NADNCAS 15: Động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đến nhà Duẫn Nhi, anh ngoài phòng chơi cờ với bố Lâm, cô phụ giúp mẹ trong bếp.

"Hai người các con sống với nhau khi nào, cũng không thấy con nói cho bố mẹ biết gì cả.."

Mẹ Lâm vừa cắt thức ăn vừa nói chuyện với cô.

"Mới gần đây thôi ạ." Duẫn Nhi nhặt xong rau, mang đến trước mặt bà.

"Các con sống với nhau như thế nào."

"Sống rất tốt ạ."

"Vậy là được, mẹ thấy chàng trai kia các phương diện đều không tồi, cao ráo, nói chuyện cũng rất lễ phép. Nhìn mấy chai rượu mới biếu bố con xem, không rẻ đâu, điều kiện gia đình cũng không tệ đúng không?"

'Không rõ ạ."

"Con bé này, sống chung với người ta rồi, tại sao cái gì cũng không biết. "

Duẫn Nhi không đáp lại, yên lặng đứng một bên.

Chuyện của cô và Dương Dương ban đầu cũng không phải như vậy, tất nhiên cũng sẽ không tìm hiểu gia thế nhà anh.

Trong phòng khách, Dương Dương đã kết thúc ván thứ tám với bố Lâm.

Bố Lâm chỉ thắng hai ván, nhìn Dương Dương phía đối diện nở nụ cười, hừ nhẹ.

"Thằng nhóc này chơi cờ không tệ."

"Đâu có, chẳng qua là cháu gặp may mắn, là bác sơ ý để cháu thừa cơ tận dụng thôi."

"Hừ." Bố Lâm sờ cằm, hoàn toàn không nhận ra sự thổi phồng của anh.

Dương Dương bất đắc dĩ cười cười. Rốt cuộc anh cũng đã biết tính cách này của Duẫn Nhi hơn phân nửa là di truyền từ bố cô.

"Tới ăn cơm đi, đừng chơi nữa."
Mẹ Lâm đặt lên đĩa thức ăn cuối cùng lên, Duẫn Nhi mang đũa ra.

"Lần sau lại chơi tiếp bác nhé."
Dương Dương mỉm cười đứng dậy, cùng với bố Lâm đi đến bàn ăn.

Duẫn Nhi ngồi bên cạnh anh.
"Tiểu Dương ăn cái này đi, món cá này là sở trường của dì đó."

Dương Dương không khách sáo gật đầu nhận lấy.

"Mẹ à, anh ấy có thể tự gắp."

Dương Dương thường sống ở nước ngoài, cô sợ anh không thích người khác gắp thức ăn cho mình.

"Đứa nhỏ này....."

"Duẫn Nhi nói đúng đấy dì ạ, cháu không khách sáo đâu."

Anh mỉm cười tiếp nhận lời của mẹ Lâm.

Bố Lâm mở chai rượu muốn uống với anh, Duẫn Nhi nhíu mày.

"Lát nữa anh ấy còn phải lái xe về nhà nữa bố."

"Cho dù con dã có người yêu rồi cũng không thể vô tình với người bố này như vậy chứ?"

"....."

Duẫn Nhi phát hiện hôm nay cô nói cái gì cũng đều không đúng.

"Cháu bồi bác uống mấy ly nhé, tửu lượng của cháu kém, chúng ta uống một ít là được."

"Đừng gạt bác, một người cường tráng như cháu mà tửu lượng kém à, sau này tụ họp phải làm sao?"

Nói xong liền rót đầy ly cho Dương Dương.

Dương Dương bất đắc dĩ cười cười, anh không nói dối, tửu lượng anh kém là thật. Ngay cả xã giao anh cũng là mang theo thư kí đi, có thể uống ít thì uống ít.

Duẫn Nhi không muốn bản thân nhàm chán liền ra sofa ngồi xem ti vi.

Không biết đã qua bao lâu, cô xem tivi đến mắt cũng hơi buồn ngủ rồi, nhìn thời gian cũng đã hơn chín giờ đêm.

Cô quay đầu nhìn hai người kia vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là Dương Dương rõ ràng đã có chút không ổn.

"Cháu nhìn xem mới mấy chai này mà cháu đã thành bộ dáng như này rồi sao?"

Bố Lâm hoàn toàn không say, ông nhìn Dương Dương đang đỡ cái trán, chậc chậc lưỡi.

"Con nói bố đừng uống với anh ấy nữa mà bố cố chấp phải uống. Như này thì lát nữa sao anh ấy về được."

Duẫn Nhi tiến lên cau mày nhìn anh. Cô đưa tay lay lay mặt anh, uống say đến nỗi cổ cũng đã đỏ hết lên..

Mặt anh rất nóng, tay cô man mát, anh kìm không được mà áp tay cô lên.

"Không sao... không sao..."

Anh mơ hồ nghe được lời cô nói, còn lẩm bầm không sao.

"Này Dương Dương, đừng có ở đây mà nói không sao đâu."

Anh không sao cả còn cô thì gặp phiền phức rồi.

"Không phải bố đang kiểm tra thằng nhóc này cho con sao, tục ngữ nói rượu ngon gặp bạn hiền."

Bố Lâm thu dọn chai rượu trên bàn.

Người này uống say cũng không quậy phá, không nói linh tinh, nó cũng khiến ông cảm thấy yên tâm hơn một chút.

"Anh buông tay ra, em đi lấy ly nước cho anh." cô gỡ tay bị anh nắm.

Anh còn đang mơ mơ màng màng nên không có khí lực gì, Duẫn Nhi vừa đẩy liền buông lỏng tay.

Cô rót cho anh ly nước, suy nghĩ có nên gọi tài xế cho anh hay không. Lúc đem nước tới thì không biết sao anh lại ngủ say như chết rồi.

"Con nói bố đừng uống với anh ấy mà bố cứ muốn." Duẫn Nhi cau mày nhìn bố mình đau đầu.

"Đêm nay để nó ngủ ở đây đi, lát nữa bảo mẹ con mở ghế sô pha ra. Đêm nay bố ngủ ở sô pha, con và mẹ ngủ ở phòng bố mẹ đi."

Giường nhỏ trong phòng Duẫn Nhi không vừa hai người nằm, ghế sô pha nhà bọn họ tốt xấu gì cũng là ghế gấp, có thể mở ra có thể vừa bằng một cái giường.

".....Thôi đi, để con ngủ sô pha, bố với mẹ ngủ đi."

Duẫn Nhi và bố Lâm mất rất nhiều sức mới đưa được Dương Dương lên được giường.

Cô đắp chăn cho anh, rót một ly nước đặt ở đầu giường sau đó ra ngoài.

Trước khi ngủ cô có nhận được tin nhắn của Trương Giai Giai, hai người nói chuyện một lúc mới ngủ.

Nửa đêm cô mơ màng cảm thấy cơ thể bị người ôm lấy. Trong hơi thở là mùi vị quen thuộc của cô.

"Ừm..." cô mơ màng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy hình dáng cô quen thuộc.

"Dương Dương, anh làm gì vậy?"
Anh ôm lấy cô, cô vô thức vòng tay qua ôm cổ anh để tránh rơi xuống.

"Ngại quá, chiếm giường của em rồi."

Anh cúi đầu hôn lên cái trán, đôi mắt cô, trên đỉnh đầu cô phát ra giọng nói khàn khàn.

Duẫn Nhi bị anh đặt lên giường bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô nhíu nhíu mày.

"Bây giờ mấy giờ rồi, anh muốn làm gì đây?'

"Hơn ba giờ, em vẫn có thể ngủ tiếp." anh ngồi bên giường, ngắm cô.

"Nói anh đó." Cô đáp lại một câu theo bản năng.

Dương Dương cười rồi cúi đầu, khoảng cách hai người gần như là chóp mũi chạm nhau.

Lúc đầu cô không được tự nhiên lắm, nhưng dường như Dương Dương rất thích khoảng cách gần như này, sau này cô cũng có chút quen thuộc, nhưng đối tượng phải là anh.

"Anh muốn đi về à, có được không đấy?"

Mong đừng xảy ra tai nạn, cũng hơn nửa đêm rồi.

"Sao thế, không muốn anh đi sao?"

Anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày nhỏ nhắn, khi anh hôn đến mắt cô nhắm mắt lại theo bản năng.

Dương Dương ngắm nhìn lông mi của cô đang run rẩy, dài và mỏng giống như là tiến vào trong lòng của anh. Đáy lòng anh ngứa ngáy không thôi, chỉ là nhìn cô trong lòng của anh liền dâng lên một dòng nước nóng.

"Duẫn Nhi à, đây là lần đầu tiên anh thích một người như thế... Không, có lẽ là yêu, lần đầu tiên anh yêu một người." Anh đột nhiên lên tiếng.

Trong đêm tối cô có thể nhìn thấy đôi mắt anh chợt lóe lên tia sáng rõ ràng,vô cùng mê người.

"Em..." Cô muốn nói cái gì, giống như thường ngày nói ra những lời từ kia.

Chỉ là lời đến miệng rồi cũng không nói ra được.

Là hôn. Hô hấp của anh cực nóng phả vào trên mặt của cô, in trên môi cô, đầu lưỡi của anh nóng bỏng thăm dò vào trong miệng cô, quấn quýt lấy nhau. Cô duỗi tay sau vai ôm chặt lấy anh.

Bàn tay anh như đang vuốt ve khắp cơ thể cô chỉ cách một lớp váy ngủ mỏng manh.

Bàn tay nóng bỏng thăm dò vào dưới váy, nhẹ nhàng vuốt ve ma sát trên đùi bóng loáng của cô.

Cô bị anh châm lửa, toàn bộ giác quan tập trung ở đầu lưỡi của anh đang tùy ý quấn lấy cùng bàn tay nóng bỏng của anh.

Tay kia tiến vào bên trong bắp đùi của cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng được anh đã dùng một ít lực. Tay anh phủ lên trên mông cô, từ nhẹ nhàng xoa nắn đến tăng dần mạnh mẽ.

"Hừ..." Cô ngậm lấy môi anh, nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ. Ngón tay anh luồn vào mép quần lót.

"Không được..." Cô không phải không muốn làm với anh, chỉ là bây giờ không thích hợp.

"Anh không làm bước cuối đâu, không sao."

Anh hôn lên môi rồi thấp giọng an ủi cô.

"Cảm nhận được không?"
Anh đột nhiên đè trên người cô, cô vừa muốn thắc mắc anh nói cái gì, đã cảm thấy trên bụng bị vật thô ráp nào đó chọc đến.

"Anh..." Dù cho cách lớp quần áo thì cô cũng cảm nhận được lửa nóng của anh.

Dương Dương cười khẽ bên tai cô, anh cắn nhẹ vào vành tai, lỗ tai, đến cần cổ thanh tú của cô.
Anh hôn liếm láp nhẹ nhàng, cố gắng không để lại dấu vết, cô hơi thẹn thùng nên nếu cô không nguyện ý, anh liền không làm.

Ngón tay đã luồn vào trong quần chậm rãi chậm rãi di chuyển ra sau, bàn tay tiếp xúc trực tiếp với bờ mông mềm mượt của cô.

Bàn tay to bóp xuống mấy cái sau đó đến phía trước, tới vùng nhạy cảm riêng mật.

Bàn tay phủ lên hoa huyệt, cảm nhận được âm mao dưới lòng bàn tay, lúc cô hơi vặn vẹo eo đã ma sát lên lòng bàn tay anh.

Cùng nhịp thở dốc nặng nề của cô, bụng nhỏ liên tục phập phồng lên xuống. Ngón tay đang thăm dò khẽ tách hai cánh hoa, đẩy ra.

Do nụ hôn vừa rồi có vẻ hơi ướt át, anh nén dùng ngón tay ấn vào âm đế của cô, xoa nắn chà sát.
Anh chơi đùa một chút, người dưới thân đã vặn vẹo kịch liệt, côn thịt bên cưới cũng căng trướng đau cứng rắn.

"Cởi ra đi." Anh lên tiếng, muốn giúp cô cởi váy ra.

"Không thể làm bước cuối cùng."
Duẫn Nhi cắn môi nhìn anh, vẫn kiên trì từ chối.

"Nếu anh đã đồng ý với em, đương nhiên sẽ không lừa em."
Anh có chút bất đắc dĩ, anh biết lo lắng của cô nên đương nhiên cũng thay cô cân nhắc.

Cởi váy ngủ xuống, cô trần trụi nằm ở trước mặt anh, ánh mắt anh cực nóng xâm lược đến khiến cô cảm thấy thân thể vừa nóng vừa ngứa.

"Anh đừng nhìn nữa....." Cô đưa tay che mặt anh, nhưng mà bàn tay mềm mại bị anh áp xuống.
Anh khẽ liếm đầu ngón tay cô, răng nhẹ cà cà.

Duẫn Nhi nhìn anh, cho dù ở trong đêm tối cô cũng có thể thấy rõ khuôn mặt anh.

Cô nghĩ bọn họ hẳn là giống nhau, đều động tình, đều bị đối phương hấp dẫn.

Môi anh hôn qua xương quai xanh của cô, ngực sữa trắng mềm. Cô có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng của anh phả ở trên đỉnh nhũ hoa, hô hấp của cô cũng theo đó gấp gáp.

Nhũ hoa run rẩy đột nhiên bị một vòng nóng bỏng bao lấy, anh cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa của cô.

"A....." Thân thể cô bỗng nhiên rụt lại, cảm giác khác thường trong nháy mắt từ đầu nhũ hoa lan rộng đến toàn thân, cô nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy đầu của anh, khẽ rên.

Đầu lưỡi liếm láp mút vào nhũ hoa, động tác dưới tay cũng không ngừng, lòng bàn tay xoa nắn âm đế, tốc độ tăng dần.

Hoa tâm riêng mật vốn chưa bao giờ được ai chạm vào trào ra dịch nhờn, cô chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân như bị dòng điện vọt qua, tê tê dại dại lại ngứa ngáy không chịu được. Đầu óc trống rỗng, toàn bộ giác quan đều tập trung vào phía dưới, vừa thoải mái vừa khó chịu.

Cô rất mẫn cảm, bên dưới đã ẩm ướt, dâm dịch không ngừng chảy.
Ngón tay đẩy ra tiểu hoa tâm, ngón giữa bên trong khe hở ma sát lên xuống, đầu ngón tay lướt qua miệng huyệt thỉnh thoảng chọc nhẹ.

Vừa khẽ gặm cắn liếm láp đầu nhũ hoa cô, một tay kia xoa nắn bên còn lại của cô.

Cảm thấy cô dường như đã sẵn sàng, ngón giữa dừng ở miệng huyệt nho nhỏ, một đầu ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào, liền cảm thấy bên trong thịt mềm nóng ướt hút vào thật chặt.

Lần đầu tiên anh cẩn thận từng chút như này, một đầu ngón tay anh chậm rãi thăm dò vào, vừa tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô.

Cánh môi căng mọng khẽ nhếch, ánh mắt hơi mơ màng, sớm đã không còn ánh sáng trong trẻo của ngày thường. Cô rất thoải mái.

Anh nhìn thấy như vậy, tăng nhanh tốc độ ngón tay rút ra cắm vào. Cảm nhận được mị thịt của cô hút chặt, như một miếng bọt biển, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay anh mỗi khi cắm vào, anh không nhịn được tưởng tượng nếu thực sự cắm vào lỗ nhỏ mê hồn này sẽ như thế nào.

Ngón tay thứ hai chậm rãi cắm vào, chơi đùa rút ra cắm vào ở bên trong, anh càng nhanh càng dùng sức, âm thanh của cô càng kiều mị. Cô lúc này so với thường ngày hoàn toàn đối lập khiến anh càng điên cuồng hơn.

"Nhanh lên không?" Anh ngẩng đầu khẽ chạm bờ môi cô, khàn giọng trêu đùa cô, anh thích cô thế này, cách anh gần thế này, khoảng cách có thể chạm tay đến, sẽ không để anh bất an.

"Anh... ưm... Đừng nói nữa..." Duẫn Nhi há miệng cắn một cái vào môi dưới của anh.

Người này là thật xấu bụng.
Ngón tay ở hạ thân ra vào càng lúc càng nhanh, phát ra tiếng nước chậc chậc, cô nhịn không được nhấc mông, để hùa theo động tác của anh.

Thật sướng, thật dễ chịu. Toàn thân như bị điện giật, trong đầu như là có gì muốn nổ tung ầm ầm, cô nhịn không được nắm chặt bả vai anh, thở gấp.

"Bên kia..." Anh nhíu mày, ngón tay chọc mạnh hơn vào nơi nào đó, quả nhiên người dưới thân một trận run rẩy, càng siết chặt anh.

"A... không được...Dương Dương..." Vừa căng vừa ngứa, giống như có cái gì muốn phun ra.

"Muốn sâu hơn, nhanh hơn không?"

Anh dồn hết sức giảm tốc độ ra vào lại, ở bên tai cô khẽ cắn vành tai của cô.

Cô đưa tay ôm thật chặt anh, gương mặt chỗ cọ sát ở cổ của anh đã hoàn toàn bị cảm giác kì diệu điều khiển, chỉ cảm thấy ngứa đến không chịu được, rất muốn anh nhanh một chút, tiến vào tầng tầng lớp lớp.

"Muốn...Em muốn..." Cô vùi ở dưới cổ anh thanh âm kiều mị chen lẫn tiếng thở dốc cùng một phần bức bách không kịp chờ nổi, giống như làm nũng, Dương Dương nghe được rõ ràng.

Anh tách hai chân cô ra gác ở bên hông, động tác trên tay vừa nhanh vừa mạnh.

Cô cảm giác mình trầm luân trong bể dục vọng, phóng đãng muốn đem cô quật ngã, thẳng đến trong đầu đột nhiên cái gì nổ tung, cô cong người lên co quắp một trận, đột nhiên có cái gì dâng trào lên, cô ôm chặt anh nhịn không được kêu ra tiếng.

Anh biết cô đã cao trào. Nước từ cửa huyệt phun ra làm ướt áo sơ mi của anh, bàn tay anh lúc từ từ rút tay ra còn kéo theo một sợi tơ trong suốt.

Anh đứng dậy, âm thanh cởi thắt lưng trong đêm tối hết sức vang dội.

Anh nắm lấy hai chân cô gác lên trên vai mình, áp sát không một kẽ hở.

Duẫn Nhi đã không có cách nào để suy nghĩ anh muốn làm gì, chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro