MẠT THẾ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. PHIẾU CƠM – NHẤT ĐỘ QUÂN HOA

Buổi sáng hôm nay, tổng giám đốc Đường tới căn cứ. Hải Minh Tiển đang dẫn một nhóm các nhà khoa học nghiên cứu gen của Tưởng Hồng Phúc. Tổng giám đốc Đường ở bên cạnh lưỡng lự một lúc, đợi đám giáo sư đi hết chỉ còn mình Hải Minh Tiển mới tiến lên: "Hải Minh Tiển..."

"Gì?" Hải Minh Tiển đứng im lườm anh một cái.

"Ba vợ... Ba biết gen Mạt Mạt có vấn đề đúng không?"

"Không phải đã nói với cậu rồi sao? Cậu muốn đổi ý hả?"

"Ba vợ... Tốc độ khôi phục của Mạt Mạt rất nhanh, ba cũng biết đúng không?"

Hải Minh Tiển gật đầu, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: "Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?"

"Chẳng lẽ ba không cảm thấy có chỗ nào không nên tự động lành sao?"

"Nói tiếng người đi."

Tổng giám đốc Đường đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở lời được.

Hai tháng sau, Hải Mạt Mạt xuất hiện trạng thái nôn mửa, thích ngủ, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phụ khoa cũng ngạc nhiên. Tổng giám đốc Đường mừng như điên, sau đó lại mừng quá hóa buồn.

Hải Mạt Mạt mang thai.

Hải Mạt Mạt vẫn còn trinh.

Sau đó, có một tờ báo nhỏ nào đó vạch trần, dưới vẻ ngoài cường tráng của tổng giám đốc Đường thật ra là một cây tăm! Tổng giám đốc Đường nổi giận: "Còn dám phao tin đồn nhảm, có tin ông đây móc ra cho các người xem không!"

2. NGƯỢC TÂM NAM CHÍNH HẮC HÓA Ở MẠT THẾ – TIỀN PHƯƠNG HỮU CÁ QUỶ

Tuyết Tiêu duỗi tay kéo ống tay áo của Lạc Thanh Phong, lúc hắn nhìn qua thì hỏi: "Anh muốn không?"

Lạc Thanh Phong sửng sốt, nghe cô nói bổ sung: "Bé con á"

Tuyết Tiêu nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng sáng ngời, chứa ý cười nhàn nhạt: "Em muốn có thêm một người nữa ở cùng anh. Muốn anh không bao giờ phải cô đơn một mình nữa, trên thế giới này, sẽ có một đứa bé thừa hưởng dòng máu của anh."

Gió đêm hè thổi sướt qua khóe mắt, đỏ hết cả đuôi mắt, Lạc Thanh Phong khẽ nhúc nhích yết hầu, đáy lòng mềm thành một hồ nước. Hắn lật tay nắm lấy bàn tay Tuyết Tiêu đang níu ống tay áo của mình, ôm người vào trong lòng ngực chặt cứng, dùng lực mạnh, tựa như muốn khảm cô vào thân thể mình, không cần thiết không chia lìa.

3. LUÔN CÓ NHÂN LOẠI MUỐN CHĂN NUÔI TÔI – SANH LẠC LẠC

"Ba ba, vì sao ba đeo mắt kính?"

Lệ Sâm chuyên tâm làm điểm tâm cho Nam Ca. Người đàn ông cao lớn có bóng lưng tinh tráng, khí độ khiếp người. Khuôn mặt vốn phải kiên nghị tuấn lãng, lại nhiều hơn một cặp kính không gọng.

Anh cũng không quay đầulại, như là nhớ ra cái gì đó mà khẽ cười cười, lại bắt đầu chuyên chú vắt sữa:"Bởi vì mẹ con quá đẹp, ngày ngày nhìn mẹ con, ba liền cận thị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro