2309

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23/09, hôm nay là sinh nhật của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn trở về từ buổi livestream mừng sinh nhật, keo xịt tóc tựa hồ đã mất tác dụng, mái tóc lười nhác rũ xuống trên trán, bộ dạng vừa lười biếng lại vừa đẹp trai. Bước dọc theo hành lang vắng vẻ, tiếng chân vang dội giữa không gian tĩnh mịch khiến Lưu Diệu Văn bồn chồn. Họ đâu rồi? Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên thường ngày ồn ào như thế, cho dù căn nhà này có lớn đến đâu, lẽ nào lại không gây ra bất cứ tiếng động?

"Tống Á Hiên!" Lưu Diệu Văn lớn tiếng gọi, chân rảo nhanh hơn về phía phòng bếp. Nếu không nghe được âm thanh gì, hẳn là họ đang ở sân sau.

Vừa đẩy cánh cửa ngăn cách giữa phòng bếp và vườn sau ra, tiếng hét của Tống Á Hiên đã đập vào tai khiến tâm trí Lưu Diệu Văn hỗn loạn, nỗi sợ hãi dồn dập, bất ngờ, thể như cả thế giới trên tay đột nhiên vụn vỡ. Vội vã hướng về nơi phát ra tiếng hét như một con thiêu thân, đôi mắt quét xung quanh khoảng sân tối đen, bốn bề yên ắng không một tiếng động. Tức thì, không gian xung quanh đột nhiên sáng bừng lên, Lưu Diệu Văn quay người lại, trông thấy Tống Á Hiên cùng mọi người đứng đó, ánh nến vàng vọt hắt lên gương mặt non nớt. Một vài cơn gió yếu ớt thổi qua, đem mái tóc anh rung rinh nhè nhẹ.

"Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you."

"Lưu Diệu Văn, sinh nhật vui vẻ."

Dưới ánh sáng màu vàng cam ấm áp, Lưu Diệu Văn nhìn thấy anh đang cười thật dịu dàng. Cậu vô thức đặt tay lên gáy, ánh mắt lướt qua khóe miệng cong cong và hàm răng trắng sáng của Tống Á Hiên. Dễ thương đến nỗi cái tên nhóc vừa bước qua tuổi 16 này chỉ biết nghệch mặt ra ngắm nhìn sinh vật trước mặt không chớp mắt.

"Ngẩn người cái gì? Mau mau đến cầu nguyện rồi thổi nến đi."

Lưu Diệu Văn sực tỉnh, thoát khỏi sự mê hoặc của nụ cười quá sức dễ thương kia. Nhìn chiếc bánh sinh nhật rồi lại ngước nhìn khuôn mặt mong chờ của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó mở mắt ra thổi nến.

"Á Hiên, đưa bánh đây tớ cầm cho, có lời chúc nào dành cho bạn trai nhỏ của cậu thì mau chóng nói đi, bọn tớ nhường cho cậu trước."

"Mong rằng Lưu Diệu Văn sẽ luôn hạnh phúc khỏe mạnh, chỉ đi trên con đường trải đầy hoa hồng, còn có mãi mãi ở bên cạnh anh, cùng anh mỗi ngày đều vui vẻ."

"Cảm ơn anh, Tống Á Hiên nhi."

Dứt lời, Lưu Diệu Văn đã bị các anh vây quanh, muốn nói thêm vài lời với tiểu bảo bối cũng chẳng có cơ hội. Sau khi được thả ra, Lưu Diệu Văn bước vội về phía Tống Á Hiên khi trông thấy anh đứng lạc lõng ở một góc, lặng nhìn mọi người vui vẻ.

"Sao anh lại đứng đây?"

Nghiêm Hạo Tường nở một nụ cười ranh mãnh: "Phải rồi, chỗ của cậu là bên cạnh Lưu Diệu Văn mà."

Không gian ngượng ngùng ập tới khiến Tống Á Hiên không biết nói gì, day day mũi giày xuống nền gạch, nửa phút sau mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Lưu Diệu Văn, em ước gì vậy?"

"Ba mẹ khỏe mạnh, em trai vui vẻ trưởng thành, Thời Đại Thiếu Niên Đoàn mãi mãi bên nhau, còn có Tống Á Hiên một đời bình an."

"Sao em lại không ước cho bản thân?"

"Có lời chúc của Tống Á Hiên rồi, em còn cần gì ước cho bản thân nữa.", Lưu Diệu Văn ôn nhu nhìn Tống Á Hiên, ánh mắt như dòng thủy lưu ấm áp "Mỗi ngày đều mong anh có thể vui vẻ, có thể không quản sự đời mà thoải mái cười tươi. Chỉ cần thấy anh luôn luôn bình an khỏe mạnh, đó là ước muốn cả đời này của em."

Phải, là ước muốn cả đời này của Lưu Diệu Văn. Kể từ lần đầu tiên gặp được Tống Á Hiên, cho đến tận bây giờ đó vẫn luôn là tâm tư của cậu.

Tống Á Hiên ngẩn người, nhất thời vì những lời này của Lưu Diệu Văn mà cảm động. Từng chữ trầm ấm rơi vào tai anh như từng sợi tơ mềm mại, len lỏi vào lồng ngực, quyện chặt vào tim. Lưu Diệu Văn cười cười, ôm trọn lấy cơ thể Tống Á Hiên, ánh mắt sáng ngời, chan chứa những hân hoan vô tận. Ở thời điểm này, cả hai đều không bận tâm đến bất cứ điều gì, thủy chung nhìn vào ánh mắt đối phương, tìm trong con ngươi của người kia họa ảnh của chính mình. Nhịp tim trong lồng ngực một nhịp lại một nhịp thêm mạnh mẽ.

"E hèm," Đinh Trình Hâm đằng hắng. "Ở đây không phải chỉ có hai đứa đâu nha."

Tống Á Hiên xấu hổ tới vành tai cũng đỏ lựng, sao lại có thể quên họ đang đứng ở trung tâm của năm cặp mắt cơ chứ. Ánh đèn mờ ảo ngoài sân không soi rõ được vệt hồng phớt trên gò má Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn khẽ cười, tiểu bảo bối của cậu bình thường nghịch ngợm ngang ngược nhưng lại rất hay ngượng ngùng.

"Các anh đừng trêu Tống Á Hiên nhi, tiểu bảo bối của em rất dễ xấu hổ."

Không biết là do cảm thấy dư thừa hay muốn cho đôi bạn cùng tiến này chút riêng tư, các thành viên đã vội vã kiếm cớ đi hết.

"Tống Á Hiên, quà của em đâu?" Lưu Diệu Văn hỏi, thuận tay xoa đầu Tống Á Hiên một cái, một bên chân mày nhướn lên.

Tống Á Hiên đối Lưu Diệu Văn mỉm cười, đôi mắt long lanh chứa đựng cả ngàn vì tinh tú, cả tất thảy những yêu thương đong đầy. Anh tự chỉ vào chính mình.

"Quà nè."

"Quà của em chính là anh đây, Lưu Diệu Văn em nhớ phải giữ gìn cẩn thận. Món quà này, cả đời chỉ có một mà thôi."

-- END --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro