có việc gì cả, đúng không? Nghỉ ngơi một lát đi, để tôi đi dọn dẹp trước khi những người khác đến".

Cậu chàng cảm thấy bất ngờ với sự tốt bụng đột ngột của người đồng nghiệp kia, vừa muốn thư giãn lại vừa muốn cảnh giác, có lẽ tất cả chỉ là mưu tính để trà đũa cậu vào dịp khác. Một cái bẫy, đúng. Chắc chắn là vậy.

.

"Bánh của tôi! Bánh của tôi! Là ai? Tôi sẽ giết kẻ nào làm chuyện này!"

Cả hai đều cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc cơ thể khi họ nghe thấy tiếng hét giận dữ của Genda từ lối vào. Fudou cảm thấy có chút sợ hãi, anh ta có cần phải đến ngay lúc đó không?

.

Bóng Genda xuất hiện trước cửa phòng thay đồ, đôi mắt anh sáng rực, lâu rồi Fudou mới thấy anh tức giận như vậy. Về phần mình, Kidou cảm thấy một cơn hoảng sợ mới trào lên từ bụng mình và hai tay nắm chặt đầu gối. Anh chàng tóc nâu thoáng liếc cậu và bước tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào Genda.

"Tôi xin lỗi, Koujirou" anh nói trước khi Genda lại tranh cãi về cái bánh của mình. "Tôi vừa làm xong bánh thì lại buồn đi vệ sinh; nhưng tôi không đi được vì sợ nó bị cháy, vậy nên tôi đã vội lấy nó ra và bị vấp ngã."

Điều đó thật vô lý, Kidou mở lời và Genda cũng thế, thật đáng nghi. Anh bối rối chớp mắt và lại hét lên.

"Ông đang nói với tôi là ông vừa làm hỏng một kiệt tác ẩm thực chỉ vì ông không nhịn i* được đấy à!? Khỉ thật! Sao ông không đi ở nhà đi!? "

"Sáng nay tôi tới sớm để chuẩn bị một số thứ mà hôm qua tôi chưa làm và tôi không có thời gian, tôi hứa chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Tất nhiên là sẽ không tái diễn nữa rồi, không tôi sẽ lột da ông đấy!"

"Nào, nào, Koujirou, bạn tôi... Nghe này, để bù đắp cho ông, tôi sẽ mời ông đi ăn sushi vào một ngày nào đó nhé, được không? Ông nghĩ sao?"

"Ông định mua sushi cho tôi à?" Fudou mỉm cười, vẻ mặt biểu thị có. Genda khịt mũi và thả lỏng vai, sự u ám vừa rồi thay đổi thành vẻ tốt bụng thường ngày khi anh nói lại "Tôi hy vọng lần này ông không đưa tôi đến quán mì của Tobitaka như lần trước."

"Tôi hứa."

"Ông đang hứa là làm hay không làm thế?"

Fudou cười và vẫy tay.

"Tháng này tôi dành dụm được một ít tiền, tôi hứa sẽ dẫn ông đi ăn sushi."

"Mm... tốt hơn ông nên làm thế, nếu không..." Genda bẻ khớp ngón tay; nhưng Fudou đã bình tĩnh trở lại, anh biết rằng Genda không còn nguy hiểm nữa.

"Ừ, được rồi... Đến cùng vẫn có những thứ luôn luôn không thể kiểm soát được đúng không, tên chết tiệt này?"

"Đừng gọi tôi thế," Fudou phản đối.

"Làm sao? Đồ chết tiệt?"

Fudou nghiến răng, nhưng anh vẫn sẽ phải chịu đựng biệt danh đó trong vài ngày nữa.

.

"Tui nghĩ có người sẽ phát điên khi nhìn thấy thứ này" Giọng Henmi phát ra rõ ràng từ trong bếp.

"Một chiếc bánh còn mới, còn ngon... Nó không xứng đáng bị vậy..." Giọng Shinobu kêu lên.

"Shinobu! Đừng ăn bánh dưới sàn!" Họ nghe thấy giọng của Henmi kêu lên như còi báo động.

"Buông tớ ra, hake! Tình yêu của chúng tớ là một bi kịch nhưng tớ sẽ không để nó bị hủy hoại!"

"Một thảm kịch như có trẻ em chết vậy! Cậu không thể ăn đồ trên sàn, Shinobu! Ôi! Đừng cắn tui!"

Trong phòng thay đồ, ba người thở dài thườn thượt.

"Tôi nghĩ tôi sẽ đi và tách họ ra" Genda nói rồi rời khỏi phòng khi tiếng hét của hai người kia trở nên dữ dội hơn.

Fudou mỉm cười và rời khỏi phòng thay đồ, mặc dù anh đã nhìn nhanh Kidou trước để chắc chắn rằng cậu ổn. Bây giờ cậu ấy đã khá hơn, chuyện xảy ra với Fudou và Genda đã hoàn toàn giải tỏa căng thẳng. Nhưng tại sao Fudou lại nhận lỗi khi anh ta vô tội? Tại sao anh ta lại bảo vệ cậu? Tại sao anh ta lại kể câu chuyện vô lý đó? Kidou mỉm cười và ngạc nhiên khi thấy mình đang cười. Cậu thở dài tiếc nuối rồi ngồi dậy.

"Đồ chết tiệt" rồi tự cười một mình, dù đó là nói dối nhưng đúng là một câu chuyện thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro