Chương 5: Loạn tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Kyoko

Beta: bibibibili

Khôn Ninh Cung

Chờ hai tỷ đệ Khắc Thiện đi rồi, hoàng hậu lại hỏi qua tình hình học tập của Vĩnh Cơ, lưu hắn lại dùng cơm trưa rồi sai cung nữ đưa về a ca sở.
"Ma ma, ngươi xem Đoan vương thế tử này là xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào sau khi khỏi bệnh lại như biến thành người khác?" Hoàng hậu nhìn bóng dáng thập nhị rời đi, khuôn mặt lo âu hoang mang.

Dung ma ma khom người tiến lên, trầm ngâm: Chuyện này quả thật mơ hồ. Khắc Thiện thế tử hôm nay tới Khôn Ninh Cung, nô tài cũng không nhận ra. Bất quá, nô tài từng nghe ông bà kể rằng, khi lão thiên gia khiến một người bệnh nặng một trận, chính là cấp hắn tẩy luyện lục căn. Lục căn tẩy xong, bệnh cũng tốt lên, người đột nhiên trở nên thông suốt, ngày sau sẽ có vận may lớn. Đây là cái mà tục ngữ gọi là 'Khai tâm khiếu'. Nô tài khi đó còn không tin, nhưng hiện giớ thấy Khắc Thiện thế tử như vậy, ước chừng quả thật ứng nghiệm."

"Ồ? Còn có cách nói này sao?" Hoàng hậu quay lại nhìn Dung ma ma, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
"Bất quá, tình huống này của Khắc Thiện thật sự rất khớp với truyện xưa."
Dung ma ma cười gật đầu:" Người ta nói không có lửa làm sao có khói. Tục ngữ đã nói vậy, hẳn là trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy."

"Vậy là tốt rồi. Nếu thật đúng như lời ngươi nói, Khắc Thiện mở mang tâm hồn, để hắn làm thư đồng của thập nhị, nhưng thật ra lại là phúc khí của thập nhị." Hoàng hậu thoáng yên lòng, ngữ khí khoan khoái không ít.

"Nhất định, nhất định! Hôm nay nô tài nhìn Khắc Thiện thế tử, rõ ràng là dung mạo tốt, khí độ tốt. Vừa rồi nô tài còn hỏi thăm được, hắn trước mặt vạn tuế gia cũng tiến thối thỏa đáng, vạn tuế gia rất thích thú, kéo hắn nói chuyện một canh giờ mới cho lui. Hắn được vạn tuế gia coi trọng, đối với thập nhị a ca của chúng ta mới là lợi ích lớn nhất." Dung ma ma thấy chủ tử tâm tình vui vẻ, lập tức khích lệ vài câu.

"Cũng phải, hoàng thượng từ trước tới nay coi trọng phong nghi tài mạo, không thích Khắc Hiện cũng khó. Chỉ là, tỷ tỷ của hắn..."" Nhớ tới dáng vẻ khóc sướt mướt của Tân Nguyệt, hoàng hậu im lặng, nhíu mày.

"Không người nào hoàn hảo cả, luôn có những thứ không vừa ý người khác. Tân Nguyệt cách cách tuy rằng không ổn, nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu, ảnh hưởng không lớn. Có Khắc Thiện thế tử trông coi, nương nương ngài lại cấp cho nàng ta một nhà chồng đắc lực rồi tống ra ngoài, mọi sự liền đại cát. Ngày sau hai tỷ đệ còn không mang ơn, đối với thập nhị a ca tận tâm tận lực sao?"

"Nói cũng đúng." Hoàng hậu giật mình cười, tiện thể buồn rầu:" Ài, đều do bổn cung là mẫu thân vô dụng, không được vạn tuế gia ưa thích, làm liên lụy thập nhị."

"Nương nương đừng nói vậy, không tốt." Dung ma ma nhìn dung nhan tiều tụy của hoàng hậu, nhanh chóng chạy tới xoa bóp bả vai nàng, lời nói nghẹn ngào.
Khắc Thiện hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Tân Nguyệt đi phía sau mang theo cặp mắt hồng hồng như con thỏ, dưới sự chỉ dẫn của một tiểu thái giám, ra khỏi cửa cung, tới Thần Vũ môn.

"Thế tử, cách cách, hai người rốt cuộc đã ra!" Vân Oa cùng Mãng Cổ Thái mang theo một gã đánh xe chờ ở Thần Vũ Môn từ giờ tỵ tới giờ mùi, đang lúc chán gần chết thì thấy hai tỷ đệ đi ra, kích động chạy tới đón.

"Cấm ồn ào ở cửa cung. Vân Oa, nhỏ giọng lại! Lên xe." Bất mãn liếc nhìn Vân Oa đang gào to, Khắc Thiện vung tay, ý bảo Tân Nguyệt lên xe trước.

"Vâng! Vân Oa sai rồi, thế tử thứ tội!" Khắc Thiện chỉ nhìn sang đây, Vân Oa đã lập tức câm miệng, bả vai run rẩy, cúi đầu đỡ Tân Nguyệt lên xe.

Mãng Cổ Thái thấy thế cũng thu hồi biểu tình kích động, xoay người lại ôm thế tử.

"Ta tự lên." Khắc Thiện nhíu mày chống đẩy. Hắn đường đường là tổng giám đốc của Lâm thị, lên xe ngựa cũng cần người ôm? Tuy rằng vóc người nhỏ, nhưng người có tài tâm lại không nhỏ, vẫn còn tự tôn.

"Thế tử, vậy có được không? Hay cứ để nô tài ôm đi." Mãng Cổ Thái nhìn biểu tình nghiêm túc của thế tử, khóe miệng vểnh lên, trong lòng cười thầm.

"Được rồi, ngươi đi trước điều khiển xe ngựa đi." Khắc Thiện liếc mắt nhìn hắn, đợi Tân Nguyệt tiến lên xe xong, tay phải chống một cái, hai chân nhẹ nhàng nhả lên.

"Vâng." Mãng Cổ Thái nhìn động tác nhẹ nhàng của hắn, trong mắt hiện lên kinh ngạc. Dưới cái nhìn lạnh như băng của Khắc Thiện, hắn chớp mắt khôi phục, nghe lời lên trước ngồi với xa phu.

Mọi người đều tự ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa chậm rãi hướng tướng quân phủ đi tới.

Trong xe, Khắc Thiện ngồi xếp bằng một bên, nhắm mắt, mặt không chút thay đổi. Tân Nguyệt và Vân Oa ngồi đối diện hắn, thường xuyên giương mắt nhìn biểu tình của hắn, lại lập tức dời đi, vẻ mặt sợ hãi.

"Cách cách làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ như vậy? Có phải trong cung gặp oan ức gì không?" Vân Oa thấy không khí giữa hai người thật quỷ dị, lại thấy biểu tình điềm đạm đáng yêu của cách cách nhà mình, rốt cục mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

"Không phải không phải, Vân Oa, ta không sao." Tân Nguyệt giống như bị kinh sợ, vội vàng xua tay phủ nhận. Chỉ là, hốc mắt nàng lại trào lệ, không có chút thuyết phục.

"Cách cách! Ngài sai vậy? Ngài rất thiện lương, bị ủy khuất cũng không dám nói, cứ để ở trong lòng!" Vân Oa cất cao giọng, truyền tới trước xe. Mãng Cổ Thái cũng không ngồi yên, xốc màn xe xem xét.

"Buôn mành! Tân Nguyệt, Vân Oa, câm miệng cho ta! Đây là đường cái, có việc gì trở về nói." Khắc Thiện trầm giọng quát lớn, huyệt thái dương kịch liệt đau. Ánh mắt hắn như điện nhìn về phía Mãng Cổ Thái to gan dám vén màn xe.

Mãng Cổ Thái dưới bị Khắc Thiện nhìn, kinh hãi buông mành, xoay người ngoài lại. Xa phu bên cạnh khinh miệt liếc mắt một cái.

Trong thùng xe, không khí ngừng trệ, cảm giác nặng nề áp bách không ngừng tỏa ra từ người Khắc Thiện. Tân Nguyệt ngừng khóc, gắt gao ngồi cạnh Vân Oa, co lại hai chân, sắc mặt trắng bệch, giống như đang chờ hắn làm thịt.

"Ngự phu, nói cho ta nghe về lai lịch các đại trạch phủ hai bên đường." Thế giới thanh tĩnh, Khắc Thiện cũng không để ý hai người nữa, đem màn xe hơi vén lên một chút, nhìn chằm chằm các phủ đệ to lớn bên đường, hướng ngự phu đang đánh xe yêu cầu.

Dọc theo đường đi, nhà cửa phồn hoa, trị an nghiêm túc, xem ra, phủ tướng quân tọa lạc trong khu danh cho quan to quý nhân. Tại dạng địa phương như vậy, nhất định phải hiểu rõ hoàn cảnh, làm việ cũng phải cẩn thận. Nếu không, một bước sai lầm có thể tự thiêu chính mình.

"Nô tài tuân mệnh." Xa phu nhanh nhẹn đáp ứng, đối với tiểu thế tử không thể không cung kính. Vừa đi vừa nghe xa phu giảng giải, mấy người rất nhanh đã về tướng quân phủ.
Xe ngựa dừng lại, Khắc Thiện đẩy bàn tay đang đưa tới của Mãng Cổ Thái, thẳng tắp nhảy xuống xe, xoay người vào phủ, mặt tái lại một chút.

"Tân Nguyệt, Khắc Thiện, các ngươi rốt cục đã trở lại." Nhóm chủ tử của tướng quân phủ mang theo chúng tôi tớ nhất tề đứng ở cửa phủ, nghển cổ nhìn nhìn. Không đợi hai tỷ đệ đứng vững, có ba người đã tiến tới, kích động nói.

Ba người đó là Nỗ Đạt Hải cùng hai đứa con là Lạc Lâm và Kí Viễn. Lạc Lâm, Kí Viễn như con ngựa chạy tới trước mặt hai tỷ đệ, mỗi người nắm tay một người, sống chết lắc lắc, biểu tình cao hứng. Nỗ Đạt Hải tuy rằng kích động, nhưng tự giữ thân phận, chỉ chạy tới gần, miễn cưỡng kiềm chế dục vọng muốn nắm tay Tân Nguyệt cách cách, ánh mắt sắc quắc nhìn nàng.

"Lạc Lâm, Kí Viễn, còn không buông tay ra, vào phủ lại nói. Tướng quân, mời." Thật vất vả đẩy bàn tay kia ra, Khắc Thiện nhìn về phía Nỗ Đạt Hải đang chăm chú ngắm Tân Nguyệt, mâu quang lóe lóe. Bày ra trận thế lớn như vậy tiếp đón, lại không hành lễ, chạy lên ôm ấp thành một đoàn, rốt cuộc đây là Thanh triều hay hiện đại đây?

"Tướng quân không đi?" Vươn tay, Khắc Thiện mở miệng mời lần nữa, nhưng giọng nói đã có chút lạnh.

"A, thế tử, mời! Cách cách, mời!" Bị khí lạnh đánh úp, Nỗ Đạt Hải mới bừng tỉnh, vội vàng tiến lên dẫn đường, biểu tình có chút cứng ngắc.

Khắc Thiện cũng không khách khí, nhấc chân đi trước, khi đi ngang qua Nhạn Cơ khuôn mặt lo lắng, hắn khẽ gật đầu. Nhạn Cơ vội vàng thu hồi biểu tình, nhếch miệng cười. Khắc Thiện lại đảo mắt mấy lần, mới nhanh chóng rời đi.

"Ngạch nương, ngài cũng thấy Khắc Thiện thay đổi phải không? Không còn thân cận với chúng con nữa, con còn không dám nói chuyện trước mặt hắn!" Nhìn tiểu thân ảnh chắp tay sau lưng đi đằng trước, Lạc lâm và Kí Viễn nắm tay Nhạn Cơ, bĩu môi oán giận.

Nhạn Cơ từ cử chỉ thất thố của Nỗ Đạt Hải hồi phục lại, bất đắc dĩ chỉ chỉ cái trán của nữ nhi:" Khắc Thiện là thế tử, tương lai là Đoan quận vương, thân phận vốn là cao quý. Trong phủ này, hắn là chủ, chúng ta là nô, bảo trì uy nghiên là đương nhiên, quá mức thân mật ngược lại không tốt. Hai người các con về sau phải chú ý." Nói xong, bà lại xoay người, hướng về phía các phó phụ sau lưng ra lệnh:" Các ngươi cũng nghe rồi chứ?"

Chúng phó phụ cùng kêu rõ, Lạc Lâm và Kì Viễn thấy thế, dù không muốn cũng phải gật đầu, đỡ Nhạn Cơ đi vào phủ.

Khắc Thiện không dễ tiếp xúc, nhưng Tân Nguyệt thì không! Hoàn hảo, hoàn hảo! Đây là tiếng lòng của hai huynh muội.

"Nỗ Đạt Hải tướng quân, chỉ là tiến cung một chuyến thôi, không cần kêu nhiều người ra nghênh đón như vậy. Người không biết, còn tưởng chúng ta mới từ đầm rồng hang hổ trở về. Còn có, không câu nệ tiểu tiết là tốt, nhưng rốt cuộc tôn ti hữu biệt, nam nữ hữu biệt. Loại chuyện hôm nay xuất hiện ở cửa phủ, nếu để ngự sử gán ngươi tội ' Nam nữ bất phòng, tôn ti bất phận' sẽ không tốt. Theo ta biết, Tào ngự sử và Vương ngự sử cũng ở hai bên cách vách quý phủ, mọi người trong quý phủ cần phải làm việc cẩn thận. Đương nhiên, nếu ngài trì gia tốt, đóng cử phủ, mọi người thích làm thế nào thì làm, ta và Tân Nguyệt không để ý. Bản thế tử thân thể chưa khỏe, có chút mệt mỏi, cáo từ." Khắc Thiện xuyên qua chính sảnh của phủ tướng quân, mặc kệ Nỗ Đạt Hải và lão thái quân định nói cái gì, lạnh lùng báo một tiếng, lập tức về viện của mình.

Tân Nguyệt theo sau đệ đệ, vốn là đang cúi đầu, nghe thấy hắn nói những lời lạnh nhạt như vậy, giật mình ngừng bước, biểu tình kinh ngạc:" Khắc Thiện, ngươi nói gì vậy? Sao lại..."

"Tân Nguyệt, câm miệng! Lập tức đi theo ta, ta có lời muốn hỏi ngươi!" Khắc Thiện cũng không quay đầu, quyết đoán chặn họng Tân Nguyệt.

"Cách cách, đi nhanh đi, thế tử hình như tức giận." Vân Oa lập tức chạy tới, lén kéo vạt áo của Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt nhìn sắc mặt kinh ngạc của Nỗ Đạt Hải và lão thái quân, xấu hổ cúi đầu, bi thương trở về viện tử của Khắc Thiện.

"Thái độ của Khắc Thiện thế tử là có ý gì? Ăn ở tướng quân phủ của ta, ngủ ở tướng quân phủ của ta, còn muốn bày ra bộ dạng chủ tử. Nỗ Đạt Hải, không ngờ ngươi lại dẫn về cho vi nương hai cái bồ tát sống như thế." Lão thái quân bị Khắc Thiện nói, nghẹn nửa ngày mới trút giận lên người nhi tử.

"Ngạch nương, Khắc Thiện thế tử nói đúng, là nhi tử sai lầm. Chuện hôm nay nếu để ngự sử nhìn thấy, gán tội cho nhi tử, hoàng thượng trách tội xuống, nhi tử khó tránh bị liên lụy." Khắc Thiện là đệ đệ của Tân Nguyệt, yêu ai yêu cả đường đi, ở trong mắt Nỗ Đạt Hải, hắn nói cái gì, làm cái gì cũng đều vì tốt cho mình.

"Ài ~ Vốn tưởng là hai cái phúc lành, đắn đo cho họ tới ở trong phủ. Sao biết Khắc Thiện một hồi bệnh nặng, tính cách lại trở thành như vậy. Hắn còn ở đây, tướng quân phủ làm sao còn chỗ cho ta và ngươi nói chuyện? Ta mặc kệ, ngươi mau chút nghĩ cách tiễn hai tôn đại phật này đi!" Lão thái quân nhớ tới Khắc Thiện, trong lòng lại tức giận.
"Ngạch nương! Chiếu cố hai tỷ đệ Tân Nguyệt là ý chỉ của hoàng thượng, là trách nhiệm và vinh hạnh của chúng ta, ngài sao có thể nghĩ như vậy? Ngài về sau đừng nói ra những lời đó. Tóm lại, chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đuổi Tân Nguyệt đi." Nỗ Đạt Hải gì cũng có thể chịu đựng, trừ bỏ mất đi Tân Nguyệt. Tuy rằng tình cảm hai người còn chưa rõ, nhưng hắn đã ẩn ẩn đem Tân Nguyệt là vật sở hữu của mình. Nghe thấy lão nương giận, lập tức phát hỏa, tùy tiện rống giận xong lại thông suốt, cũng không chờ lão thái thái phản ứng, tiêu sái rời đi

"Ngạch nương, ngài đừng nghĩ nhiều. Khắc Thiện thái tử lời kia cũng ý là bảo chúng ta giữ quy củ, đừng để ngoại nhân nhìn thấy. Hắn cũng là vì tốt cho tướng quân phủ, cũng không có ý khách át giọng chủ. Chờ thế tử mười bốn tuổi, tới năm lập phủ, tự nhiên sẽ đi nơi khác lập môn hộ. Chúng ta chỉ cần chiếu cố hắn hai năm, đợi khi hắn cai quản Đoan vương chủ, cũng có thể nhớ kỹ ơn nghĩa của chúng ta. Ngài nghĩ có đúng không?" Nhạn Cơ nhìn lão thái quân bị Nỗ Đạt Hải rống cho thương tâm, vội vàng tiến lên an ủi. Nhưng lòng bàn tay đầy vết cáu kia cũng đủ thuyết minh tâm tình bất an hiện tại của nàng.

"Ừ, chỉ mong mọi chuyện sẽ như tức phụ nói." Lão thái quân vỗ vỗ tay Nhạn Cơ, thở dài thật mạnh, thân mình càng thêm còng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro