NADNCAS 16: Mật ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô còn đang thở dốc, trong đầu ngơ ngác một mảng trống rỗng đột nhiên cảm thấy có vật gì nóng bỏng đang chống ở hoa huyệt cô.

Mở đôi mắt ướt át ra, lại nhìn hơi không rõ.

"Cái gì..."

Rất nóng.

Cô vô ý hỏi ra tiếng, cảm thấy cao trào vừa mới qua đi hoa huyệt lại bắt đầu chảy nước.

"Không sao, rất nhanh sẽ hết."

Giọng anh vì kiềm chế đã khàn đặc, nhíu mày, mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương của anh.

Bàn tay nắm lấy bắp đùi trơn mềm của cô, thắt lưng chậm rãi chuyển động.

"A...Dương Dương..."

Đột ngột cọ sát khiến cơ thể vốn mền nhũn sau khi cao trào không nhịn được lại run rẩy.

Cô biết, đó là côn thịt của anh.

Tuy anh thẳng lưng rút ra đút vào, nước từ cửa huyệt phun ra thấm ướt càng lúc càng nhiều, gân xanh trên dương vật hằn sâu, thỉnh thoảng chạm đến âm đế đã cương cứng của cô.

"Anh, anh chậm chút..."

Rất nóng, cô cảm thấy hoa huyệt và đùi mình đều nóng đến muốn thiêu đốt.

Nhưng lúc anh chậm lại thì cô muốn anh nhanh một chút, nhanh chút nữa.

Cô kìm nén không được nghẹn ngào, cô rõ ràng muốn mở mắt, nhưng mắt vì động tình mà ướt nhẹp.

Người đàn ông cách cô rất xa, trong đêm tối cô không nhìn rõ mặt của anh, nhưng lại không hiểu sao cô có cảm giác rất an toàn.

"A...Đừng mà..."

Cô không muốn như này, tuy cũng thoải mái nhưng trong lòng luôn trống rỗng.

"Ngoan, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."

Anh thở hổn hển, nghiêng đầu hôn lên bắp chân trơn bóng của cô.

Động tác trên eo tăng nhanh, anh gầm nhẹ thở dốc. Cô nghe tiếng thở dốc của anh toàn thân cũng trở lên nóng rực, hạ thân rất ngứa rất nóng, lại cực kỳ trống rỗng.

Muốn anh nhanh một chút, mạnh một chút.

Nhưng cô lại không nói lên lời, chỉ rên rỉ nhẹ nhàng đáp lại anh.

Cô dường như đã đạt đến cực hạn, loại cảm giác đó lại ập tới cô.

"Dương Dương... Dương Dương..."

Cô gọi tên anh, giống như con mèo đang phát dục, hớp hồn người khác.

"Anh ở đây, anh ở đây."

Anh vừa thở gấp vừa đáp lại cô, mồ hôi từ sống mũi cao thẳng của anh chảy xuống.

Cơ thể cô đạt đến cực khoái run rẩy, anh cũng xuất tinh.

Tinh dịch từ mã mắt bắn trên bầu ngực căng tròn cùng bụng nhỏ của cô.

Anh đặt cô xuống, lấy khăn tay trên tủ đầu giường, lau qua cho mình, sau đó lau đi tinh dịch trên người và nước ở hoa huyệt cho cô.

"Em có muốn đi tắm không?"

Dương Dương nghiêng người vuốt những sợi tóc lộn xộn vương trên mặt, nhìn gương mặt còn đang ửng hồng của cô, cúi đầu hôn một cái.

Đầu óc Duẫn Nhi một mảng trống rỗng, nghe thấy lời của anh thì "ưm" một tiếng, ngay cả mở miệng cũng không mở nổi.

"Anh tắm cho em."

Anh biết cô mệt chẳng muốn động đậy nên lại tự mình đi làm.

Cô bấy giờ mới dần bình tĩnh lại, cô đưa tay vỗ một cái vào đầu anh, không có một chút sức lực nhẹ nhàng giống như là nũng nịu.

"Không được, em sợ anh..."

Sợ anh một lát nữa lại lôi kéo cô không buông tay.

"Dùng khăn tắm lau cho em nhé, sau đó em ngủ được không."

Anh nắm lấy tay mềm mại của cô vuốt ve, khẽ nói.

"Ừm..."

Duẫn Nhi từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng đáp lại anh một tiếng.

Dương Dương bất đắc dĩ cười, đứng dậy, mở đèn trên tủ đầu giường.

Lúc anh đi ra, người trên giường đã ngủ mất, hai mắt khẽ nhắm miệng nhỏ khẽ nhếch lên thở ra nhẹ nhàng.

Ánh đèn màu da cam chiếu lên thân thể trơn bóng của cô, mịn màng và tinh tế.

Phía dưới lại có xu thế sắp ngẩng đầu rồi.

Anh thở dài, đi đến nâng cách tay cô lên lau cho cô.

"A...Đừng đến..."

Duẫn Nhi hơi mở mắt nhìn anh cau mày nỉ non.

"Lau qua cho em để em ngủ thoải mái hơn, sao cứ làm nũng vậy hả."

"Anh mới làm nũng ý."

Cô bị anh lau tới lau lui làm cho tỉnh táo không ít.

Dương Dương cười, anh lau thân thể cho cô tỉ mỉ, sau đó đắp kín chăn cho cô.

"Mấy ngày này anh phải đến bên nhà mẹ anh, sẽ không đến tìm em được. Anh sẽ gọi điện thoại cho em, không cho phép không nhấc máy."

Duẫn Nhi ngáp một cái, mở mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt của anh rất đẹp, giống như một vũng quang cảnh xuân thủy gợn sóng, ngay cả nốt ruồi khóe mắt cũng trở nên mê người.

"Nghe rõ không, nũng nịu."

Thấy cô không nói gì anh đưa tay nhéo nhéo mặt cô.

Duẫn Nhi hoàn hồn nhíu mày, phản bác anh.

"Biết rồi mà."

"Ngủ ngon, ngày mai lại dậy muộn."

Anh cúi đầu khẽ hôn môi cô, giơ tay tắt đèn ngủ cho cô, quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau tiếng đóng cửa, Duẫn Nhi mở mắt ra.

Đúng là cô rất buồn ngủ, nhưng anh vừa rời đi cô lại không ngủ được nữa rồi...

Cô không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, một đêm không mộng mị.

Sáng sớm đã bị mẹ Lâm quát dậy.
"Sao mà hôm nay ngủ đến tận giờ này hả? Tối hôm qua ngủ muộn đúng không?" Mẹ Lâm đem rèm cửa cuốn hết lên.

"Mấy giờ rồi ạ?" Duẫn Nhi nhúc nhích, cảm thấy đùi trong có chút đau, cau mày.

"Đã chín giờ hơn rồi, buổi chiều lại đi, ra ăn sáng đã. Mà Tiểu Dương rời đi khi nào vậy? Mới sáng sớm mà ai cũng không thấy."

"Con không biết nữa, có lẽ là dậy sớm rồi đi luôn."

"Mau đứng dậy thay đồ đi, mẹ làm đồ ăn sáng cho con."

Duẫn Nhi đứng dậy đi tắm, trong phòng tắm cô nhìn xung quanh xem trên người mình có lưu lại vết tích gì không. Hoàn hảo là lần này anh rất thành thật, không để lại vết gì rõ rệt.

Sau khi giặt sạch đồ lót và váy ngủ của đêm qua, cô mặc quần áo và bước ra cửa.

Ăn xong bữa sáng, cô cùng mẹ Lâm xem phim truyền hình nhàm chán rồi trò chuyện cả ngày.

Nội dung của cuộc trò chuyện này không nghi ngờ gì nữa đã từ việc tìm kiếm đối tượng yêu đương sang Dương Dương.

Duẫn Nhi cảm thấy được mẹ cô dứt khoát lôi mười tám đời nhà Dương Dương hỏi hết một lượt, chẳng qua là lần nào cô cũng trả lời không biết.

"Mẹ nghĩ đứa trẻ này thực sự khá tốt. Con xem, ngoại hình cũng phải mét tám trở lên, lớn lên giống như minh tinh điện ảnh, lại còn coi trọng lễ mạo, đối với con cũng rất tốt..."

Cô im lặng nghe mẹ cô khen ngợi Dương Dương 800 lần.

"Vâng, vâng, mẹ đừng niệm nữa, con sắp bị mẹ tẩy não rồi."

Mẹ cô thật sự rất giống với Đường Tăng rồi.

"Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy! Con tập trung chút đi! Cũng đã 26, 27 tuổi đầu rồi, cứ suốt ngày thấy chia tay chia chân. Cứ như thế này rồi đợi đến 30 thì mẹ xem còn ai muốn lấy con nữa."

Cô bị niệm đến đầu như muốn nổ tung. Không kết hôn cũng tốt, dù sao cô cũng không có ý nghĩ đó.
Buổi chiều, cô rốt cuộc cũng thoát được mà đi tới cửa hàng.

Chiều hôm đó có một vị khách hàng gọi điện thúc giục, cô đem bức tranh của Dương Dương để đó một lúc rồi đi vẽ cho người khác.

Không có sự quấy rối của anh, tập trung vẽ một mạch đã đến 8h tối.

Thật ra cô có một gian phòng trên lầu, nhưng cô thường không sống ở đây, những lúc phiền hoặc bận rộn lắm cô mới ở lại cửa hàng.

Vội vàng bắt chuyến xe buýt cuối cùng, nhà cô cách đây không xa bốn trạm là tới rồi.

Chưa về đến nhà thì cô nhận được một cuộc gọi từ Dương Dương.

"Em về nhà chưa?"

"Sắp vào cửa rồi."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc làm cho khóe miệng anh khẽ nhếch.

"Ăn tối chưa?"

"Rồi. Anh thì sao?"

Thực ra cô chưa ăn, nhưng cô biết nếu nói với anh thì nhất định lại phải nói nhiều hơn những cái loạn thất bát tao.

"Ăn rồi, anh đang ở cùng với mẹ anh."

"Biết rồi, hôm qua anh nói rồi."
Duẫn Nhi bước vào cửa, thay giày vào, hướng mẹ Lâm ra dấu sẽ về phòng.

"Hai người rất lâu rồi không gặp nhau nhỉ?" cô ngồi bên giường hỏi anh.

"Cũng không tính, sau khi trở về anh đã gặp một lần."

"Vậy thì anh nên nói chuyện với bà ấy nhiều hơn."

"...Vừa mới nói chuyện với em một lúc đã muốn đuổi người rồi à?" anh bất lực.

"Chúng ta gặp nhau mỗi ngày thì có gì hay mà nói."

"Hôm nay không gặp."

Duẫn Nhi trợn tròn mắt.

"Nhớ em rồi, muốn hôn em." Anh nói chuyện không chút giấu giếm, cô sợ bị gia đình nghe thấy.

"Anh tém tém lại chút đi!"

"Trước giờ anh đều như thế này à?"

Người này không chỉ rất quấn người, da mặt còn rất dày.

"Em nghĩ gì vậy, em là mối tình đầu của anh đó."

Cũng là người cuối cùng, anh nghĩ.

"Anh còn nói được những câu này."

Cô nằm trên giường, điện thoại kề bên tai, nghe anh nỉ non.

"Bởi vì anh sợ em không biết, cho nên anh muốn nói cho em, anh rất thích em."

Âm thanh của anh trầm lắng, giống như sóng biển vỗ vào tai cô, thần kinh trong não cô thời khắc này cũng trở nên thư thái.

"Có phải anh đang mang thù không, trước kia em đã từng nói ..."

"Hả?" Dương Dương nhướng mày, kỳ thật anh cũng đã biết đại khái rồi.

"Nhớ không nổi thì quên đi." Dương Dương cười cười, anh nhớ lời cô nói, dễ nghe hay không, anh đều nhớ hết.

"Em muốn ngủ rồi à?"

"Ừm."

"Ngủ ngon, có thể mơ về anh không?"

"..."

Nằm mơ đi. Duẫn Nhi nghĩ thầm, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Ngủ đi." Cô nghe thấy người đàn ông hình như hướng đến cái điện thoại hôn một cái, âm thanh rất rõ ràng.

Thật ấu trĩ... Nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro