79/ Chúng ta đều là những kẻ ti tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh, nhìn ai nấy cũng vẻ mặt mệt mỏi, Luna chủ động tiến lên hướng mọi người cúi đầu, vẻ mặt mang xin lỗi.

- Thực xin lỗi.

Luna cảm thấy nếu bản thân không tự chủ trương lựa chọn ngõ nhỏ hẻo lánh để đi thì cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Dường như cảm nhận được sự áy náy của cô, Ukyo thấp giọng thở dài.

- Chuyện lần này, căn bản không phải lỗi của em.

Nhìn vào ánh mắt tin cậy của Ukyo, Luna há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói ra cái gì.

Tuy rằng bây giờ Masaomi đã bình an vô sự nhưng là trong thâm tâm Luna minh bạch, anh bị thương là có một phần trách nhiệm do cô.

Trong thời gian chờ đợi Masaomi tỉnh lại, mấy anh em hoặc đứng hoặc ngồi. Họ cũng chỉ im lặng, không ồn ào như mọi khi, có vẻ như những điều xảy ra trong ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của họ.

"Reeng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Hikaru nhìn vào màn hình điện thoại, mắt phượng hơi hơi híp lại, sau đó không để ý đến ánh mắt của người khác, thảnh thơi đi ra khỏi phòng.

Thấy hành động này của Hikaru, Ukyo là có chút suy nghĩ sâu xa, bất quá bây giờ cũng không phải là lúc anh ta tìm hiểu chuyện đó.

Thứ anh cần quan tâm bây giờ là tình trạng của Masaomi.

Fuuto vừa kết thúc buổi biểu diễn âm nhạc liền vội vã đi đến phòng bệnh. Thu liễm tính tình cao ngạo, Fuuto trầm mặc cùng không che giấu nổi ánh mắt lo lắng nhìn anh cả đang nằm trên giường bệnh.

Một thân áo khoác sậm màu Louis còn đang ôm Jun dỗ dành, thằng bé có chút yếu yếu dựa vào người anh ta mút tay. Nó dường như cảm nhận được bầu không khí trầm trọng nên cũng đặc biệt yên lặng, không quấy phá như thường ngày.

Những người còn lại cũng là một bộ mặt uể oải.

...

Tất cả mọi người ở lại cũng không có biện pháp gì, sắc trời lại đã muộn, Ukyo liền mở miệng nói.
- Không còn sớm, mọi người liền trở về đi.

Quay sang nhìn người đàn ông còn nằm trên giường bệnh, Luna rõ ràng biểu đạt ý đồ của bản thân, cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

- Mọi người về trước đi. Em ở lại đây chăm sóc cho anh Masaomi.

Mọi người đều không quá yên tâm, nhưng căn bản là không thể ngăn cản được Luna. Ukyo đành quyết định để một người ở lại cùng cô chăm sóc Masaomi. Bất quá lúc này Luna lại từ chối, cô biết bọn họ đã công tác mệt mỏi cả ngày rồi, ai cũng cần phải nghỉ ngơi, chẳng vì lý do gì phải ở đây cùng cô cả.

Sự cố chấp của Luna, bọn họ đều xem ở trong mắt. Hiện tại chỉ cần Luna không bị đả kích vì chuyện vừa xảy ra thì đừng nói là làm cho cô yên lặng một mình, cho dù là ý kiến gì, bọn họ cũng cảm thấy không thành vấn đề.

Wataru thanh âm mang chút giọng mũi nói.
- Em cũng ở lại chiếu cố Masa.

- Không được! Ngày mai em còn phải đi học, mau cùng anh đi về.
Ukyo rõ ràng thực không đồng ý.

Thực hiểu biết tính khí của anh hai, Wataru có chút do dự, cậu thật sự không yên tâm về Masaomi. Nhưng bất quá  chống cự vô hiệu nên cuối cùng cũng bị các anh trai lôi kéo rời đi.

Sau đó cũng không ai còn lý do gì để lưu lại, bất quá trước khi đi vẫn sắp xếp một chiếc giường bên cạnh cho Luna

Ra cửa phòng, đợi cho các anh em mình đi hết, Kaname nhìn Luna quan tâm nói.
- Không cần đưa. Bên cạnh có giường, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?

- Em biết rồi.
Luna gật đầu, nhưng cô cúi đầu, cũng không nhìn vào mắt Kaname.

Một người nhìn chăm chú người kia, một người lại chỉ cúi đầu.

Hai người duy trì tư thế này thật lâu, Kaname mới khe khẽ thở dài.
- Anh trở về đây, em nghỉ ngơi đi.

Nói xong anh quay đầu đi, được chừng vài bước, âm thanh của Luna đột nhiên vang lên.
- Kaname-san.....

Kaname xoay người.

Anh nhìn thấy Luna hướng bản thân dịu dàng tươi cười.
- Ngủ ngon.

Kaname ngây ra một giây, sau đó sung sướng nở nụ cười.

- Em cũng vậy, ngủ ngon Luna.

...

Hikaru ở bên ngoài hành lang nghe điện thoại.

Tối đen góc khuất, ánh sáng óng ánh của ngọn đèn chiếu xuống làm cho bóng của anh đặc biệt kéo dài.

Hikaru trong mắt không một tia dao động nghe đầu dây bên kia nói chuyện.

- Làm gì thì tùy các người, bọn họ nếu đã dám đụng vào người không nên đụng thì cũng không cần phải tồn tại trên thế gian này.

Như nghĩ đến chuyện thú vị, mắt Hikaru hiện lên hứng thú quang mang, trắc trắc nở nụ cười.

- Thôi, không cần để ý chuyện này. Chỉ cần làm tốt chuyện tôi giao là được.

Đã sớm hiểu biết tính tình của Hikaru, người ở đầu dây bên kia yên lặng run lên, chỉ có thể giúp ba kẻ xấu số kia thắp một ngọn nến.

...

Trở lại phòng bệnh, vô tình Hikaru nhìn thấy Luna nở nụ cười tiễn Kaname rời đi, ngay lập tức anh nhấn nút chụp ảnh.

Đi đến bên cạnh cửa sổ, Hikaru châm một điếu thuốc, chậm rãi hút xong xuôi mới đưa tàn thuốc vứt vào chậu hoa.

Vẫn là như thế, cái gì anh muốn thì cũng sẽ thuộc về anh mà thôi.

Nếu không tại sao anh cùng cô lại đồng cam cộng khổ dưới đáy vực? Nếu không vì sao đối phương vất vả đau khổ cũng muốn cứu lấy anh? Nếu không vì sao trái tim cứng rắn nhiều năm của anh giờ phút này lại rung động?

Tất cả đều là trời định! Anh và cô mới chính là trời sinh một đôi.

Asahina Kaname, anh cho rằng tình yêu của tôi đối với Luna là không đúng, vậy anh cho rằng cái phương thức không quả quyết này của anh sẽ làm cô ấy hạnh phúc sao?

Đã chúng ta đều cùng yêu thích một cô gái, như vậy hãy để mọi thứ trở về nguyên điểm, xem cô ấy sẽ chọn ai đây.

Toàn bộ anh em chúng ta đều là những kẻ ti tiện, bất chấp thủ đoạn nào để đạt được mục đích, căn bản là không xứng với cô gái như Luna.

Vì vậy anh đừng cho rằng mình có bao nhiêu cao thượng.

Nực cười....

Hikaru vừa nghĩ như vậy, ánh sáng điện thoại của anh cũng tối xuống, chỉ còn sót lại chút hơi ấm trên màn hình chứng tỏ có người đã vuốt ve nó rất lâu...

...

Bên ngoài, màn đêm đang bao trùm, tất cả đều quay về yên lặng, cảnh vật bắt đầu chìm trong bóng tối.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro