NADNCAS 28: Nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Bân đột ngột đứng dậy, ly uống rượu trong tầm tay bị anh ta hất tay qua, đổ hết lên người Duẫn Nhi.

"Ối-----"

Trương Giai Giai vội lấy khăn giấy đưa cho cô.

"Không phải như cậu nghĩ đâu."

Duẫn Nhi cũng đứng dậy nhìn Tiêu Bân, mắt liếc qua Đặng Vi một cái, xoay người bỏ đi.

"À, nhà vệ sinh, tôi đi với cậu ấy."

Trương Giai Giai đứng dậy đuổi theo.

Tiêu Bân nghiến răng nhìn Đặng Vi.

"Có chuyện như vậy à?"

Mặc dù Trương Duy sẽ không lừa anh ta nhưng suy cho cùng Trương Duy cũng chưa từng nói người đó là ai.

"Đúng, có chuyện như vậy." Trần Thừa vừa uống vừa mở miệng.

"Ý anh là gì?!"

Trần Thừa vừa nói xong, Tiêu Bân lập tức tin, anh ta vươn tay bắt lấy cánh tay của Đặng Vi.

"Không liên quan đến cậu, về nhà với tôi ngay."

Đặng Vi trở tay giữ lấy tay anh ta.
"Về cái rắm!"

Anh ta lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Dương Dương.

Điện thoại không kết nối nên anh ta lại gửi tin nhắn cho Dương Dương, còn nhắn cho Tiêu Tiêu bảo cô ấy nhanh chóng liên hệ với Dương Dương.

"Mấy người còn chưa đi đi..."

Trương Giai Giai ra ngoài cùng Duẫn Nhi, Trương Giai Giai nhịn không được nhắc nhở một câu.

Vệt nước đọng trên áo len trắng và áo khoác của Duẫn Nhi đã đổi màu, bọn họ cũng không định ở đây nữa, chuẩn bị rời đi.

"Khoác vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Đặng Vi bước lên, choàng áo khoác của mình lên người Duẫn Nhi.

"Méo liên quan đến anh, mặc của em đi chị dâu."

Tiêu Bân kéo phắt xuống, đưa áo của mình cho Duẫn Nhi.

Duẫn Nhi không nhận.

"Không cần, tôi đi về luôn, không ai thèm nhìn đâu."

Tiêu Bân nhìn Đặng Vi hừ lạnh một tiếng, đi cùng bọn họ ra ngoài.

Mấy người vừa đi ra ngoài, Tiêu Bân vẫn luôn nhìn nhìn ngó ngó, quả nhiên anh ta thấy một chiếc xe quen thuộc lái qua đây, anh ta vẫy tay.

"Anh Dương------!"

Xe dừng trước mặt bọn họ, Dương Dương xuống xe.

Anh vẫn đeo chiếc kính gọng vàng trên mặt, hình như anh đi quá vội, quên cả tháo nó ra.

Duẫn Nhi hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Dương Dương sẽ tới đây.

"Thế nào, anh Dương, em làm không tệ chứ."

Tiêu Bân tiến lên, đi theo sau Dương Dương.

"Thường thôi."

"..."

Dương Dương tới bên cô, liếc mắt nhìn Đặng Vi.

"Anh đưa bọn em về."

Anh khoác vai cô, nhìn thấy vết bẩn trên quần áo của cô.

"Rượu đổ vào người à?"

"Tại không cẩn thận."

"Giặt tay không sạch được đâu, mang đến tiệm giặt là đi."

"Ừ."

Mấy người nhìn từng cử động của hai người này, Trương Giai Giai chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị kim châm, bởi vì ánh mắt lạnh như băng của người phía sau khiến cô ấy không khỏi lạnh gáy.

"Duẫn Nhi, để anh đưa em về."

Đặng Vi đi tới trước mặt cô, không hề nhìn Dương Dương một cái nào.

Chỉ có điều, với Dương Dương mà nói, đây chính là lời khiêu khích không thể nghi ngờ.

Anh đứng trước mặt Đặng Vi, nhìn thằng vào mặt anh ta, bầu không khí xung quanh lập tức giảm xuống mức âm độ.

"Anh đưa Tiêu Bân về đi."

Duẫn Nhi cau mày nhìn Đặng Vi.

"Nó có xe riêng." Đặng Vi không lùi bước.

Trương Giai Giai gãi gãi cái đầu đau nhức, kéo Duẫn Nhi lên phía trước, cười nói với bọn họ:

"Ba người bọn em đi cùng nhau, được rồi, không sao cả."

Không đợi ai trả lời, cô ấy đã kéo Duẫn Nhi lên xe của Trần Thừa.

Trần Thừa khinh bỉ liếc nhìn hai người kia một cái, xoay người lên xe, lái xe đi.

Dương Dương nhìn Đặng Vi, cười lạnh nói "Anh đúng là cố chấp."

Đặng Vi nhìn anh xoay người đi mở cửa xe "Như nhau cả thôi."

"Tình cảm nhiều năm giữa tôi với Duẫn Nhi, không phải nói hết là hết, anh chỉ là kẻ chen chân vào mà thôi."

Anh ta nhìn Dương Dương rồi quay vào trong xe.

"Bố khinh!"

Tiêu Bân nhìn xe Đặng Vi dời đi, đang muốn nói chuyện với Dương Dương thì thấy người bên cạnh cũng quay người lên xe đuổi theo.

Khi Dương Dương đến cửa phòng tranh của cô, mấy người Duẫn Nhi vẫn chưa tới nơi, anh ngồi đợi trong xe.

Không bao lâu sau, cô về đến nơi, trên xe không có Trương Giai Giai, có lẽ đã đưa Trương Giai Giai về trước.

Cô xuống xe, anh cũng xuống xe.

"Anh không cần trở lại công ty à?" Cô mở cửa tiệm, nhìn anh bên cạnh.

Sắc mặt của Dương Dương không tốt lắm, anh nhìn cô, giữ chặt tay cô, hỏi:

"Sao em lại ở cùng một chỗ với anh ta vậy?"

Duẫn Nhi nhíu mày.

"Tình cờ, tình cờ gặp được thôi."

"Em có thể không để ý tới anh ta mà."

"Sao em lại không thể để ý đến anh ấy?"

Cô nhìn anh hỏi ngược lại.

"... Tiêu Bân gửi tin nhắn cho anh bảo hai người có quan hệ, nó bảo hai người là người yêu."

"Em cũng nói lại với cậu ta là không phải như cậu ta nghĩ, em còn nói đấy là lúc trước, hôm qua em đã nhắc tới chuyện này với anh rồi còn gì!"

Cô thực sự không muốn thảo luận với anh về vấn đề này, vì chỉ cần nói đến đó bọn họ không có cách nào giữ nổi bình tĩnh.

"Em cũng chưa nói cho anh ta biết em ở bên anh, anh ta không có cơ hội à?"

"Em nói rồi! Em nói cho anh ấy rồi."

"Thế nhưng thằng đấy vừa mới nói hai người sẽ không chia tay, vừa mới xong."

Anh nghiến răng nghiến lợi. Anh vô cùng tức giận với suy nghĩ vừa rồi của Đặng Vi.

"Đó là suy nghĩ của anh ấy, em không thể ngăn cản suy nghĩ của anh ấy! Vì sao hiện tại vừa gặp mặt là chúng ta lại cãi nhau!"

Duẫn Nhi hất tay anh ra, buồn bực ngồi trên ghế nhìn anh.

Dương Dương hít sâu một hơi, anh bước tới đối mặt với cô.

"Anh cũng không muốn, nhưng anh ta vẫn luôn kẹt giữa chúng ta..."

"Bởi vì anh cứ để ý đến anh ấy nên đương nhiên cảm thấy anh ấy kẹt giữa chúng ta đấy!"

Dương Dương mím môi.

"Em không muốn thảo luận chuyện này với anh nữa, thật đấy."

Cô đứng dậy đi lên tầng, không thèm nhìn anh.

Anh nhìn cô đi lên tầng, bàn tay to rũ hai bên hông nắm chặt lại, anh đấm một cái lên mặt ghế rồi xoay người bỏ đi.

Duẫn Nhi ở trên tầng nghe tiếng khởi động xe, cô cau mày ngồi ở trên giường, bực bội xoa xoa tóc.

Hai người tan rã trong không vui, cô cũng không liên lạc với Dương Dương một thời gian dài sau đó.

Mấy hôm nay cô về nhà, lúc ăn tối mẹ Lâm vẫn luôn hỏi cô về chuyện của Dương Dương.

"Dạo này sao không thấy con liên lạc với tiểu Dương nhỉ? Công việc hiện tại của cậu ấy còn bận không, gọi đến nhà ăn bữa cơm gì đó..."

Duẫn Nhi ăn cơm như nhai sỏi.
"Anh ấy rất bận, để lần sau đi ạ."
Bố Lâm liếc nhìn cô một cái.

"Sao thế, con dạo này hình như khác khác, cãi nhau với thằng nhóc kia à?"

Ánh mắt Duẫn Nhi trốn tránh không dám nhìn thẳng.

"Không có ạ."

Thấy cô nói như vậy hai người cũng không hỏi nữa, sau khi ăn xong cô liền về phòng.

Cô ngồi trên giường nhìn màn đêm bên ngoài, ngón tay di chuyển xung quanh trên biểu tượng Wechat.

Thực tế đây không phải lần đầu tiên cô do dự mình có nên chủ động nhắn tin với anh trước không.

Chỉ cần cô có thời gian yên tĩnh sẽ lại nhớ đến Dương Dương, bọn họ mới chỉ không liên lạc có một tuần, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy dường như đã trôi qua rất lâu.

Vốn dĩ chuyện kia chả có vấn đề gì để bọn họ phải cãi nhau cả.
Cô nghĩ, nó chẳng đáng để hai người làm ầm ĩ như vậy.

Nhưng chỉ cần giọng điệu hơi gay gắt hay từ ngữ không thích hợp vào tình huống lúc ấy rất dễ khiến nảy sinh mâu thuẫn, mà cô là người có thói quen hễ mở miệng ra làm châm chọc.

Không phải cô không nghĩ đến việc mình gọi điện cho Dương Dương trước.

Nhưng cô đã quen là người bị động, cô không biết lúc gọi cho anh phải nói những gì. Thật phiền phức.

Có phải nếu cô không gọi cho anh, anh cũng không gọi cho cô không?

Duẫn Nhi hút thuốc, nhìn ảnh đại diện Wechat của Dương Dương, buồn rầu nhả ra một hơi khói.

Tức giận rồi à? Giận thật rồi.
Hình như thật rồi... Nếu không thì làm sao đã qua thời gian dài như vậy rồi mà đến ngay cả một cuộc gọi cũng không có, rất kỳ lạ.

Hai ngày trôi qua. Nếu hai ngày này Dương Dương vẫn chưa gọi cho cô thì cô sẽ gọi cho anh. Cô nghĩ, thỉnh thoảng chủ động một lần cũng không sao.

Nghĩ như vậy suy nghĩ phiền muộn trong đầu cũng vơi bớt đi, sau khi hút xong rồi đi tắm rửa, bây giờ cô đang nằm trên giường lướt Weibo một cách buồn chán.
Mới lướt một lúc mắt đã muốn dịp lại nên cô tắt đèn đi ngủ.

Cô nằm mơ. Trong giấc mơ cô đứng tại căn phòng ở cửa tiệm, Dương Dương đến tìm cô rồi làm hòa với cô. Hai người hôn môi thắm thiết rồi quấn lấy nhau ân ái.

Trong mơ, anh mạnh mẽ cắm vào hoa huyệt non mềm của cô từ phía sau, bàn tay nóng rực bóp bầu ngực, đầu ngón tay gẩy gẩy trêu trọc đầu nhũ, anh tiến vào vừa sâu lại vừa nhanh, cô sướng đến mức không nhịn nổi mà liên tục thét chói tai. Lúc sắp cao trào, đột nhiên cô mở mắt.
Cô nhìn căn phòng mờ tối xung quanh, thở hổn hển.

Lúc này cô mới biết bản thân vừa mộng xuân. Cô mơ mình làm tình với anh trên giường ở cửa tiệm.

Cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cô cảm giác được giữa hai chân của mình đã nhớp nháp ướt nhẹp, dâm thủy tiết ra ướt đẫm quần lót dinh dính khó chịu.
Không những thế hoa huyệt trống rỗng muốn được yêu thương, như bị mê hoặc, cô đưa tay tiến vào thăm dò, hoa tâm càng thêm hứng khởi, trong nhớ lại cảnh mộng xuân vữa nãy, hoa tâm rẩy được côn thịt rút ra cắm vào lấp đầy khoảng không.

Giấc mộng xuân kia chân thực tới mức cô tưởng nó đã thực sự xảy ra, nên bây giờ cô không kìm được khát vọng nơi tư mật, càng nghĩ càng ướt. Cô kẹp chặt hai chân, làm thế nào cũng không dịu được cảm giác trống rỗng.

Cảnh tượng trong đầu lũ lượt ùa về như đèn kéo quân, anh ngậm lấy đầu nhũ, dùng đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo xung quanh, mút vào quầng nhũ của cô.

"Ừm..." Hai tay giống như bị mê hoặc, cách váy ngủ mỏng manh xoa bóp ngực mình, cô không mặc áo lót, khi ngón tay chạm lên nhũ hoa cả người run lên bần bật.

Trong đầu là cảnh tượng mộng xuân vừa nãy, cô đưa tay xoa nắn núm nhũ, cảm nhận rõ ràng nụ hoa đang dần cứng lên.

Từ trước đến nay cô chưa thử qua việc này, chỉ là cảnh tượng trong đầu như hiện lại trước mắt, khi sờ tay lên lại càng không thể dừng được, càng lúc càng mê mẩn.

Cô không nhịn được cởi váy ngủ của mình ra, chỉ mặc một cái quần lót nằm trong chăn, bàn tay mềm mại trực tiếp chạm vào bầu ngực đàn hồi của mình, nhớ lại động tác của anh, đầu ngón tay xoa nắn đầu nhũ, da thịt trắng nõn được vuốt ve chuyển thành ửng hồng. Phía dưới của cô đã ướt đẫm, bàn tay mê muội chạm đến nơi ấy.

'Mở hai chân ra.' Âm thanh trong mộng giống như xuyên qua cảnh mộng thì thầm bên tai cô. Cô bị âm thanh đó chỉ dẫn, hai chân từ từ mở ra.

Tay phải chậm rã thăm dò, đến khi cả bàn tay bao lấy tiểu huyệt, nhớ lại động tác trước đây của anh, hai ngón tay tách hoa môi ra. Lòng bàn tay chậm rãi di di lên xuống với âm đế nhỏ bé.

"Ư..." Cơ thể dần dần động tình, nước từ hoa tâm phun ra làm ướt cả bàn tay. Cả người chìm trong tình dục nhớ lại câu nói của anh.

"Em muốn không?" Đôi mắt thâm tình nhìn cô, trong đôi mắt đó phản chiếu bóng dáng cô.
Muốn.

Cô dùng hai ngón tay tách của huyệt, một ngón tay luồn vào.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được bên trong của mình, ấm nóng, chỉ là một ngón tay phía dưới đã bị cuốn lấy chặt chẽ.

"Ưm..." Cô nghĩ đến động tác rút ra cắm vào của anh lúc trước. Nhưng vẫn chưa đủ. Cô không tự chủ nhớ đến khoái cảm bị côn thịt thô to tiến vào, một ngón tay mãi mãi không đủ.

Nhịn không được lại cắm vào ngón thứ hai, ngón thứ ba,
Sau khi ba ngón tay tiến vào khiến hoa tâm bị căng lên, mặc dù hơi trướng nhưng rất thoải mái.

Cơ thể rung động, ngón tay di chuyển trong hoa huyệt ấp áp, cảnh tượng trong mơ như hóa thành thật. Bên trong hoa tâm không phải ngón tay của cô mà là côn thịt to dài của anh đang hung hăng ra vào cửa huyệt.

"A..." Tiếng rên rỉ nghẹn ngào, ngón tay không ngừng đâm rút hoa huyệt, nước nhờn óng ánh tràn ra.

Tay còn lại nắn bóp bầu ngực mềm mại, lòng bàn tay xoa xoa đầu nhũ đã cương cứng, giống như dáng vẻ của người kia vừa cắn mút vừa cúi đầu đùa nghịch nhũ hoa.

Khuôn mặt động tình hồng hồng, cần cổ thiên ha vươn lên cao, nương lên chiếc cằm thanh mảnh thỏ dốc, cô sáp cao trào.

"A...... Sướng quá ah..." Hoa tâm thoải mái co rút, trước mắt cô như hiện ra bóng dáng người đàn ông gầm nhẹ, cùng cô đạt đỉnh khoái lạc. Nước từ hoa tâm phun ra làm ướt ga giường, cơ thể cô run lên, khóe mắt ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên cô làm như vậy, thực sự quá sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro