NADNCAS 31: Không nói nên lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhìn theo chiếc xe biến mất ở trong đêm mưa, cảm giác vô lực từ lòng bàn chân lan ra khắp toàn thân.

Còn có rất nhiều chuyện cô chưa giải thích rõ ràng! Cô không muốn cứ kết thúc như vậy. Cô xoay người chạy lên tầng cầm điện thoại gọi cho Dương Dương.

Tiếng nhạc chuông vang vọng trong căn phòng trống trải. Đáp lại cô là giọng nói lạnh như băng quen thuộc của tổng đài.

Cô không từ bỏ ý định lại gọi thêm mấy lần, nhưng kết quả giống nhau.

Duẫn Nhi ngồi bên mép giường, nhiều năm như vậy cô mới lại cảm thấy cô độc lạnh lẽo như này.

So với quá khứ thì càng nặng nề hơn, trong mất mát và khổ sở còn xen lẫn ăn năn hối hận và đau đớn cùng nhau quấn lấy cô.

Giọng nói của Dương Dương như tiếng vọng về, càng ngày càng rõ ràng bên tai cô.

Cảm giác thống khổ này giống như nước biển mãnh liệt cuồn cuộn đang dần dần dâng lên. Duẫn Nhi hít sâu một hơi, hai tay run rẩy bụm mặt, nước mắt lại ào ào chảy ra khỏi kẽ ngón tay.

Tỉnh lại đi, phải bình tĩnh.

Cơ thể ngồi nguyên một đêm có chút chết lặng, cô không biết nên khích lệ bản thân thế nào, chỉ có thể vùi mình vào công việc.

Chỉ có điều đau khổ nhất không phải là cảm giác mãnh liệt khi vừa mới mất đi, mà là cô thường xuyên không thể thoát khỏi những suy nghĩ đột ngột ập đến.

Mấy ngày nay, mẹ Lâm quan sát cô cũng thấy hơi lo, nhưng lại không biết rốt cuộc vì sao cô đang đau khổ, hỏi cũng không nói, chỉ nói bản thân tự nhiên buồn bực không có việc gì đâu.

Bà hất hất đầu dùng mắt liếc ba Lâm đang ăn, ý bảo ông cũng hỏi thêm đi.

"Khụ khụ..."

Ba Lâm nhận được ánh mắt của vợ, giơ tay hắng giọng, nhìn con gái.

"Gần đây... Có phải có chuyện gì không, Duẫn Nhi."

Tay cô đang ăn cơm hơi dừng một chút, cô lắc đầu.

"Nếu con nói như vậy, thì chắc chắn là có chuyện rồi, nói với ba mẹ đi, có vấn đề gì thì ba mẹ có thể giúp con giải quyết, con thấy đấy, dù sao ba mẹ ăn muối còn nhiều hơn con đi đường."

"Ba con nói đúng đấy." Mẹ Lâm khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Không có việc gì đâu ạ, chỉ là mấy vấn đề nhỏ thôi." Duẫn Nhi ăn cơm xong thì đặt đũa xuống.

"Vấn đề nhỏ gì? Trong tiệm xảy ra chuyện à? Hay là giận dỗi với Tiểu Dương? Hả?"

Mẹ Lâm vừa nhìn bóng lưng cô đi ra cửa gọi với lại nhưng cô lại không trả lời.

Cái tên Dương Dương khiến cho cô không nhịn được sải bước nhanh hơn để chạy trốn.

Lúc trước cô còn to mồm nói không biết ngượng cái gì mà nếu như bọn họ chia tay, cô chắc chắn sẽ xử lý quan hệ của bọn họ thật sạch sẽ, bao gồm cả việc giải thích với ba mẹ.

Nhưng bây giờ thì ngược lại, cô giống như một chiến sĩ trốn chạy trên chiến trường.

Cái tên này như gai đâm sau lưng cô vậy, cô không quên, nhưng thật sự không còn tâm mà nghĩ đến, nhưng trong những lúc lơ đãng nó lập tức nhắc nhở cô. Cô mơ hồ đi ở bên đường, trong miệng có chút đắng chát.

Duẫn Nhi tự hỏi bản thân, cô còn dám nói chỉ có chút cảm tình Dương Dương sao?

Hốc mắt vô cùng chua xót, cô ngẩng đầu duỗi tay dụi mắt, hít sâu một hơi đi vào phòng tranh làm việc.

Ban đêm cô thử gọi điện thoại hoặc là WeChat cho anh, nhưng không thể kết nối được. Anh giống như biến mất khỏi cuộc sống của cô vậy.

Trái lại, cô mới giống như mất đi người đặt nơi đầu quả tim, vào ban đêm trống trải, dường như bên tai vẫn còn có thể nhìn thấy vẻ mặt anh vào ngày hôm đó, nghe thấy giọng điệu và những lời anh đã nói. Những câu nói đau thấu tim.

Cô nghĩ nếu như Dương Dương không muốn liên lạc với cô thì có lẽ hai người thật sự xong rồi, mãi cho đến khi xuất hiện cơ hội có thể làm thay đổi tình hình khiến cho cô hiểu được con đường lần này yêu cầu cô tự mình bước tới.

Ngày sinh nhật của Trương Giai Giai, cô ấy biết Duẫn Nhi cãi nhau với Dương Dương bởi vì chuyện của Đặng Vi, vì vậy cô ấy không mời Đặng Vi tới, chỉ mời một ít bạn bè ngày trước của mình.

Duẫn Nhi cũng quen phần lớn, chỉ có điều cô vẫn luôn không muốn quá thân thiết với người khác.

Khi Duẫn Nhi tới, cô trang điểm nhẹ để che giấu đi sắc mặt tiều tụy phần nào dạo gần đây, nhưng mà Trương Giai Giai vẫn nhận ra được.

"Làm sao vậy, sắc mặt cậu kém lắm." Trương Giai Giai ngồi vào bên cạnh cô, cau mày nhìn cô.

Duẫn Nhi im lặng hồi lâu, mới mở miệng: "Mình với Dương Dương, chia tay rồi."

Trương Giai Giai hơi kinh ngạc, cô ấy dùng mông cũng có thể đoán được nguyên nhân gì.

"Các cậu... Ai nói ra vậy?"

Duẫn Nhi nhắm mắt nhìn đầu thuốc lá xám xịt trong tay.

"Anh ấy."

Nhìn cô có vẻ bình tĩnh nhưng Trương Giai Giai có thể nhìn thấy trong khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay cô run rẩy.

Duẫn Nhi đưa tay tự xoa trán mình, cánh môi thổi ra một làn khói thuốc có chút run rẩy.

"Cậu không níu kéo anh ấy à?"

"... Thử rồi, điện thoại gọi không thông, tin nhắn cũng không trả lời."

Trương Giai Giai im lặng, cô ấy duỗi tay xoa đầu Duẫn Nhi, không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi: "Đừng buồn, mọi chuyện sẽ qua thôi, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn."

Người Duẫn Nhi cứng đờ, cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Giai Giai. Lúc này, Trương Giai Giai mới phát hiện hốc mắt đỏ hoe của cô.

"Sẽ không." Sẽ không còn nữa.
Cô rất rõ.

Ai sẽ đối xử tốt với cô hơn Dương Dương chứ, hoặc là nói, ai sẽ làm tốt hơn Dương Dương đây.

Cô không thể tưởng tượng được sẽ còn có người như thế.

Cô run rẩy dùng tay che kín mắt mình, không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ cô rơi nước mắt.

Trương Giai Giai nói không nên lời, mãi cho đến khi những người khác tới gọi cô ấy, cô ấy mới đứng dậy, nói với Duẫn Nhi lát nữa sẽ đến tìm cô.

Duẫn Nhi đứng lên đi ra khỏi phòng, ánh đèn u tối trên hàng lang khiến cô trở nên mê loạn, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Cô nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe.

Chỉ có mấy ngày như vậy mà cô giống như thay đổi dáng vẻ, tựa như một đóa hoa yêu kiều tươi đẹp đột nhiên bị mất đi chất dinh dưỡng, dần dần héo rũ.

Đi ra ngoài, cô tựa vào trên khung cửa, trong đầu đột nhiên hiện lên thời điểm lần đầu tiên cô và Dương Dương gặp mặt.

E rằng cô vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng được, sau này bọn họ lại phát triển thành như vậy...

Trong lúc cô thất thần, một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai cô như xuyên qua trí nhớ, kéo cô ra khỏi ảo ảnh. Cô đột ngột quay đầu lại nhìn ra sau lưng.

Giờ phút này, bóng dáng quen thuộc quẩn quanh lấy cô đang ở ngay phía trước, quay lưng về phía cô.

Cô nghe thấy tiếng tim đập mất kiểm soát của chính mình, giây phút này, bước chân như không chịu khống chế, từng bước một, hướng lại gần anh.

Đây là con đường mà cô vốn nên đi, chỉ có điều cô bước tới quá muộn...

Ngay khi người đàn ông quay đầu lại, cô cười.

Cảm giác chua ngọt và xót xa trong cổ họng ồ ạt trào lên trong tích tắc, kích thích cô rơi từng giọt nước mắt nóng bỏng. Hóa ra con gái thật sự làm từ nước.

Nếu không thì sao cô lại có nhiều nước mắt như vậy...

Có lúc Dương Dương cảm thấy bản thân mình giống như con cá ngoài chợ. Hơi nước đã bốc hơi gần hết.

Anh thường xuyên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng cô bủn xỉn luôn cố tình vẩy cho anh một vài giọt nước vào đúng lúc.

Anh lập tức dùng chút hơi tàn này để nhảy nhót vài cái.

Biết rõ là tương lai mờ mịt nhưng vẫn vòng đi vòng lại để vun đắp đoạn tình cảm này. Từng giây từng phút, nỗi nhớ nhung luôn đè ép anh.

Tựa như lúc này, anh thậm chí cho rằng tình yêu của mình là một loại ảo tưởng, ảo giác này đang ở ngay trước mắt anh. Mãi cho đến khi người nọ tới gần, anh mới biết không phải.

Anh vẫn chưa điên. Chỉ có điều vì sao ánh mắt dè dặt của cô lại khiến anh cảm thấy hít thở không thông.

Anh nên vui vẻ hoặc ít nhất cũng nên cảm thấy thoải mái. Nhìn xem, em cũng có ngày hôm nay.

Nhưng anh chẳng thể nói ra một câu châm chọc, chỉ biết nhìn cô như vậy.

Thậm chí anh còn nghĩ, Duẫn Nhi chỉ khóc vì anh mấy lần, cho dù như vậy anh cũng cảm thấy vui vẻ.

Không đành lòng nhìn cô nữa, Dương Dương cứng ngắc quay đầu chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa bước đi một bước, tay anh đã bị người phía sau giữ chặt.

Anh nghe thấy giọng nói run rẩy của cô: "Anh đừng đi, chúng mình nói chuyện đi..."

Nếu không muốn trở thành người bị vứt bỏ thì phải chủ động rời đi.

Dương Dương tự nói với mình "Hôm khác đi, anh còn có việc."

Duẫn Nhi cắn môi, không buông anh ra.

Anh đang trốn tránh cô, cô không bị ngu, cô biết rõ.

"Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của anh đâu, thật đấy, mười phút, hoặc là... năm phút thôi."

Anh không trả lời.

Cô không khỏi nắm chặt tay anh hơn, tim cô vừa căng thẳng vừa khó chịu, chờ đợi câu trả lời từ anh. Người đi ngang qua cảm thấy hơi kỳ lạ nên nhìn bọn họ mấy lần.

Dương Dương hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại, đối diện với đôi mắt hơi đỏ của cô.

Bởi vì vừa rơi nước mắt nên mắt cô vẫn ầng ậc nước. Cô không quá giống như lúc trước, vẻ mặt hơi tái nhợt, không có cảm giác lạnh lùng kia, thoạt nhìn rất tiều tụy.

Duẫn Nhi biết dáng vẻ hiện tại của mình nên có chút không muốn đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi cúi đầu, cái tay bắt lấy cánh tay anh dần buông lỏng.

Muốn giữ anh lại, nhưng lại không biết nên nói gì "Tranh của anh vẫn còn ở chỗ em."

Kỳ thật, khi cô nói ra những lời này thì thật sự cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Thấy anh không lên tiếng, cô cắn răng giải thích: "Không phải em thúc giục anh đi lấy, em chỉ..."

"Để hôm nào Tiêu Tiêu đi lấy." anh nhìn cô, chờ cô nói tiếp, nhưng lại không có lời tiếp theo.

Anh không hiểu vẻ mặt của cô cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng có chút mất mát.

"Hết rồi à?"

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tóm lấy tay anh.

Dương Dương hơi sửng sốt, tay cô quả thật là rất lạnh, không biết có phải vì vừa mới rửa tay hay không.

"Thật xin lỗi." Anh nghe thấy cô nói.

Dương Dương cười, khóe miệng có chút cứng ngắc. Anh nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô. Ai muốn nghe cô nói xin lỗi chứ, anh vốn không cần.

"Em thật sự không hiểu..."

"Cho dù anh không muốn ở bên em cũng không sao, chuyện đầu tiên em phải làm chính là xin lỗi anh, Dương Dương."

Cô nhìn anh, có chút chua xót "Trước đây là em... làm tổn thương anh, em vẫn luôn lừa bản thân cũng lừa cả anh..."

Dương Dương gạt tay cô ra, ánh mắt có chút phức tạp "Không cần."

Cô cho rằng anh chết bởi một lần thất vọng, trên thực tế, anh không ngừng hy vọng, ngay sau đó chính là thất vọng nặng nề, việc đó cứ lặp đi lặp lại mài mòn anh đến gần hết. Anh sợ cô biết, lại sợ cô không biết, cũng sợ cô giả vờ không biết. Nhưng cố tình tất cả mọi việc đều từ cô mà ra.

"Cứ như vậy đi, đây là em nói."
Anh trả lại những lời này cho cô.
Nói xong thì xoay người rời đi.

Duẫn Nhi nhìn bóng lưng anh rời đi, cơ thể hơi mất sức dựa vào tường. Cô đã nghĩ tới kết quả này.
Trái tim thắt lại đến khó chịu. Không sao đâu.

Cô hít sâu, cô nhìn bóng lưng Dương Dương biến mất, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, nuốt sự chua xót trong miệng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro