EM ẤY ĐÓI RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 神奇阿木

Link raw: https://01402306.lofter.com/post/1cb7cd09_1c5f23b47

==

Trên trời có vài đạo sấm sét kêu vang, vài giây sau đó, mưa to trút xuống.

Aziraphale và Crowley đang nằm ngủ trên một chiếc giường lớn.

Thật ra không phải cả hai người họ đều đang ngủ.

Crowley ôm chặt Aziraphale vào ngực, ngủ ngon lành. Tiếng mưa đánh vào cửa sổ rất lớn, đặc biệt là khi bạn trai của bạn có một căn hộ lớn với cửa sổ sát đất to đùng bằng kính trong suốt.

Azi thấy hơi thèm ăn. Anh muốn uống chút vang đỏ và một chồng bánh crepe. Không sai, một chồng.

Thông thường Aziraphale không hay ăn uống vào buổi tối. Nhưng kế hoạch ăn bánh crepe hôm nay đã bị hủy bỏ vì chuyến đi đột ngột về tổng bộ Thiên Đường để nộp báo cáo, hơn nữa, tối nay anh tự dưng khó ngủ vô cùng, cho nên sinh ra ý tưởng kỳ quái "đêm nay mình cần phải ăn bánh crepe cho bằng được".

Anh giãy giụa hồi lâu, quyết định đi ăn vụn. Nếu có cửa hàng còn mở. Nếu không, anh ăn gì khác thay thế cũng được. Vế sau là tình huống tệ nhất, Azi tận lực không nghĩ đến nó.

Lúc anh từ từ nằm dậy, rời khỏi cái ôm của Ác Ma, Crowley đột nhiên tỉnh.

"Em muốn đi đâu?" Crowley lẩm bẩm, không muốn buông anh ra.

"Đi uống chút nước." Aziraphale trả lời dè dặt. Sau đó, anh rời khỏi cái ôm, chạy nhanh xuống giường.

"Mau về nhé." Crowley bĩu môi, lẩm bẩm lầu bầu mấy câu than khổ không liên quan, sau đó cũng nằm dậy.

Cảnh tưởng này không giống trong trí tưởng tượng của mình! Aziraphale nghĩ. Anh thống khổ rên rỉ một tiếng.

Trong bóng đêm, hai người nhìn qua nhìn lại mấy lần, Crowley hạ giọng, "Em có gì muốn nói với anh không?"

Aziraphale rút lui khỏi trò chơi giao lưu trước. Có một lần, anh có ý định nói dối, nhưng Crowley mới nháy mắt đã phát hiện, địa điểm kết thúc câu chuyện là ở trên giường. Có lần dạy dỗ thảm thiết như vậy, anh đành phải thẳng thắn khai thật.

Ác Quỷ nhếch môi cười, "Thì ra là thế. Sao không gọi anh dậy?"

"Đâu cần thiết." Aziraphale cúi gằm mặt, cố gắng không nhìn đôi mắt màu vàng của Crowley.

"Khụ, Thiên Thần, tụi mình đã sống chung với nhau rồi." Ác Ma thất vọng nhắc nhở.

"Nhưng, nhưng việc đó không liên quan gì đến chuyện em thèm ăn!"

Crowley thọc khuỷu tay vào gối, làm vẻ mặt kinh ngạc khoa trương với nửa kia của mình: "Thật không dám tin anh đã quen em những 6000 năm, em có quyền sai bảo anh tùy ý mà."

"Thật sao?"

"Thiên Thần chết tiệt, thật." Crowley gần như nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại bổ sung thêm, "Ai lại nhẫn tâm để ánh mặt trời phải đi bộ một mình nửa đêm? Ai lại nỡ từ chối một lời nhờ vả hợp lý của người yêu chứ?"

"Được rồi." Lần này đến phiên Aziraphale đỏ mặt.

=== HẾT ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro