Lời Nhắn Gửi Đến Từ Cõi Âm (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 怪奇异闻录
Dịch: Bát đũa rơi vỡ

________________________

Phòng khám dởm nằm trong một khách sạn cách trường học không xa.

Quy tắc của Vương Linh nói:

[Không được rời khỏi trường học.]

[Phòng khám dởm là nơi giải trừ ô uế, nhưng tuyệt đối đừng đi đến đó!]

Vậy thì tôi có nên đến đó không?

Lời của Chung Thục Trân có thể tin không?

Tôi không biết mình nên làm gì.

Cả ba người bạn cùng phòng của tôi đều đã c.h.ế.t.

Tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bùng lên trong tâm trí mình……

Vào đến lớp, tôi phát hiện ra bụng của những sinh viên trong lớp bắt đầu phình ra, không phân biệt nam nữ.

Gần như là to ra trong cùng ngày.

Tại sao bọn họ lại trở nên như vậy?

Tôi thử định hỏi các bạn cùng lớp, nhưng giáo viên đã bước vào.

Theo thời khóa biểu thì tiết này là một khóa học điều dưỡng.

Nhưng giáo viên lại yêu cầu chúng tôi vẽ tranh.

Cô giáo có vẻ đặc biệt chú ý đến tôi, cứ nghiêm khắc nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không dám làm bất cứ hành động lạ thường nào.

Nhưng cô giáo không bỏ qua cho tôi, cô ấy chỉ vào tôi và nói: “Chu Thanh, em hãy vẽ bạn cùng phòng đã c.h.ế.t của em đi.”

Tôi học y cơ mà!

Tôi hoàn toàn không biết vẽ!

Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, run rẩy vẽ ra hình dáng của Chung Thục Trân.

Lúc sắp đến giờ ra chơi, cô giáo trực tiếp thu lại tờ giấy vẽ của tôi rồi nhíu mày, mắt bắt đầu đỏ quạch: “Em vẽ cực kỳ xấu.”

Vừa nói dứt câu, cơ thể của cô bắt đầu từ từ biến đổi.

Bàn chân của cô ấy biến thành móng cừu, độ cong của miệng cũng ngày càng lớn.

Cô giáo muốn ăn thịt tôi!

Không, tôi không muốn c.h.ế.t!

Tôi không kiềm chế được nữa, cuống cuồng chạy ra khỏi lớp.

“Trốn tiết thì không phải là bé ngoan đâu nhé.”

Cổ cô kéo dài vô tận, bám sát theo tôi.

Khoảnh khắc này, tôi đột nhiên hiểu ra rằng mình hoàn toàn không thể trốn thoát.

Tất cả những gì tôi có thể làm, chỉ có phản kích lại.

Nhưng dao không thể nào g.i.ế.t c.h.ế.t được cô ấy.

Vậy tôi có thể làm gì để phòng vệ đây?

Đột nhiên, tôi nhớ ra rằng các quy tắc của Vương Linh có thể không hoàn toàn đúng.

[Không được bật quạt.]

Tôi mặc kệ!

Tôi hít một hơi thật sâu, liều mạng bật công tắc quạt điện.

Khi quạt điện vừa xoay tròn, cánh quạt “xoạch” một tiếng rơi xuống g.i.ế.t c.h.ế.t cô giáo.

Ngay sau khi cô c.h.ế.t, cơ thể cô nháy mắt đã biến thành một con mèo đen rồi biến mất.

Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Lần này tôi đã thoát được, vậy lần sau tôi còn có thể thoát được nữa không?

Sau khi tiết học kết thúc, tôi theo bản năng đi tới nhà ăn vì quá đói.

Nhưng trong nhà ăn toàn là thịt.

Tôi cố gắng chịu đói và trở về ký túc xá.

Đến tối, giáo viên hướng dẫn lại tới gõ cửa muốn đi vào.

Nhưng tôi không thèm để ý đến cô.

Tôi trải qua một đêm trong bình an vô sự.

Trong buổi học ngày hôm sau, cứ khi nào có giáo viên tới làm phiền tôi thì tôi lại nhấn công tắc quạt điện……

Xem ra có vẻ như tôi có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng mà.

Tôi đói.

Rất đói.

Cực kỳ đói.

Sau ba ngày khổ sở, tôi cuối cùng cũng đã cướp được rau xanh.

Nhưng một chút rau xanh này hoàn toàn không thể đủ ăn được.

Tôi không thể nhớ nổi cơ thể mình đã điều khiển bộ não tự lúc nào, chầm chậm đi tới quầy bán thịt.

Tôi gọi một phần gà nướng.

Một phần đồ ăn vô cùng đầy đủ.

Tôi ngấu nghiến ăn sạch thịt gà.

Sau đó, tôi cảm thấy bụng mình đang lớn dần lên.

Sau khi ăn no, tôi mới nhận ra rằng mọi người trong lớp đã bị to bụng vì ăn thịt trong căn tin.

Đàn ông mặc đồ đen không thể đụng vào.

Thịt trong nhà ăn cũng vậy.

Cả hai đều có thể khiến cho người ta mang thai.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Bụng tôi cũng ngày càng lớn.

Cách một lớp da bụng mỏng, tôi thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được có những chiếc móng vuốt đang ngoe nguẩy bên trong.

Những móng vuốt đó, là mèo sao?

Tôi ôm lấy cái bụng căng phồng của mình, cảm thấy được sự khó chịu và tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Cuối cùng, tôi mới chợt nhận ra rằng, cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ c.h.ế.t.

……

Khi bụng tôi to đến mức trông như sắp sinh đến nơi, tôi bèn rời khỏi trường và đi đến phòng khám dởm.

Các bác sĩ nạo thai trong phòng khám dởm đều đeo khẩu trang và kính râm, vậy nên tôi không thể nhìn rõ mặt bọn họ.

Khi nhìn thấy tôi, giọng nói của bọn họ đầy vẻ khinh thường: “Cô đến đây để phá thai phải không? Lên giường sinh đi.”

Tôi đỡ lấy bụng, làm theo lời bọn họ.

Vào trong phòng phẫu thuật, bọn họ vẫn đeo khẩu trang và kính râm như cũ.

Cơn đau nhói trong bụng và những lời chế nhạo mà họ dành cho tôi khiến tôi không nhịn nổi cơn tức giận.

Ai lại đeo kính râm để phẫu thuật cơ chứ?

Tôi nhân lúc bác sĩ không chú ý liền đưa tay tháo kính và khẩu trang của một người ra, kinh hoàng phát hiện khuôn mặt đó đen sì, lông che kín mặt.

Không!!!!!!!!!!!!

Bọn họ không phải là người, bọn chúng càng giống đầu mèo đang lắp trên cổ người hơn.

Tôi hét lên, cố gắng đứng dậy: “Aaaaaaaa! Tôi không phá thai nữa!”

“He he he.”

Chúng tháo găng tay để lộ ra bộ móng đầy lông, cả lũ xúm vào đè lên người tôi không cho cử động.

Tiếng cười nói sắc nhọn liên tục thoát ra khỏi miệng bọn chúng: “Vui quá, chơi vui quá.”

Sau đó, ý thức của tôi dần dần mờ đi.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang tách ra khỏi cơ thể mình.

Tôi cảm thấy máu mình đang lạnh dần.

Tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t.

Tôi đã c.h.ế.t.

Giống như Vương Linh.

Tại phòng khám dởm, vì phá thai mà c.h.ế.t.

[NGOẠI TRUYỆN]

Dị thế tới gần, ác thần ập đến.

Đây là một trò chơi mà ác thần tạo ra để chơi đùa với lũ kiến.

Con người, chính là kiến.

Ác thần nhìn thì có vẻ đã đưa ra các quy tắc để con người đi tìm sự sống.

Nhưng trên thực tế, những quy tắc này, cho dù có tuân theo hay không --

Thì kết quả, cũng chỉ là cái c.h.ế.t.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi