Phần 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Mạc được đẩy vào phòng phẩu thuật, trước cửa mọi người cùng lo lắng chờ đợi, chỉ có Tôn Nhuế nhàn nhã ngồi một chỗ uống cà phê.

"Tôn Nhuế, bác sĩ Đinh kia có được không vậy?" Rốt cục Đới Manh nhịn không được nên vội tới chỗ Tôn Nhuế hỏi..

"Cam đoan trả lại cô một người ba vợ có tinh lực dư thừa, sáng mắng, chiều la cô và Mạc Hàn" Tôn Nhuế khó được dịp đùa giỡn Đới Manh.

"Phải không?" Kỳ thật Đới Manh vẫn có chút rối rắm.

Mạc Hàn nhìn thấy Đới Manh thất thần, nhanh lại trấn an nói "Đới Manh, em cũng đừng sốt ruột, chị cảm thấy bác sĩ Đinh hẳn là không thành vấn đề" Mạc Hàn thấy bác sĩ Đinh bộ dạng cà lơ phất phơ nên cũng hỏi thăm nhiều bác sĩ trong bệnh viện, nhưng vừa nghe tên bác sĩ Đinh thì họ đều khen không ngớt lời.

"Ra rồi, ra rồi" Mẹ Đới lớn tiếng kêu lên.

Bác sĩ Đinh ra khỏi phòng giải phẩu vừa cởi khẩu trang, thấy mọi người vây xung quanh nhưng cũng không thèm liếc mắt một cái lập tức đi tới chỗ Tôn Nhuế.

Hai người đứng tại chỗ nói mấy câu, bác sĩ Đinh lập tức tươi cười đầy mặt đi tới chỗ Mạc Hàn và Đới Manh.

"Bác sĩ Đinh, ba tôi thế nào ?"

"Hết thảy đều thuận lợi, có thể giúp cô sinh thêm đứa em trai" Bác sĩ Đinh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vài vị bác sĩ phụ tá đi theo cũng từ phòng phẩu thuật đi ra, vừa đi vừa nói "Quá nhanh, quá nhanh"

Hộ lý đẩy ba Mạc về phòng chăm sóc, chờ thuốc tê tan sẽ có thể tỉnh lại, ở lại quan sát một tuần không có vấn đề gì là có thể xuất viện .

Lúc này Mạc Hàn cùng mẹ Mạc mới có thể thở phào nhẹ nhõm "Mạc Hàn, chị và dì về nghỉ một chút đi, em ở trong này canh bác trai được rồi" Đới Manh đau lòng nhìn đôi mắt thâm quần của Mạc Hàn nói.

"Đúng vậy, Hàn Hàn, con cùng tiểu Chu đi về nghỉ ngơi một chút đi, để tiểu Manh ở lại đây, không chừng một chút nữa thôi thì lão Mạc sẽ tỉnh lại" Mẹ Đới nói.

"Đới Manh, em cũng như chị, đã ba ngày không có nghỉ ngơi rồi, em cũng về nghĩ một chút nha"

"Không có việc gì, thể lực em rất tốt, không phải chị không biết chứ" Đới Manh ái muội nói bên tai Mạc Hàn.

"Đồ không đứng đắn" Mạc Hàn có chút thẹn thùng nói.

"Được rồi, không đùa chị nữa, chị và dì về nghỉ chút đi, tối lại vào"

"Vậy em cũng cẩn thận một chút, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị" Mạc Hàn không quên dặn dò.

Đới Manh hướng Mạc Hàn phất phất tay, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của ba Mạc xem báo. Đợi đến khi Đới Manh xem hết tờ báo, dựa thẳng người ra ghế, ngáp một cái. Thì thấy ba Mạc trợn tròn mắt nhìn mình, cả kinh, đang duỗi người cũng quên cả đặt tay xuống, mở miệng cũng chưa kịp khép lại nhìn ba Mạc.

Hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, rốt cục vẫn là Đới Manh tỉnh táo lại trước, vội vàng hỏi "Bác trai, để con gọi Mạc Hàn và dì vào", nói xong liền lấy di động ra.

"Chờ một chút." Ba Mạc nhẹ giọng nhưng cũng rất có uy nghiêm nói.

Đới Manh trong lòng cả kinh, quả nhiên, giống y như lời bác sĩ Đinh nói lúc trước, ba Mạc khỏe lại liền có khả năng cho Mạc Hàn thêm đứa em trai.

"Chuyện gì vậy bác trai?" Đới Manh cẩn thận hỏi.

"Cô ở trong này chờ ba ngày?" Kỳ thật mỗi lần ba Mạc tĩnh lại đều nhìn thấy Đới Manh trong này, sở dĩ hỏi như vậy, chính là muốn xác nhận một chút mà thôi.

"Dạ, Mạc Hàn cũng vậy, mới vừa đi không lâu, con kêu cô ấy về nghĩ ngơi một chút rồi mới tới" Đới Manh nói cụ thể.

Ba Mạc nhìn Đới Manh, mấy ngày nay ba Mạc tận mắt nhìn thấy Đới Manh cẩn thận săn sóc Mạc Hàn, đối với mẹ Mạc thì chu đáo vô cùng, mọi việc ông đều ghi tạc trong lòng.

"Cô biết chơi cờ không?" Ba Mạc đột nhiên hỏi.

"A?! Biết một chút."

"Đi mua bàn cờ tới đây." Ba Mạc ra lệnh nói.

"Dạ được" tuy rằng Đới Manh có chút nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời ba Mạc đi mua một bàn cờ về.

Đới Manh đi mua bàn cờ về, nhìn thấy ba Mạc đang muốn ngồi dậy, chạy nhanh đi vào đỡ ba Mạc dậy, ngồi dựa vào đầu giường.

"Bác trai, cờ đã mua về rồi

"Chúng ta cùng chơi" Ba Mạc ra lệnh nói.

"Dạ, được" Đới Manh sắp bàn cờ sau đó cùng chơi với ba Mạc.

Lúc Mạc Hàn và mẹ Mạc đi vào phòng bệnh thì đã nghe tiếng Đới Manh từ xa "Oa, không được không được. Bác không được rút cờ lại, người ta nói bút sa là gà chết, bác đánh cờ mà rút lại là không được đâu a"

Mạc Hàn đẩy cửa vào, thấy Đới Manh cởi áo khoác, đem chân gác trên giường bệnh hai tay khoanh trước ngực nhìn ba Mạc.

Đới Manh nghe được tiếng đẩy cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy Mạc Hàn, vội vàng khóc lóc kể lể "Mạc Hàn chị tới thật đúng lúc, ba chị thật xấu tính nha, có ai đánh cờ mà cứ đổi ý chứ" Đới Manh ôm cổ Mạc Hàn nói.

"Khụ khụ khụ, xú tiểu tử, cô cho là tôi bị mù hay sao, trước mặt thiên hạ mà ôm ôm ấp ấp cái gì, buông ra nhanh lên" Ba Mạc lớn tiếng quát Đới Manh.

"Ba, ba bệnh còn chưa khỏe, không cần kích động như vậy" Mạc Hàn thấy ba Mạc lớn tiếng vội ngăn lại.

"Mạc Hàn, không có việc gì đâu, hiện tại ba chị rất khỏe, có thể sinh cho chị thêm thằng em trai"

Đới Manh vừa nói hết câu, liền làm cho mẹ Mạc ngượng ngùng mắng."Đới Manh, con nói bậy bạ gì đó?" Mẹ Mạc làm bộ không hờn không giận nói.

"Mạc Hàn, em khát nước quá, chúng ta đi mua chút gì uống đi" Đới Manh quấn quít lấy Mạc Hàn nói.

Mạc Hàn hiểu được dụng ý Đới Manh,"Ba, mẹ, hai người nói chuyện đi, con và Đới Manh ra ngoài mua nước" Nói xong liền lôi kéo Đới Manh rời đi .

"Nói được chưa" Mạc Hàn mua hồng trà và salad mà Đới Manh thích nhất đút cô ăn.

"Nói cái gì?" Đới Manh ôm Mạc Hàn, hưởng thụ salad mà nàng đút.

"Vì sao ba với em lại chơi cờ với nhau, hơn nữa em có thể nói chuyện thoải mái như vậy, không sợ ba giận sao?" Mạc Hàn nói ra nghi hoặc trong lòng.

"Chị hôn em một chút, em sẽ nói cho chị nghe" Đới Manh nghĩ biện pháp ăn đậu hủ của Mạc Hàn.

"Chịu không nổi em luôn." Tuy rằng ngoài miệng Mạc Hàn nói như vậy, nhưng vẫn chiều Đới Manh, hôn lên mặt Đới Manh một cái "Em có nói ngay không"

"Uhm, ngoan lắm." Đới Manh cười hì hì nói "Chuyện là thế này. Lúc ba em tỉnh lại liền nhìn em chằm chằm, trừng em thấy sợ luôn, một lúc sau thì hỏi có phải em đã đợi trong bệnh viện ba ngày hay không, em gật đầu, em hỏi ba chị có muốn gọi dì và chị tới không, ba nói không cần, ngược lại còn hỏi em có chơi cờ được không, em nói biết chút chút, vậy là kêu em đi mua bàn cờ về, tất nhiên là em ngoan ngoãn nghe lời rồi. Sau đó nghe ba em nói "Muốn tôi đồng ý chuyện của cô và Mạc Hàn thì hãy đánh thắng tôi một ván". Em vừa nghe nói lập tức đồng ý liền, vội vàng hỏi "Bác trai, chuyện này là thật sao?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

"Được."

"Em thật tâm dùng hết khả năng đánh cờ, chị đoán thử xem sau đó thế nào?"

"Ba chị thua thất bại thảm hại." Mạc Hàn cười nói.

"Haha, chị đoán thật đúng, sao chị biết vậy?" Đới Manh kinh ngạc nhìn Mạc Hàn nói.

"Haizz, ba chị chơi cờ không hay lắm, ngay cả chị còn có thể thắng, mỗi lần thua chị thì ba lại bắt chơi lại từ đầu, chơi liên tục, sau đó chị để ba thắng ba mới chịu tha."

"Đúng vậy, đúng vậy, em thắng ba chị mười bàn rồi, ông ấy thua còn rất xấu" Đới Manh quyệt miệng nói.

"Xem ra ba chị coi như là đồng ý quan hệ của chúng ta."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy, ba chịu chơi cờ với em là coi như chấp nhận rồi đó. Không phải em không biết ba là người rất sĩ diện hay sao?"

"Mạc Hàn." Đới Manh thâm tình gọi.

"Ơi......" Mạc Hàn chưa kịp nói xong thì đã bị Đới Manh hôn.

Đới Manh hôn khắp mặt nàng, lần này Mạc Hàn không xấu hổ, cũng không trốn tránh, lớn mật nhiệt tình hôn trả Đới Manh, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, tâm cùng tâm tương liên, làm cho Đới Manh và Mạc Hàn có thể cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của cả hai.

"Ông, ông đồng ý Hàn Hàn cùng Đới Manh ?" Mẹ Mạc cười nói.

"Ai nói , tôi còn chưa có gật đầu đâu." Ba Mạc không được tự nhiên nhìn sang một bên.

"Lão Mạc, mấy ngày qua ông cũng thấy rồi đó,Đới Manh là thật tâm với Hàn Hàn , ba ngày rồi Đới Manh không rời một bước khỏi bệnh viện, vì muốn tôi và Hàn Hàn có thời gian nghỉ ngơi, mọi chuyện lớn nhỏ ở bệnh viện đều do Đới Manh để ý, tận tâm hết sức không có một câu oán than, ngay cả tiểu Diệp đều nói Đới Manh vì Hàn Hàn thành thục ổn trọng rất nhiều, trao Hàn Hàn cho Đới Manh tôi rất yên tâm." Mẹ Mạc cùng đánh cờ với ba Mạc, sau đó nói thêm "Lão Mạc, ông giải phẩu rất thành công, chờ ông khỏe lại, chúng ta giao Mạc thị lại cho mấy đứa nhỏ, giống như tiểu Diệp và lão Đới, ra nước ngoài du lịch, ông thấy có được không" Mẹ Mạc cũng hơi làm nũng nói với ba Mạc.

Ba Mạc nhìn mẹ Mạc, không phải ông không biết Đới Manh luôn có mặt ở đây mấy ngày vừa qua, mỗi lần ông tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Đới Manh cẩn thận chăm sóc mình, có một lần ông còn nghe Đới Manh nói nhỏ với hộ lý: Tim bệnh nhân không khỏe, mọi người làm ơn đi nhẹ nhàng một chút.

Hộ lý nói "Đi từ từ thì biết khi nào mới tới."

"Không có gì, mỗi tối tôi đều ở đây canh chừng, có gì lập tức báo cho các người, mọi người không phải ra vào thường xuyên đâu" Đới Manh cười nói với hộ lý.

"Cô thật tốt với ba mình nha, thời buổi bây giờ ít có con cái chịu chăm sóc cho ba mẹ chu đáo." Hộ lý khen ngợi Đới Manh.

Đới Manh cũng chỉ cười khẽ vài tiếng nhưng cũng không giải thích gì thêm.

"Tôi thật sự đã già rồi, chuyện trong công ty cho dù có lòng nhưng không đủ sức, tốt nhất vẫn là để cho Mạc Hàn tiếp quản đi, chúng ta đi du lịch, nhất định phải đi nhiều nơi hơn vợ chồng lão Đới" Ba Mạc lúc nào cũng chừa chút sĩ diện cho bản thân.

Mẹ Mạc thấy ba Mạc cũng đồng ý chấp nhận chuyện của Mạc Hàn và Đới Manh, bà vui vẻ thấy rõ, cười ra tiếng với ba Mạc  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro