Chương 3: Tạ ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Editor: Kyoko~

Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Một thiếu niên thân hình gầy yếu, mặc bào phục màu lam đang ngồi trên ghế lớn, trên đầu là nắng xuân ấm áp rọi xuống, lẳng lặng lật từng trang sách. Lông mày hắn giãn ra, biểu tình an tường, thỉnh thoảng khóe miệng lại nhếch lên, nụ cười ôn nhuận điềm tĩnh.


"Thế tử, đây là lật tử cao cách cách làm cho ngài, mới nấu xong, còn rất nóng đó, ngài mau nếm thử xem." Vân Oa trong tay cầm một đĩa bánh ngọt, ở viện ngoại bình tĩnh nhìn thiếu niên hồi lâu mới tiến lên dâng thức ăn.

Thái độ nàng khiêm tốn, ngữ khí cung kính, hoàn toàn bất đồng với vẻ ta đây mấy ngày trước.

Từ khi thế tử tỉnh lại, ngắn ngủn mấy ngày, tất cả mọi người đều cảm giác được, thiếu niên hiện tại không giống xưa. Hắn không còn né tránh nhìn người khác, mà ánh mắt tựa như tía sét, thái độ không hề khúm núm, mà tao nhã trang nghiêm. Đối mặt với thế tử như vậy, mọi người khi gặp hắn đều không hẹn mà cùng bảo trì thái độ cung kính. Mà ngay cả tỷ tỷ hắn là Tân Nguyệt, hiện giờ trước mặt hắn cũng phần lớn là tức giận im lặng.

"Ừ, để đó đi." Thiếu niên nghe thấy giọng nói của Vân Oa, đầu cũng không nâng lên, tay trái chỉ chỉ bàn thấp bên cạnh, tiếp tục đọc sách.

"Vâng." Vân Oa môi mấp máy hai cái, cuối cùng không lên tiếng nữa. Hiện nay, nàng đã khắc sâu cảm giác được, thế tử thay đổi. Sau khi tỉnh lại vài ngày, thế tử mỗi ngày ở trong viện đọc sách, luyện chữ. Nếu là trước đây, thế tử nghe thấy cách cách tự mình làm điểm tâm cho hắn, còn không phải vui mừng quấn quít mình muốn đi gặp tỷ tỷ hắn sao? Dáng vẻ không quan tâm như hiện tại, đối với cách cách có cũng được mà không có cũng không sao. Thì ra, người xưa nói, vượt qua sinh tử, tâm tính con người đại biến là sự thật.

"Không có việc gì thì lui ra đi." Khắc Thiện lúc đọc sách không thích người khác quấy rầy. Cảm giác Vân Oa buông điểm tâm đã lâu vẫn không động, hắn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, mở miệng nói.

"A, vâng." Thanh âm thế tử truyền đến, Vân Oa cảm giác lạnh lưng, vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, khom người cáo lui.

Về sau, không thể thất thần trước mặt thế tử. Rời khỏi sân, nàng trong lòng âm thầm cảnh cáo mình.

"Vân Oa, sao không đi hầu hạ Khắc Thiện, đứng ở đây làm gì?" Tân Nguyệt bỗng nhiên xuất hiện, theo sau là Mãng Cổ Thái, chậm rãi từ hậu viện đi tới, thấy tỳ nữ xa xa đứng ở góc tường, kỳ quái hỏi.

"Hồi cách cách, thế tử đang đọc sách, không thích bị người ngoài quấy rầy nên bảo nô tỳ lui ra." Vân Oa hành lễ bẩm báo, lúc đứng lên liền liếc nhìn về phía Mãng Cổ Thái cao lớn cường tráng sau lưng cách cách, thấy hắn trong tay cầm một cái hộp nhỏ tinh tế, tò mò mở miệng:" Cách cách, đó là cái gì vậy ạ?"

"Thái y hồi cung phục mệnh, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương nghe nói Khắc Thiện khỏi bệnh, thật cao hứng, cố ý ban cho thuốc bổ cùng dược liệu." Tân Nguyệt ôn nhu cười, nhưng vẻ mặt thật kiêu ngạo.
"Thật ạ? Nhóm quý nhân đối với cách cách quan tâm như vậy, thật sự quá tốt. Cách cách, chúng ta mau đi đưa cho thế tử, để ngài ấy cũng cao hứng đi." Vân Oa nghe xong lời chủ tử nói, đáy lòng liền vui vẻ. Không có phụ mẫu thân tộc, có sủng ái của cấp trên, cách cách mới có thể sống tốt được.

"Ừ, vào đi thôi." Tân Nguyệt nghe xong lời Vân Oa, nụ cười trên mặt càng sâu, bước tới cửa viện.

"Khắc Thiện, nhìn xem tỷ tỷ mang gì cho ngươi nè?" Thấy thiếu niên đọc sách dưới tàng cây, Tân Nguyệt cười tỏa nắng, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng.

Nghe tiếng, Khắc Thiện nhíu mày, xiết chặt trang sách trong tay, lại rất nhanh buông ra, quay đầu nhìn về phía ba người đang đi tới, con ngươi chuyển đen, không trả lời. Không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chống lại tròng mắt tối đen của đệ đệ, giọng nói hơi cao của Tân Nguyệt không tự giác thu lại, chuyển thành mềm nhẹ:" Khắc Thiện mau nghỉ ngơi đi, bệnh vừa mới khỏi, không vội đọc sách. Xem này, đây là lễ vật hoàng thượng và hoàng hậu ban cho ngươi, đều là dược liệu quý báu, về sau mỗi ngày để Vân Oa nấu cho ngươi, bồi bổ thân mình."

Trong cung ban cho? Khắc Thiện nghe xong lời Tân Nguyệt, rốt cuộc đứng dậy buông sách, biểu tình thay đổi.

Xem ra cấp trên còn chưa đối với hai tỷ đệ này hoàn toàn ghét bỏ. Cũng phải, Đoan vương hy sinh cho tổ quốc chưa được mấy ngày, đối với bên ngoài vẫn là công thần. Hiện giờ cũng không ít ánh mắt nhìn chằm chằm thái độ hoàng thượng đối với con của công thần. Dù hai tỷ đệ bây giờ làm ra vẻ ta đây, hoàng thượng cũng sẽ không biểu lộ cái gì. Như vậy cũng tốt, thừa dịp kiên nhẫn của vị trên kia còn chưa bị hai tỷ đệ bọn họ chà nát, một lần nữ giành lấy ưu ái của hoàng thượng, nếu vậy việc kế thừa vương tước không phải quá khó khăn. Hắn hiện tại đã muốn thay Đoan vương thế tử trọng sinh, vị thế tử này phải xứng với cái tên.
Nhìn một đống hộp, Khắc Thiện vuốt ve cái cằm vì sinh bệnh mà trở nên ốm yếu, yên lặng cân nhắc một phen, miệng khẽ nhếch:" Mãng Cổ Thái, đem tất cả bỏ vào khố phòng. Tỷ tỷ, ngày mai ngươi dậy sớm thay đồ một chút, theo ta tiến cung tạ ơn. Vân Oa, ta bây giờ tới Thần Vũ Môn lấy bài tử tiến cung."

"Vâng!" Sau khi thế tử tỉnh lại thì ngày càng uy nghiêm, giờ phút này hắn mở miệng hạ lệnh, Vân Oa và Mãng Cổ Thái không dám không theo, rõ ràng phân công nhau làm việc.

Đợi hai người đi lúc lâu rồi, Tân Nguyệt mới kịp phản ứng, ngồi bên cạnh đệ đệ, chần chờ mở miệng:" Tiến cung tạ ơn? Khắc Thiện, có cần thiết không?"

Nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của Tân Nguyệt, Khắc Thiện khẽ đau đầu, môi mím lại:" Trên có ban tặng, thân làm nô tài sao có thể không biết cảm ơn?" Miệng nói ra hai chữ "Nô tài", trong lòng hắn cũng không vui. Nhưng kiếp này tình cảnh gian nan, không nhất thiết vì cái danh xưng vô vị mà làm chuyện ngu ngốc.

"Không phải, ta không phải có ý tứ kia. Ta là nói, vạn nhất hoàng thượng và hoàng hậu nương nương không muốn gặp chúng ta thì sao? Chúng ta như vậy vội vàng, có vẻ không tốt đi?". Đoan vương ở Kinh Châu chính là thổ hoang đế, làm việc hoành hành vô kỵ, thân làm đích nữ hắn yêu thương nhất, Tân Nguyệt chẳng những không biết sự đời, còn bị dưỡng thành một bộ dạng không biết trời cao đất rộng. Trong mắt nàng, hoàng gia chiếu cố bọn họ là chuyện đương nhiên, Khắc Thiện làm vậy, có chút quá nịnh nọt, nàng cảm thấy rất bất mãn.

"Chỉ cần chúng ta có tâm là được, bề trên có muốn gặp hay không là ý của bọn họ, không cần người xen vào. Tỷ tỷ sau này cẩn thận lời nói." Hắn nhìn thẳng Tân Nguyệt, nghiêm khắc cảnh cáo.

"Ừ, ta biết rồi." Chống lại ánh mắt thâm thúy của đệ đệ, Tâm Nguyệt co rúm lại, nhẹ nhàng trả lời.

"Vào cung, ta đi trước yết kiến hoàng thượng, tỷ tỷ lập tức tới Khôn Ninh Cung cấp hoàng hậu nương nương tạ ơn. Gặp hoàng thượng xong, ta lại tới chỗ hoàng hậu nương nương tạ ơn, ngươi chờ ta ở Khôn Ninh Cung. Nhớ kỹ, chỉ nói lời cảm kích, không cần nhiều lời." Thật sự là không yên tâm nổi với vị tỷ tỷ này. Khắc Thiện phiền lòng dặn dò.
"Được, ta hiểu." Tân Nguyệt vội vàng không ngừng gật đầu, so với học sinh tiểu học còn ngoan ngoãn hơn.

"Cũng không được khóc sướt mướt, từ đầu tới cuối đầu bảo trì mỉm cười mới tốt." Khắc Thiện trầm giọng thêm một câu.
Kiến thức hạn hẹp, động chút lại khóc, thái độ thì không phóng khoáng. Loại nữ nhân như Tân Nguyệt rất không được hoàng hậu yêu thích. Nhưng, tỷ đệ vốn là phải sống nương tựa lẫn nhau, trường tỷ như mẹ, không mang theo nàng đi sợ bề trên lại nghĩ nhiều. Trong nhất thời, cảm xúc của Khắc Thiện lại tối tăm.

"Ta nhất định không khóc, Khắc Thiện, ngươi yên tâm."

"Ừ, hy vọng ngươi nói được làm được. Ngày mai tiến cung đừng mặc đồ tang trắng, tùy ý kiếm bộ nào đơn giản hào phóng là tốt rồi, miễn cho va cham quý nhân trong cung. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi." Nói xong câu cuối, thiếu niên trực tiếp mở miệng đuổi người.

"Tỷ tỷ đi, Khắc Thiện vừa khỏi bệnh, nhớ nghỉ ngơi." Thấy thiếu niên trong mắt hiện lên uể oải, Tân Nguyệt ôn nhu mở miệng, cau mày rời đi.

Nhìn bóng dáng Tân Nguyệt, Khắc Thiện vô lực chống đỡ. Trong lòng thầm nghĩ: Một cô nương bị nuông chiều không biết kiêng nể quả thật là sinh vật khiến người ta đau đầu nhất thế giới mà.
Giờ Tỵ hôm sau, tỷ đệ Khắc Thiện đã ngồi xe ngựa tới trước Thần Vũ môn. Lúc này, hai người lẳng lặng đứng chờ, chờ thái giám trong cung bẩm tấu xong lại truyền họ vào.

"Khắc Thiện, ngươi nói xem nhóm quý nhân có thể gặp chúng ta hay không?" Chờ gần một khắc đồng hồ, Tân Nguyệt có chút phập phồng, không tự giác vuốt ve góc áo.

"An tâm chờ là được." Thấp giọng dặn dò, biểu tình Khắc Thiện vẫn như lúc xuống xe, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, hình thái thong dong, không thấy nửa điểm nôn nóng bất an.
"Tân Nguyệt cách cách, Khắc Thiện thế tử, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đồng ý triệu kiến, thỉnh đi theo tạp gia." Hai tỷ đệ vừa dứt lời, một người mặc bào phục tổng quan tứ phẩm đi tới, khom người dẫn đường.

"Công công, mời." Khắc Thiện khẽ nhếch miệng, nhẹ nàng nầng tay khiêm nhượng một chút, vè mặt ôn nhuận, động tác tao nhã, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Nhìn tiểu thế tử phong độ nhanh nhẹn như vậy, tổng quán thái giám lập tức nở nụ cười chân thật, ân cần chỉ đường.
Đoàn người đi tới một lỗi rẽ, thái giám xoay người nói:" Thể tử, đi về bên trái là Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng đang chờ ở trong. Về phần cách cách, xin để tạp gia mang nàng đi Khôn Ninh cung. Ngài nếu cảm thấy không yên tâm, để tạp gia gọi một thái giám nữa tới chỉ đường cho ngài.

"Không cần đâu, đa tạ công công. Đây là chút lễ mọn, xin ngài nhận lấy, gia tỷ làm phiền công công chăm sóc." Khắc Thiện nhẹ nhàng cười, trong tay lấy ra một cái hà bao, động tác tự nhiên đưa cho thái giám. Đợi thái giám nhận lấy, hắn cực tự nhiên thu tay, nửa điểm cũng không có thái độ của kẻ hối lộ. Người nhìn quang minh ôn nhã như vậy, sẽ là không ai đưa việc hối lộ liên hệ tới hắn.
Thái giám này là tứ phẩm tổng quản, địa vị không thấp, lại mang theo Tân Nguyệt đi tới Khôn Ninh cung, khẳng định là người của hoàng hậu. Chuẩn bị một chút, để hắn hợp thời giúp đỡ Tân Nguyệt là quan trọng nhất. Đây là ý tưởng lúc này của Khắc Thiện.

Tổng quản thái giám vốn quen với việc được người ta đút lót, nhưng là lần đầu nhìn thấy có người đút lót xong lại tao nhã hào phóng như vậy, có điểm há hốc mồm. Hơn nữa lúc nhận lấy, cảm giác hà bao rất nặng, trong lòng cảm thấy vui vẻ, thái độ ân cần liên tục nhận lời.

Nhìn biểu tình bất an của Tân Nguyeetm Khắc Thiện chắp tay sau lưng, tâm tình nặng nề, đứng tại chỗ một lát mới sải bước tới Dưỡng Tâm điện.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro