Chương 2: Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Kyoko~

Nguồn: Nekofighter.wordpress.com

Không trải qua giãy dụa tâm lý kịch liệt gì, Khắc Thiện liền tiếp nhận thân phận mới của mình. Mặc kệ có muôn vàn thứ không tốt, muôn vàn gian nan, nhưng chỉ cần có một trái tim khỏe mạnh, với hắn mà nói, đã rất đủ rồi.

Tâm trạng dần bình tĩnh lại, hắn dựa vào gối đầu, thở dài một cái.

Đúng lúc này, 'két' một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra. Một nha đầu thanh tú khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc y phục trắng toát – lại là y phục của tỳ nữ, bưng một chậu nước ấm đi vào.

Qua khỏi cửa, nàng theo thói quen nhìn về phía giường lớn, lại đột ngột bắt gặp một đôi con người tối đen như mực đang nhìn mình, nàng dừng bước, ngây ra vài giây, chậu đồng trên tay cũng vì quá mức kinh ngạc mà rơi xuống đất, phát ra âm thanh 'loảng xoảng' thật lớn.

"Thế tử tỉnh! Cách cách! Thế tử tỉnh!" Hoàn toàn không tính đi lên xem xét tình trạng thân thể của Khắc Thiện, tì tử (Thị nữ) thét chói tai, xoay người chạy nhanh khỏi phòng, một loạt động tác chỉ xảy ra trong tích tắc.

Khắc Thiện nhìn chậu nước còn đang tỏa khói dưới đất, cười châm chọc. Đây là một trong hai hạ nhân đã cùng tỷ đệ bọn họ chạy nạn tới đây: Vân Oa. Người còn lại là một thị vệ cao lớn, tên Mãng Cổ Thái, hiện giờ không có canh giữ ở cửa thì hẳn là đang ở bên người tỷ tỷ, bên cạnh Tân Nguyệt cách cách.

Bình thường, Khắc Thiện ở Đoan vương phủ địa vị không quá cao, cho nên hai hạ nhân này trong lòng chỉ có chủ tử là Tân Nguyệt, mà không phải Khắc Thiện. Từ cái phản ứng lúc nãy của Vân Oa thì đã nhìn ra được. Thế tử bệnh nặng tỉnh lại, nàng đầu tiên không phải tiến lên hầu hạ hoặc gọi thái y xem xét, mà chỉ chạy đi thông báo cho cách cách, hạ nhân như vậy, cũng thật quá có trách nhiệm đi!

Mà Tân Nguyệt cách cách lại chính là đích nữ mà Đoan vương sủng ái nhất, ngày thường làm gì bỏ thứ đệ như hắn vào mắt? Nếu không phải vì trận đại biến này, vì giữ lại huyết mạch cho Đoan vương, lại bởi vì nàng tự xưng mình thiện lương, thì thứ đệ này sợ là cũng vĩnh viễn không nhập vào mắt của nàng.

Cười mỉa mai một cái, trong lòng Khắc Thiện cũng có chút tự giễu. Xem ra trải qua hai kiếp, hắn đều không có thứ gọi là tình thân. Quan hệ với người trong nhà vẫn luôn mỏng lạnh như vậy, điều này hẳn cũng là bi kịch chung trong các đại gia tộc đi.

"Khắc Thiện, ngươi thật sự tỉnh rồi? Ta không phải nằm mơ chứ? Thật tốt quá! Thật sự quá tốt! Ông trời phù hộ, quả nhiên nghe thấy lời cầu nguyện của ta! Hôm qua thái y còn nói ngươi không xong, ta chút nữa là bị hù chết!" Cô gái vừa nhìn thấy tiểu hài tử đang ngồi trên giường, biểu tình đạm mạc nhìn mình thì nháy mắt liền rơi lệ, hai ba bước chạy tới bên giường, một phen ôm hắn khóc, một phen hàm hồ cảm tạ trời đất.

Bị cô gái đột nhiên ôm lấy, mùi son phấn dày đặc xông vào mũi, Khắc Thiện nhíu mày, cũng không vì nàng 'biểu lộ chân tình' mà cảm động. Nếu như hắn không nhớ lầm, hắn lần này là bệnh nặng cửu tử nhất sinh. Tỷ tỷ nếu thật sự quan tâm hắn, tai sao không thấy chăm sóc thâu đêm, không tháy mặt mũi tiều tụy? Lại còn có tâm tư bôi son trát phấn? Nhưng nàng nói sợ là sự thật, dù sao đi nữa, nếu không có hắn, Đoan vương phủ cũng hoàn toàn không còn, nữ nhi như nàng liền mất đi chỗ dựa sinh tồn cuối cùng.

Trong lòng cười nhạt một cái, hắn đối với Tân Nguyệt làm ra vẻ mặt: ta đây cực kỳ chướng mắt.

May mắn Lâm công tử ở hiện đại không xem phim truyền hình, nếu biết Tân nguyệt cách cách chẳng những lúc ấu đệ sinh tử không rõ còn tô son điểm phấn, lại còn nói chuyện yêu đương, sợ là hắn không chỉ xem thường đơn giản vậy đâu. (Hình như có phim tên là Tân Nguyệt cách cách luôn ý, bạn nào rảnh xem thử đi =)) )

"Khắc Thiện tỉnh là tốt rồi, mau kêu tỷ tỷ ngươi đừng khóc nữa. Ngày hôm qua sau khi thái y nói ngươi không qua khỏi, tỷ tỷ ngươi lo lắng một đêm không ngủ, kích động qua rồi cơ thể sẽ chịu không nổi đâu." Trung niên nam tử đứng một bên, cũng chính là ân nhân cứu mạng của hai tỷ đệ họ- Nỗ Đạt Hải tướng quân vốn là đang mỉm cười nhìn bọn họ ôm ấp. Thẳng tới khi thấy biểu tình đạm mạc của Khắc Thiện, đối với Tân Nguyệt hờ hững, mà Tân Nguyệt lại càng không thể khống chế cảm xúc, khóc nức nở không ngừng, hắn rốt cục nhịn không được mở miệng an ủi. Bất quá, hình như đối tượng cần được an ủi không phải nàng đi?

Rốt cục ai mới là người bệnh gần chết? Khắc Thiện không còn sức tức giận nữa.

Nghiêng đầu nhìn Nỗ Đạt Hải một cái, tuy rằng cảm thấy vẻ mặt hắn hiện tại có chút khác thường, Khắc Thiện cũng không nghĩ muốn miệt mài theo đuổi, cũng không đáp lại lời hắn. Không phải hắn không muốn khiến nữ nhân này câm miệng, nhưng thật sự là vừa mới tỉnh lại, lại thêm điều tiết tâm lý cùng lao động trí óc, hắn không còn tinh lực dư thừa để ứng phó vị tỷ tỷ này. Nàng muốn ôm, muốn khóc, muốn biểu hiện tỷ đệ tình thâm thì tùy nàng thôi.

Nhưng là, chợt cảm thấy trên cổ có cái gì đó ẩm ẩm nóng nóng, chẳng quan tâm là vô lực thế nào, Khắc Thiện cũng không nhẫn nại được nữa. Người này thế nhưng lại đem nước mắt chà lên người hắn? Bẩn quá!

"Đừng khóc nữa! Tránh ra! Vân Oa, lấy khăn tới lau cổ cho ta." Thân thủ đẩy thiếu nữ ra, hắn nổi tính khiết phích, trầm giọng hạ lệnh.

"A?" Vân Oa ngây dại. Thế tử hẳn là phải kêu mình lấy khăn lau nước mắt cho cách cách chứ? Sau lại lau cổ? Mình vừa rồi nhất định là nghe lầm. Do dự, nàng không hề động thủ.

"Khắc Thiện, sao vậy?" Tân Nguyệt tâm tư tinh tế mẫn cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo tia chán ghét, nàng trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn, tay không tự giác mà thả lỏng, khiến thiếu niên càng dễ dàng đem nàng đẩy ra.

"Vân Oa, muốn ta phân phó lần hai sao?" Không đáp lại nghi vấn của Tân nguyệt, Khắc Thiện nhíu mày nhìn về phía Vân Oa, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng lại khiến Vân Oa ớn lạnh.

"Không không, Vân Oa đi lấy ngay." Vân Oa dưới ánh mắt của thiếu niên, trong lòng càng căng thẳng, vội xoay người đi ra ngoài, lát sau liền mang theo một chậu nước cùng khăn tay đi vào.

Đưa tay ngăn trở động tác muốn hầu hạ của Vân Oa, Khắc Thiện tiếp nhận khăn, đem nước mắt trên cổ chà lau, lại giặt khăn. Lau hết ba lần, lông mày nhíu chặt của hắn mới buông ra. Nếu không phải thân thể này bị thương hàn, còn chưa khỏe hắn, hắn thật muốn tức khắc tắm rửa, hoàn toàn tẩy trừ một phen.

Thời điểm Khắc Thiện đang chà lau, Tân Nguyệt nhìn chằm chằm, vài lần muốn mở miệng, lại thấy Khắc Thiện sắc mặt không tốt thì ngậm miệng lại. Về phần Nỗ Đạt Hải, cả ánh mắt hắn đều nhìn Tân nguyệt, không phát hiện ra sự khác thường của Khắc Thiện.

"Thân thể thế tử khỏe lại, tại sao bộ dạng lại mất hứng như vậy? Là ai chọc người sao?" Vân Oa tính tình nhanh nhẹn lại lớn mật, giờ phút này thấy chủ tử nhà mình muốn nói lại thôi, rốt cục kiềm chế không được mà hỏi nên lời.
Đây là khẩu khí của một tỳ nữ đối với chủ tử sao? Khắc Thiện liếc mắt nhìn Vân Oa, Vân Oa dưới ánh mắt đầy uy áp đó, lập tức câm như hến, yên lặng lui sang một bên. Thế tử sau khi tỉnh lại có gì đó khác khác. Nàng ẩn ẩn nghĩ.

Tân Nguyệt ngồi ở mép giường, cũng không dám nhìn thẳng Khắc Thiện. Nỗ Đạt Hải rốt cục nhận ra khác thường, vội vàng đi tới, hai tay hoát lên vài Tân Nguyệt, vuốt nhẹ an ủi, lại cúi người nhìn thẳng Khắc Thiện, thân thiết mở miệng:" Khắc Thiện vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa thanh tỉnh đâu, bực bội một chút cũng khó tránh khỏi. Tiểu Khắc Thiện, phải không nào?"

Đầu óc không rõ ràng? Này là nói ngươi sao? Trong phòng đầy người lại cùng cách cách cao quý kề vai sát cánh! Hai người này không khỏi quá mức thân mật rồi! Trong lòng khinh trào, Khắc Thiện cụp mắt, trực tiếp không nhìn Nỗ Đạt Hải.

Đối với đám người kia vốn là chưa quen thuộc, tự nhiên không muốn để ý. Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn trước mặt những người này ngụy trang thành Khắc Thiện vô năng yếu đuối trước kia. Chính mình không nói, ai cũng không đoán được khối thân thể này đã sớm thay đổi linh hồn. Bọn họ cảm thấy kỳ quái thì thế nào?

Bất quá, thân thể này rất cần mời một y sinh tới xem qua.

Nghĩ xong, Khắc Thiện nhìn về phía Nỗ Đạt Hải, thản nhiên phân phó:" Nỗ Đạt Hải tướng quân, làm phiền ngươi thỉnh thái y lại đây, để hắn nhìn qua bệnh tình của bổn thế tử." Đám người này tới đây lâu như vậy vẫn cứ làm việc vô nghĩa, nói là quan tâm, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới gọi thái y tới, thế nhưng để người bệnh là hắn phải mở miệng.

"A, phải phải! Xem ta hồ đồ này! Nhất thời cao hứng liền quên mất, Khắc Thiện tuy tỉnh nhưng còn yếu lắm! Nỗ Đạt Hải, nhanh đi kêu thái y đi!" Nghe xong lời nói của Khắc Thiện, Tân Nguyệt tự cho là tìm được nguyên nhân thái độ của đệ đệ khác thường, tâm tình thả lỏng, đứng lên, kéo ống tay Nỗ Đạt Hải, thúc giục hắn đi gọi thái y.

Vân Oa đứng một bên, thần sắc cũng không tốt, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài gọi người.

"Không cần, ta đã mang thái y tới. Nhạn Cơ gặp qua thế tử, gặp qua cách cách!" Một phụ nữ trung niên ung dung quý phái, tướng mạo đoan trang xuất hiện ở cửa, cao giọng nói. Hai tay nàng cẩn thận đỡ lấy một lão thái thái. Phía sau là một đôi nam nữ cỡ mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc sang quý cùng một phó phụ. Thong thả bước tới giữa phòng, nàng buông tay đang nâng lão nhân ra, tao nhã phúc lễ.

"Lão sinh gặp qua thế tử, gặp qua cách cách." Đợi nàng hành lễ xong, lão nhân cũng xoay người hành lễ. Những phó phụ phía sau cũng noi theo, trừ đôi nam nữ kia ra. Bọn họ chỉ hơi cúi người, trên mặt lộ ra biểu tình bất mãn.

"Mau, mau đứng lên đi, không phải đã nói nhiều lần rồi sao? Thấy ta không cần hành lễ! Coi ta là người nhà là tốt rồi, các ngươi làm vậy, trong lòng ta cực kỳ khó chịu!" Khắc Thiện còn chưa lên tiếng, Tân Nguyệt đã một bên khuyên bảo, một bên hoang mang rối loạn đi qua, nâng lão thái thái dậy, lại nâng lên đôi thiếu nam thiếu nữ còn chưa kịp cúi thắt lưng ở phía sau.

"Cách cách, sao vậy được? Nô tài thấy chủ tử phải hành lễ, đây là quy củ." Nhạn Cơ nhìn Tân Nguyệt làm ra vẻ, nhíu mày, ôn hòa trả lời.

"Ài ~ Cách cách nếu đã phân phó, chúng ta làm theo là được." Nghe hai chữ 'nô tài' phun ra từ miệng Nhạn Cơ, lão thái thái cau mày, tiện thể mở miệng

Đôi nam nữ đứng cùng với Tân Nguyệt cũng gật đầu. Tân Nguyệt dùng đôi mắt to long lanh nhìn lão thái thái, bộ dạng phi thường cảm động.

"Nhạn Cơ, cách cách và thế tử đều là người rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, ngươi cũng làm theo đi! Trong phủ này chỉ có người nhà, không có nô tài cùng chủ tử!" Nỗ Đạt Hải đi qua đỡ lấy bả vai Nhạn Cơ, ôn nhu trấn an.

Lông mày Nhạn Cơ vẫn nhíu chặt không buông. Cả nhà đều không hiểu chuyện, chỉ mình nàng thì làm được gì? Tranh cãi nữa cũng khiến bọn họ chán ghét, vẫn là thân thể thế tử quan trọng hơn. Nghĩ xong, nàng tránh đôi tay đang để trên vai mình của Nỗ Đạt Hải, đi tới trước giường, lại khom người hành lễ rồi mới cung kính mở miệng.

"Thế tử tỉnh lại, thân thể vẫn ổn chứ? Hay là để thái y bắt mạch cho ngài lẫn nữa? Hắn hiện giờ vẫn đang đợi ngoài cửa chờ truyền triệu."

Khắc Thiện thấy nhóm người này vừa tiến vào, đầu tiên không đi lên thăm hỏi mình, ngược lại còn làm bộ làm tịch, ngươi một câu ta một câu diễn tuồng thì vô cùng bất mãn. Giờ phút này thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhạn Cơ cùng ánh mắt quan tâm của nàng, trong lòng hắn mới buông lỏng một chút, khẽ gật đầu nói:" Để hắn vào đi."

Người của Tha Tha Lạp phủ này không biết tôn ti như vậy, sao có thể tồn tại được ở thời Mãn Thanh, lại còn có địa vị cao quý? Cả cái phủ, trừ bỏ Nhạn Cơ, còn lại đều không hiểu chuyện. Khắc Thiện trong đầu không ngừng tự hỏi vấn đề này.

Ở hiện đại, gia tộc Lâm thị cực kỳ bảo thủ, vẫn noi theo truyền thống cấp bậc, đích thứ. Hắn từ nhỏ đã có thói quen được đãi ngộ theo đúng giai cấp, đột nhiên gặp cái nhà hỗn loạn này, thật đúng là không quen, cũng không hiểu.

Thấy Khắc Thiện đáp lời, Nhạn Cơ mỉm cười, phất tay gọi ma ma bên người đi kêu thái y.

Lát sau, một lão thái y đeo một hộp thuốc thật to trên lưng tiến vào. Nhạn Cơ đứng một bên, chừa chỗ cho thái y bắt mạch.

Lão thái y cung kích hành lễ với Khắc Thiện, sau đó người xuống bắt mạch. Tân Nguyệt đứng bên cạnh Nhạn Cơ, Nỗ Đạt Hải cũng đi tới, một đám người xúm lại bên giường.

Khắc Thiện thấy một đống người bao quanh hắn cùng thái y, tựa như con khỉ bị người dòm ngó, mặt đen lại.

"Thỉnh thế tử tĩnh tâm." Cảm giác mạch tượng rối loạn, thái y nhẹ giọng nhắc nhở.

"Các ngươi lui ra. Chỉ thái y và Nhạn cơ lưu lại." Tay trái xoa trán, Khắc Thiện lạnh lùng mở miệng.

"Khắc Thiện, vì sao bảo ta ra ngoài?" Tân Nguyệt cảm thấy yêu cầu này của đệ đệ thật không thể tưởng tượng được. Đây là đệ đệ cùng nàng chạy nạn, xưa nay không rời nàng, vì sau giờ lại đuổi nàng? Đuổi nàng thì thôi đi, vì sao lại giữ lại Nhạn Cơ.

Trong lòng bất bình, Tân Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước nhìn Nhạn Cơ. Nước mắt không rơi xuống, tựa như gặp ủy khuất rất lớn. Nỗ Đạt Hải một tay đặt lên bả vai Tân Nguyệt, quay đầu căm tức nhìn Nhạn Cơ. Nhạn Cơ thấy tay hắn đặt lên vai Tân nguyệt, nhíu mày, há miệng định nói lại không phun ra được một chữ. Những người khác hai mặt nhìn nhau, còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại.

Thế tử tỉnh lại, tính tình giống như thay đổi rất nhiều. Đây là tiếng lòng của mọi người.

"Bảo các ngươi lui ra, các ngươi không nghe thấy sao?" Thấy mọi người bất động, Khắc Thiện mở miệng lần nữa, trong giọng nói pha thêm khí lạnh. Bởi vì thanh âm đột nhiên đề cao, hắn vừa dứt lời liền ho nhẹ vài tiếng, trên mặt đỏ ửng.

Lúc này mọi người rõ ràng cảm thấy thế tử tức giận. Không nghĩ tới, thân thể gầy yếu như vậy lại phát ra được uy nghi khiếp người. Mọi người cúi đầu lảng tránh ánh mắt hắn, cước bộ không tự giác lui ra. Chỉ có Tân Nguyệt vẫn đang trắng mặt giằng co.

"Cách cách xin hãy ra ngoài trước đi. Thế tử có hạ quan cùng phu nhân chiếu cố, tất không có việc gì. Nhiều người, không khí không lưu thông, đối với bệnh tình của thế tử có ảnh hưởng." Thái y thấy thế tử động khí dẫn tới ho khan không ngừng, vội vàng mở miệng hòa giải.

Có bậc thâng đi xuống, Tân Nguyệt rốt cục chống đỡ không được, ánh mắt quái dị liếc nhìn Khắc Thiện một cái, biểu tình bi thương, được Nỗ Đạt Hải đỡ ra khỏi phòng.

Đã không còn người vây xem, Khắc Thiện an tâm nhắm mắt, thanh thản tựa đầu vào gối, để thái y bắt mạch.

"Như thế nào?" Một khắc đồng hồ sau, thái y thu tay. Khắc Thiện mở mắt, nhẹ giọng hỏi. Tiếng nói ôn nhuận của thiếu niên quanh quẩn trong phòng, mang theo chút khàn khàn, rơi vào tai người lại càng thêm êm tai.

Nhạn Cơ lúc này cũng hơi tiến lên, ánh mắt thân thiết nhìn về phía thái y. Bệnh thương hàn không phải nhẹ, rõ ràng hôm qua thái y còn kêu chuẩn bị hậu sự, hôm nay lại như vậy, không phải là hồi quang phản chiếu chứ? (Ý là hiện tượng người trước khi chết sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn)

"Thân thể thế tử đã không còn đáng ngại. Hiện giờ có chút suy yếu, uống mấy phương thuốc bổ, lại kết hợp nghỉ ngơi, không tới nửa tháng sẽ tốt lên." Thái y vuốt vuốt chòm râu, cười thực thư thái.
"Thật tốt quá! Đa tạ thái y!" Nhạn Cơ cười, xoay người kéo góc chăn cho Khắc Thiện, nhẹ giọng nói:" Thế tử ngài trước nghỉ ngơi một lát, ta mang thái y ra ngoài khai thuốc rồi đi gọi người làm chút cháo bổ thân cho thế tử."

"Đa tạ thái y, làm phiền phu nhân." Đối với khuôn mặt tươi cười của Nhạn Cơ, Khắc Thiện ucxng nhếch khóe miệng, tao nhã gật đầu cảm ơn, nhìn bọn họ ra ngoài..

Đợi hai người đóng cửa phòng rồi, hắn ngã mạnh xuống giường, trong lòng than thở: Thân thể này không còn tật xấu gì khác, thật tốt quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro