Chương 4: Diện thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Kyoko~

Nguồn: nekofighter.wordpress.com
Chắp tay sau lưng, vững bước thẳng tới Dưỡng Tâm điện, nhìn ánh mặt trời chiếu hạ xuống cung điện nguy nga, tâm Khắc Thiện thật bình tĩnh, không hề có cảm giác bị trang nghiêm của hoàng thất áp bách, cũng không có cảm giác khẩn trương hưng phấn khi gặp mặt người thống trị.


Cũng phải, Lâm công tử ở thế kỷ 21, trường hợp long trọng nào mà chưa trải qua? Gặp mặt nguyên thủ quốc gia cũng không phải là lần đầu tiên, thật đúng là khó có thể làm hắn sinh ra cảm giác kinh sợ.

"Đoan vương thế tử, Tra Đặc Lý Khắc Thiện tiến đến diện thánh, xin công công thông truyền giúp." Đi đến tiền điện 20 thước, Khắc Thiện dừng bước, hướng một thái giám gật đầu nói.

Chỉ bấy nhiêu khoảng cách thôi, mà trừ bỏ hai gã thái giám thông truyền, còn có cách năm bước lại có một tốp thị vệ đứng canh gác. Đối mặt với nghi thức sâm nghiêm như vậy, trong đầu tìm tòi chút trí nhớ của Khắc Thiện, nhưng ký ức về lễ nghi cung đình lại ít tới thảm thương, không có ấn tượng gì. Vì thế, hắn chỉ có thể dừng bước, bằng trực giác làm việc. May mắn là, thái giám kia nghe xong lời hắn, đáp ứng một tiếng liền vội vàng chạy vào, không có lộ vẻ kỳ quái gì, Khắc Thiện biết rằng, mình đã làm đúng.

"Truyền Tra Đặc Lý Khắc Thiện thế tử yết kiến!" Chỉ trong chốc lát, một giọng nói cao ngất truyền tới, là giọng của tên thái giám ban nãy. Hắn rất nhanh chạy ra, hơi khom lưng, nâng tay phải lên chỉ dẫn Khắc Thiện từng bước tiến tới cửa điện, sau đó dừng bước.
Khắc Thiện tự nhiên rũ tay xuống, nhìn không chớp mắt cửa điện.

Trong điện không gian khoáng đạt, trang trí đơn giản đại khí, lại nơi chốn lộ ra xa hoa, ánh vàng thẳng tắp chiếu tới một thân ảnh màu vàng ngồi trên ghế chủ vị. Bây giờ là buổi sáng đầu xuân, ánh mặt trời tuy không chói mắt, nhưng do bị triều phục màu vàng phản xạ, hắn có chút chói mắt. Khắc Thiện khẽ liếc mắt một cái, cúi đầu nói.

" Nô tài Tra Đắc Lý Khắc Thiện gặp qua hoàng thượng. Hoàng thượng thánh an." Khắc Thiện y theo động tác trong trí nhớ cấp hoàng đế thỉnh an. Giọng hắn vững vàng, động tác lưu loát, nhất cử nhất động đều tao nhã tự nhiên, khiến người ta nhìn rất thư thái.

"Miễn lễ, tiến lên cho trẫm nhìn xem."

Thiếu niên nhỏ gầy đứng giữa nắng, thấy không rõ mặt, thân hình đơn bạc khiến người ta kinh tâm. Tiếng đáp trong trẻo của hắn vang lên trong điện, như những hạt bụi di động trong ánh mặt trời. Đột nhiên nhìn thấy thiếu niên khác xa ấn tượng trước kia như vậy, mâu quang Càn Long lóe lóe, tai hơi rung động một chút. Giọng nói của hắn thật dễ nghe! Động tác cũng hết sức tao nhã! Đây là Đoan vương thế tử hắn từng gặp qua sao?

"Vâng." Thiếu niên đáp lời, đứng dậy thong thả tới trước mặt đế vương ba thước rồi dừng lại, đầu hơi nâng, nghiêng người bốn mươi lăm độ, tầm mắt vừa lức thấy được cằm của đế vương.
Khuôn mặt thiếu niên vừa hiện lên, ánh mắt Càn Long liền run rẩy. Thiếu niên trước đây vốn còn là một đứa nhỏ mập mạp, da ngăm đen, sau khi bệnh qua một hồi, thân thể hiện giờ lại gầy yếu, mặt chỉ lớn bằng bàn tay, cằm tiêm tiêm, khuôn mặt xinh đẹp di truyền từ mẹ, làn da tái nhợt trong suốt. Đứa nhỏ im lặng đứng trước mặt, khiến người ta không tự chủ được muốn thương yêu

"Sao lại gầy như vậy? Nỗ Đạt Hải chăm sóc thế nào vậy?" Đế vương trầm giọng mở miệng, trong giọng nói có ẩn chứa tức giận, nhưng không phải nhắm vào thiếu niên. Thế nhân đều nói Càn Long nhan khống, quả nhiên là vậy. Đối mặt với thiếu niên gầy yếu tựa như khẽ đụng liền vỡ này, chút bất mãn đối với hai tỷ đệ đã tan thành mây khói. Thôi, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện.
"Hồi hoàng thượng, nô tài bệnh nặng mới khỏi, nghỉ ngơi một trận sẽ không gầy yếu nữa. Nỗ Đạt Hải tướng quân chiếu cố nô tài đã tận chức tận trách, xin hoàng thượng không nên trách tội. Lần này ít nhiều cũng nhờ hoàng thượng thay nô tài cho mời thái y tới, cùng ban thưởng nhiều dược vật trân quý, mới bảo trụ được một mạng của nô tài. Nô tài thâm chịu hoàng ân, ân đồng tái tạo, nội tâm cảm kích không nói thành lời, ngày sau nhất định học tốt, sớm ngày trở thành... trở thành Ba Đồ Lỗ của Đại Thanh, vì hoàng thượng phân ưu giảo lao."
Nói xong câu cuối, Khắc Thiện hơi nghẹn một chút, nâng tròng mắt trong trẻo nhìn phản ứng của Càn Long, lại lập tức cúi đầu, trên mặt hiện lên vài tia xấu hổ. Muốn học theo khẩu khí của tiểu hài tử mười hai tuổi đã đủ khó xử quý công tử rồi, phút cuối còn đọc lộn, thiếu chút nói thành "Trở thành công dân tốt của xã hội, vì tổ quốc góp một viên gạch." May mà hắn đúng lúc phản ứng, vòng vo trở về. Quả nhiên ở thế kỷ 21 thấy nhiều đại biểu quốc hội quá, đọc khẩu hiệu riết quen!

"Ha ha... Tốt! Có chí khí! Bất quá, Khắc Thiện à, ngươi cấp bách nhất vẫn là dưỡng thân thể cho tốt đi, thêm chút thịt mới được." Càn Long vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, cười lớn một tiếng, tâm tình vui vẻ.

Thiếu niên thân thể gầy yếu, phối hợp với biểu tình nghiêm túc cùng lời nói ' bưu hãn', nhìn thế nào cũng lộ ra cảm giác hỉ cảm. Đặc biệt là cặp mắt trong suốt kia, trên mặt còn hiện lại tia đỏ hồng, càng cảm thấy đứa nhỏ này hết sức chân thành. Càn Long rung động, đối với tấm lòng của thiếu niên rất hưởng thụ.

"Nô tài tạ ơn hoàng thượng quan tâm."
Khắc Thiện âm thầm đánh giá Càn Long, lại lập tức cúi đầu cung kính đáp lời, cảm giác kinh ngạc vạn phần. Hoàng đế Càn Long trước mặt da thịt màu đồng cổ, mặc dù đang ngồi, nhưng vẫn nhìn ra là thể trạng rất cao lớn cường trắng, một đây mày rậm, hé ra tuấn nhan bén nhọn, cùng với bức họa Càn Long ở hiện đại không giống chút nào. Chỗ mình tới thật sự là Thanh Triều sao?

Tuy rằng trong lòng cảm thấy sau khi trọng sinh xảy ra quá nhiều chấn động, nhưng Khắc Thiện vẫn bình tĩnh tao nhã như trước, thong dong ứng đối với câu hỏi của Càn Long. Quân thần hai người cứ thế trao đổi về vấn đề dưỡng bệnh.
Trong điện, một là giọng nói trầm thấp, một là giọng nói trong trẻo dễ nghe, ngươi nói ta đáp, cứ thế vang vọng trong điện, khiến buổi sáng đầu xuân càng thêm tao nhã lịch sự, Ngô Thư Lai đứng bên cạnh nghe đến say mê.
"Khởi bẩm hoàng thượng, lúc nô tài bệnh, hoàng hậu nương nương cùng thập nhị a ca có nhiều quan tâm, ban thưởng rất nhiều. Hiện giờ tỷ tỷ của nô tài còn ở Khôn Ninh Cung tạ ơn, nô tài khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận cho nô tài tới cấp nương nương dập đầu." Trong lòng Khắc Thiện vẫn còn nhớ tới Tân Nguyệt ở Khôn Ninh Cung, nhìn canh giờ đã qua lâu, xem xét một chút liền bẩm báo với Càn Long.

Hắn là ngoại thần. Ngoại thần muốn vào hậu cung, không có sự chấp thuận của hoàng đế là tội lớn.
"Ồ? Vậy ngươi đi đi!" Càn Long liếc nhìn đồng hồ Tây Dương treo trên tường, thấy thời gian cũng đã qua một canh giờ, sắp tới giờ cơm trưa, liền đáp ứng khẩn cầu của Khắc Thiện.

Khắc Thiện lại quỳ xuống hành lễ, khom người, từng bước lui về phía cửa điện. Mõi một bước đều bằng nhau, không nhiều không ít hơn một tấc, thẳng tới khi rời khỏi cửa điện mới thẳng lưng, cúi đầu, xoay người đi tới Khôn Ninh Cung.

Nhìn thiếu niên tự nhiên lui ra, Càn Long lại hứng thú cười. Đứa nhỏ này hai tháng không thấy liền tiến bộ như vậy. Lễ nghi trong cung hắn cũng làm được thật tao nhã, từ khi hiểu biết tới nay, hắn còn chưa gặp được người thứ hai làm tốt như vậy. Bất quá, Càn Long nếu biết Lâm công tử kiếp trước vì gia giáo sâm nghiêm, từ lúc biết đi đã bắt đầu học các lễ nghi quốc gia, phỏng chừng cũng không ngạc nhiên như vậy.

"Ngô Thư Lai, quan hệ của thập nhị a ca và Khắc Thiện thế tử từ khi nào thân thiết như vậy?" Đối với bóng dáng đã đi khuất của thiếu niên, Càn Long đột nhiên mở miệng, hỏi việc thập nhị a ca ban thưởng cho Khắc Thiện.

"Hoàng thượng, ngài quên rồi sao? Hai tháng trước, ngài khâm điểm cho Khắc Thiện thế tử làm thư đồng của thập nhị a ca." Ngô Thư Lai hơi tiến lên, cung kính đáp.
"À, xem trí nhớ của ta này." Vẻ mặt khó lường biến mất, Càn Long khẽ mỉm cười.

Tổng quản thái giám Ngô Thư Lai đứng sau lưng thiên tử yên lặng cúi đầu thầm nghĩ:" Khắc Thiện thế tử này thật tốt, hôm nay một không những xoay chuyển được hình tượng xấu trước kia, lại còn được vạn tuế gia ưa thích. Quân thần hai người cứ thế tự thoại một canh giờ. Vạn tuế gia cho dù trong lòng nghi ngờ hắn và hoàng tử đi lại thân mật, nhưng không hỏi trực tiếp, cũng không phái người đi tra, chỉ hỏi mình rồi thôi. Nếu thế tử thật sự là một người có tài lại trung tâm, ngày sau trên triều thật sự là... có tương lai. Từ trước tới nay, cận thần, cô thần, trung thần rất được đế vương nể trọng. Tiểu thế tử này xem ra là hội tụ toàn bộ.

Khắc Thiện trên đường từ Dưỡng Tâm điện tới Khôn Ninh cung biểu tình thực an nhàn, động tác không nhanh không chậm. Nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, lông mày hắn đã nhíu chặt, chưa từng buông ra. Để một cô nương động chút là khóc một mình gặp nhất quốc chi mẫu, quả thật rất phiêu lưu. Khắc Thiện giờ phút này trong lòng âm thầm cầu nguyện tình huống sẽ không quá tệ.

Như hắn dự đoán, cách Khôn Ninh Cung còn mười thước, tên tổng quản thái giám đã thu hà bao của hắn đã đứng ở cửa, liên tiếp nháy mắt với hắn, biểu tình có chút lo âu. Khắc Thiện hướng hắn gật đầu, bước nhanh hơn tiến tới cửa cung.

"Bẩm hoàng hậu nương nương, ngoài điện Khắc Thiện thế tử cầu kiến." Một cung nữ đi vào chính điện Khôn Ninh Cung, hướng hoàng hậu ngồi ở chủ vị hành lễ, sau đó thông báo.

"Cho hắn tiến vào." Hoàng hậu vội vàng mở miệng, ngữ khí ẩn lộ sự không kiên nhẫn. Nhìn về phía Tân Nguyệt cách cách ngồi bên trái nàng. Nàng ta từ lúc bắt đầu đến đã không ngừng ngóc lóc, kể lể Nỗ Đạt Hải như thế nào tận tâm châm sóc Khắc Thiện. Môi của hoàng hậu cũng đã mím chặt.

"Nô tài Khắc Thiện, thỉnh an hoàng hậu nương nương." Thiếu niên sau khi tiến vào, lập tức quỳ xuống hành lễ, khóe mắt nhìn tới Tân Nguyệt đang gạt lệ, tay giấu trong áo nhanh chóng nắm thành quyền.

"Đứng lên đi." Hoàng hậu phất tay, ý bảo Khắc Thiện đứng dậy, ngữ khí có chút bất ngờ.
Trong ấn tượng của nàng, hai tỷ đệ này trước mặt người khác không có biểu tình nào khác ngoài khóc. Cực kỳ đáng ghét. Nàng vốn là không muốn gặp, nhưng ngại hoàng thượng đã đồng ý, nàng cũng không thể cự tuyệt. Huống hồ, Khắc Thiện này vẫn là thư đồng hoàng thượng cấp cho thập nhị, là con của công thần, mặt mũi cũng phải làm mới được. Bất quá, cái danh thư đồng này, có thể cho cũng có thể lấy lại. Thập nhị vốn là không được vạn tuế gia thích, thêm cái thư đồng lại càng trói buộc.

"Khắc Thiện đây là vừa từ Dưỡng Tâm điện tới?" Đợi thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt gầy yếu nhưng trắng nõn xinh đẹp. Hoàng hậu ngẩn người, vô ý hỏi.

"Đúng vậy, nô tài tạ ơn hoàng thượng long ân xong, được sự chấp thuận của hoàng thượng lại tới dập đầu thỉnh an nương nương." Khắc Thiện lại vái một cái, mỉm cười nhàn nhạt trở lại.

"Hai tỷ đệ các ngươi có tâm. Ngồi đi." Hoàng hậu bị nụ cười thanh nhã của thiếu niên làm cho rung động, âm thầm đánh giá một thân khí độ của hắn, thần sắc hòa hoãn lại, khuôn mặt bất mãn vì Tân Nguyệt cũng giãn ra, ngữ khí không tự giác trở nên mềm mại.

Tư thái nhanh nhẹn nhưu vậy, gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng khẳng định vui mừng. Đối với ham thích này của Càn Long, hoàng hậu trong lòng rất rõ ràng.

"Tạ nương nương ban thưởng tọa." Khắc Thiện không chối đẩy nhiều, đoan chính ngồi xuống cạnh Tân Nguyệt, ánh mắt khi nhìn Tân Nguyệt liền lộ lên lệ quang, rồi rất nhanh biến mất. Tân Nguyệt bả vai run run.

"Vì lần này nô tài bệnh nặng, thật sự là cửu tử nhất sinh, nhiều lần hung hiểm, tỷ tỷ vì chiếu cố nô tài, lao tâm quá độ, hiện giờ mỗi khi nhớ tới còn tràn đầy cảm xúc, cho nên thất thố. Thỉnh nương nương thứ tội." Khắc Thiện vừa ngồi xuống liền xin lỗi, nói đỡ cho Tân Nguyệt.

"Quên đi, Tân Nguyệt cũng là có lòng. Hai tỷ đệ các ngươi ở tướng quân phủ sống nương tựa lẫn nhau, cũng không dễ dàng." Hoàng hậu nhìn thiếu niên tuấn nhã, lại nhìn Tân Nguyệt từ khi hắn tiến vào đã ngừng khóc, ngữ khí mềm lại nửa phần.

"Hoàng ngạch nương, nghe nói Khắc Thiện tới? Con tới xem." Mấy người vừa nói được vài câu, thì một giọng nói vang lên từ ngoài điện. Vừa nghe thanh âm này, biểu tình hoàng hậu hoàn toàn nhu hòa lại.

"Chậm một chút! Trách không được hoàng a mã ngươi phê bình ngươi không ổn trọng." Hoàng hậu hơi đứng dậy, làm ra vẻ giận dữ nhắc nhở, nhưng trong giọng nói lại là nồng đậm cưng chiều, không thể che dấu được.

"Đã biết, hoàng ngạch nương." Thiến niên vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời hoàng hậu thì trong mắt hiện lên chút ảm đạm. Nhưng khi nhìn thấy Khắc Thiện thì lại biến thành sung sướng.

"Khắc Thiện, ngươi hết bệnh rồi? Thật tốt! Ngươi không tới, trong thượng thư phòng không ai đọc sách với ta." Thiếu niên vội vàng hành lễ với hoàng hậu, sau đó nói chuyện với Khắc Thiện.

"Nô tài đã khỏe, tạ ơn thập nhị a ca quan tâm." Khắc Thiện đứng dậy cấp thập nhị a ca hành lễ, lập tức bị thập nhị a ca kéo lên.

"Mau đứng lên, ngươi bệnh vừa khỏi, trên mặt đất lại lạnh, cẩn thận nhiễm bệnh!"

"Vâng, nô tài đã biết." Khắc Thiện bị thiếu niên đáng yêu trước mắt mạnh mẽ kéo, bình tĩnh nhìn vào con ngươi trong suốt của hắn, thấy được sự quan tâm chân thật, nội tâm hắn mỉm cười. Thập nhị a ca đúng là hồn nhiên nhiệt tình. Người như vậy, sinh hoạt trong hoàng cung ăn thịt người này, khó trách ngày sau lại thảm đạm như vậy. Làm thư đồng của hắn, thực sự là một con đường gian nan.
Trong lòng vì tiền đồ của mình cân nhắc một phen, Khắc Thiện nhìn thập nhị a ca đã ngồi xuống cạnh mình, liên tiếp mỉm cười ngây ngô, trong lòng than thở. TIểu hài tử thuần khiết như vậy không biết hoàng hậu làm sao dưỡng ra được nữa. Nếu ta bây giờ là thư đồng của hắn, vậy ngày thường cũng nên chiếu cố một chút mới được.

Có thập nhị a ca đáng yêu chân chất gia nhập, lại có Khắc Thiện trấn ngụ bao nước mắt Tân Nguyệt, không khí trong Khôn Ninh cung dần ấm lên. Đợi tới gần giờ ăn trưa, hai tỷ đệ mới hành lễ cáo từ. Khắc Thiện lại nhận được một phần lễ lớn từ Dưỡng tâm điện. Thái độ của hoàng hậu nương nương đã muốn có thể xưng là bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro