Lời Nhắn Gửi Đến Từ Cõi Âm (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 怪奇异闻录
Dịch: Bát đũa rơi vỡ

_________________________

Sau khi giáo viên hướng dẫn rời khỏi lớp, tôi lập tức nằm gục xuống bàn với khuôn mặt trắng bệch.

Tôi có một linh cảm rất mãnh liệt.

Dưới một loạt các quy tắc này, người sống sót sẽ càng ngày càng ít đi.

Tinh thần tôi lúc nào cũng căng thẳng.

Tôi muốn sống.

Nhưng tôi biết rằng, mình cũng chẳng thể kiên trì được lâu.

Tôi thực sự không biết làm thế nào để kết thúc những quy tắc khủng khiếp này.

……

Tiết học thứ hai rất nhanh đã bắt đầu.

Là tiết thể dục.

Giáo viên thể dục vẫn cư xử như thường lệ, cho chúng tôi tập vài động tác khởi động để làm nóng người.

Vừa tập xong thì thầy đã nói: “Vận động có liên quan mật thiết tới cơ thể của chúng ta, chúng ta bắt buộc phải vận động nhiều hơn nữa, các em, các em nói xem có đúng hay không?”

Rút kinh nghiệm từ tiết học trước, lần này cả lớp đã chủ động hơn nhiều, sôi nổi đáp lời “Đúng ạ.”

Còn tôi chỉ khẽ mở khẩu hình nói một chữ “Đúng”, không hề phát ra âm thanh nào.

Giáo viên thể dục rất hài lòng, gật đầu nói: “Vậy thì lát nữa các em chạy bộ nhé, các em muốn chạy bao nhiêu vòng?”

Mí mắt của tôi lập tức co giật.

Tôi cảm thấy kiểu chạy bộ mà thầy thể dục đã nói chắc chắn không chỉ đơn giản là chạy một hai vòng.

Nếu thầy ấy bảo chạy vài trăm vòng thì chúng tôi cũng phải làm theo.

Một khi có ai đó không hoàn thành, vậy thì kết cục chắc chắn là cái c.h.ế.t.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Các tế bào não của tôi không ngừng nhảy lên, sau đó đột nhiên nghĩ ra một chiêu vô cùng mạo hiểm.

Tôi vội giơ tay: “Thưa thầy, em có chuyện muốn nói.”

Giáo viên thể dục nhíu mày, đi về phía tôi: “Có chuyện gì?”

Sắc mặt tôi đỏ bừng, giả vờ ngại ngừng nói: “Cái kia…… cái kia của em đến rồi, bụng em đau quá, em muốn…… muốn nghỉ ngơi một chút.”

Thầy thể dục trầm ngâm nhìn tôi, không nói một lời nào.

Chung Thục Trân ở bên cạnh cũng giơ tay: “Thầy ơi, em…… em cũng vậy.”

Mấy giây sau thầy mới gật đầu: “Được rồi, các em đi nghỉ đi.”

Thầy vừa dứt lời, một đám người cũng vội vàng giơ tay: “Thầy ơi, em, em cũng đau bụng.”

Giáo viên thể dục hiển nhiên là đã mất hết kiên nhẫn, hốc mắt thầy dần dần đỏ lên, lạnh lùng nói: “Nói dối thì không phải là bé ngoan đâu nhé.”

Hai nhân viên bảo vệ mặc đồ đen lập tức xuất hiện.

Tôi và Chung Thục Trân điên cuồng chạy ra khỏi sân.

Khi đang chạy trốn, tôi nghe thấy tiếng bạn học nữ hét lên đau đớn, tiếng gì đó như dưa hấu nổ tung và tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non……

“Cậu muốn chạy đi đâu?”

Sau khi rời khỏi sân thể dục, Chung Thục Trân đỡ hông, thở dốc nhìn tôi: “Bây giờ là giờ học, cửa ký túc xá đã bị dì quản lý đóng lại rồi.”

Tôi cũng dừng lại bước chân, bất lực ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh.

Ngôi trường này to như vậy, nhưng tôi lại không có chỗ nương thân.

Một lúc lâu sau tôi mới khôi phục lại nhịp thở: “Đến nhà ăn đi.” 

Quy tắc nói rằng nhà ăn là nơi an toàn.

Mặc dù bây giờ tôi không hoàn toàn tin tưởng vào quy tắc.

Nhưng tôi thực sự rất đói.

Bên ngoài nhà ăn của trường, tôi và Chung Thục Trân len lén nhìn vào bên trong.

Có lẽ vì vẫn còn trong giờ học nên căn tin không có nhiều sinh viên cho lắm.

Nhưng bên trong có vẻ an toàn, không có chân cừu, cũng không có tiếng mèo kêu khóc như tiếng trẻ sơ sinh.

Và quan trọng nhất là, tôi có thể ngửi thấy từng đợt mùi thơm của thức ăn đang tỏa ra không ngừng.

Bụng tôi cồn cào vì đói.

Cảm giác đói cồn cào vô cùng mãnh liệt khiến tôi có thêm dũng khí đẩy cửa bước vào.

Chung Thục Trân cũng theo sát phía sau.

Sau khi vào nhà ăn, điện thoại của tôi lại nhận được quy tắc từ Vương Linh:

[Nhà ăn phục vụ thức ăn 24 giờ một ngày.]

[Ở đây có đủ loại thức ăn và của ngon vật lạ, nhưng tuyệt đối không được ăn bất cứ loại thịt nào.]

Tôi nhìn về phía gian hàng căn tin.

Lại thấy rằng, tất cả thức ăn ở đây, không có ngoại lệ, toàn bộ đều là thịt.

“Dì ơi, ở đây không có món chay sao?"

Tôi thận trọng hỏi dì múc cơm trong nhà ăn.

“Ăn món chay không đủ dinh dưỡng.”

Dì mỉm cười, dùng muỗng sắt lớn múc thịt kho mật ong ra: “Con hãy ăn thịt đi, nhìn miếng thịt này mới ngon làm sao.”

Những miếng thịt này, quả thực rất ngon.

Thơm nức mũi.

Nhưng tôi hoàn toàn không dám ăn.

Tôi nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi: “Dì ơi, dạo này con giảm cân nên vẫn muốn ăn đồ chay, dì cho con hỏi đồ chay ở đâu vậy ạ?”

Sắc mặt dì bắt đầu trở nên khó coi: “Trường học rất quan tâm đến dinh dưỡng của sinh viên nên đúng 12 giờ trưa mới có rau xanh.”

Tôi tiếp tục hỏi: “Ngoài rau xanh ra thì còn món chay nào khác không dì?”

Dì múc cơm không trả lời tôi nữa.

“Vậy chúng ta chỉ có thể chịu đựng thôi.” Chung Thục Trân nói: “Còn 1 tiếng nữa mới đến 12 giờ trưa, chúng ta nhịn một chút, chắc chắn có thể ăn được rau xanh.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Đúng 12 giờ, rau xanh được bày lên khay.

Tôi đang muốn lấy một ít rau xanh thì lại phát hiện mấy sinh viên khi nãy còn đang rải rác trong nhà ăn giống như bị tiêm thuốc kích thích, chạy ào lên trước quầy rau xanh.

Bọn họ hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn, liên tục cướp lấy rau.

Chưa đầy 1 phút, rau xanh đã bị khoắng sạch.

Tôi ôm lấy cái bụng đói cồn cào, trong lòng chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng.

Một cọng rau xanh tôi cũng không lấy được!

Mà mấy món thịt lại không thể ăn!

Tôi nên làm gì bây giờ?

Đột nhiên, tôi nghĩ đến một món ăn.

Còn trứng thì sao?

Tôi có thể ăn trứng không?

Không!

Tuyệt đối không thể.

Trứng có thể nở thành gà con, vì vậy, nó cũng là thịt.

Trong khoảng thời gian này, các sinh viên khác sau khi tan học cũng tấp nập đổ về nhà ăn.

Bọn họ cũng nhận được quy tắc không thể ăn thịt.

Tiếng oán giận không ngừng vang lên:

“Không thể ăn thịt nhưng ở đây hoàn toàn không có đồ chay. Muốn để tôi đói c.h.ế.t hay sao?”

“Quy tắc không nhất định đều đúng.”

“Tôi không quan tâm, trên đời này cái c.h.ế.t đáng sợ nhất chính là c.h.ế.t đói, cho dù c.h.ế.t thì tôi cũng phải là một con ma no!” 

Một đám sinh viên bắt đầu gắp thịt vào đĩa.

Sau đó điên cuồng bỏ từng miếng lớn vào miệng mà nhai ngấu nhai nghiến.

Sau khi ăn xong, bọn họ hình như không gặp vấn đề gì.

Lẽ nào quy tắc không được ăn thịt trong căn tin là giả ư?

Đối mặt với mùi thịt, sự kiên trì trong lòng tôi bắt đầu từ từ sụp đổ.

“Cô có thể giúp tôi được không?”

Đúng lúc này, một bạn nữ bụng to mặc đồ đỏ và một bạn nữ mặc đồ xanh lá cây đồng thời nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi cảnh giác nhìn bọn họ: “Các người muốn tôi giúp gì?”

“Tôi đói bụng, muốn ăn chút thịt.” Bạn nữ đồ đỏ bưng cái đĩa, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi: “Nhưng bụng của tôi quá lớn, có thể sinh con bất cứ lúc nào nên không thể xếp hàng lấy thức ăn được, cậu có thể giúp tôi lấy chút thịt không?” 

Một bạn nữ khác mặc đồ màu xanh cũng nói những lời tương tự, nhưng câu cuối cùng của cô ta lại là: “Cậu có thể giúp tôi lấy chút rau xanh không?” 

Tôi nhớ quy tắc đã từng nói:

[Nếu gặp phải một bạn nữ đang mang thai, hãy giúp đỡ nếu cô ấy mặc quần áo màu đỏ và hãy tránh xa nếu cô ấy mặc quần áo màu xanh lá cây!]

Tôi chìm vào trong một mớ hỗn độn trước nay chưa từng có.

Thịt không thể ăn.

Nhưng người mặc đồ đỏ lại bảo tôi lấy cho cô ta.

Tôi phải giúp cô ta sao?

Nếu như tôi từ chối thì có phải hứng chịu hình phạt không?

“Được thôi, để tôi giúp cậu lấy thịt.”

Chung Thục Trân đưa tay ra, nhận lấy chiếc đĩa từ tay bạn nữ đồ đỏ rồi đi về phía quầy thịt.

Chẳng mấy chốc, một đĩa thịt thơm ngon đã được mang tới.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi bạn nữ kia, cô ta nói tiếp: “Cậu có thể giúp tôi một việc nữa được không?”

Chung Thục Trân buột miệng nói: “Đương nhiên là có thể.”

Cô ta nói: “Tôi muốn ăn nội tạng của cậu, cậu có thể đưa nội tạng của cậu cho tôi ăn được không?”

Khuôn mặt của Chung Thục Trân lập tức tái nhợt vì sợ hãi, sau đó điên cuồng bỏ chạy.

Người mặc đồ đỏ vẫn cười, không hề ra tay làm hại Chung Thục Trân.

“Giúp tôi với!” Người mặc đồ xanh ở bên cạnh đáng thương nhìn tôi: “Tôi đói sắp c.h.ế.t rồi, xin cậu hãy giúp tôi lấy một ít rau xanh với.”

Tôi giữ một khoảng cách thích hợp với cô ta, từ đầu tới cuối không nói một lời nào, như thể tôi là một người câm điếc nên không thể nghe thấy lời cô ta nói.

Bạn nữ đồ xanh dày vò tôi suốt hai tiếng đồng hồ, thấy tôi phớt lờ, cô ta bèn cầm đĩa đi nhờ các sinh viên khác giúp đỡ.

Một tiếng sau, chuông vào học buổi chiều lại vang lên.

Giáo viên hướng dẫn lại gửi tin nhắn vào trong nhóm lớp: “Lên lớp đúng giờ thì mới là bé ngoan nha.”

Tôi thở dài, ôm cái bụng đói đi về phía tòa nhà dạy học.

Chung Thục Trân cũng đi theo tôi: “Chờ tôi với.”

Vừa rời khỏi nhà ăn, tôi bỗng thấy người mặc đồ đỏ khi nãy điên cuồng lao ra.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bạn nữ đó nằm đè lên người Chung Thục Trân, há cái miệng to tướng ngấu nghiến gặm nhấm cô ta.

Tôi chết sững vì sợ hãi, lạnh toát cả người.

Chẳng mấy chốc, Chung Thục Trân đã bị ăn tới mức không thể nhận ra.

Trước khi chết, cô ta hét lên với tôi một câu: “Đi tới phòng khám dởm, đó là nơi duy nhất có thể giữ mạng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi