Chap 25+26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 25 Không lưu số

"Nghe đây."
"Jin bảo cậu dẫn chồng nhỏ tới." Lão đại xoa bụng người thương.
"Em biết rồi." Mew lập tức đồng ý.
Anh phân phó cho Miley đi chuẩn bị quà cáp trước. Hôm nay là lễ kỉ niệm 10 năm lão đại lên nắm quyền, nhưng vì phu nhân lão đại đang mang thai nên tổ chức nhỏ, mời người trong nhà đến ăn bữa cơm.
"Anh dâu khoẻ không?"
"Chú hỏi làm gì?... Tút... Tút... Tút..."
Lão đại Cyrus thấu tình đạt lý, điềm tĩnh, thông minh, ấy thế mà đụng đến người bên gối liền trở nên bá đạo, ngang ngược, tuyệt nhiên không để người khác có cơ hội tiếp cận người của anh. Hỏi cũng không được.
Mew thở dài nhìn điện thoại đã trở về màn hình chờ. Biết là thương yêu vợ, nhưng có cần thế không?
Để điện thoại lên bàn, Mew cầm muỗng định ăn sáng nhưng lại nhớ ra gì đó.
"Ông Jang !"
"Dạaaaaa... Gia chủ gọi." Quản gia đang ở phía trước nhà ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy tới.
"Gulf đâu?"
Sáng sớm hôm nay một màn ôm ấp tình cảm diễn ra xong Gulf liền chuồn đi đâu mất. Nhanh lẹ xoá sạch một chút dấu chân ở biệt thự cũng không còn. Mew cũng chỉ cười nhẹ rồi làm việc của mình. Vừa nãy Cyrus gọi mới nhớ ra chưa nói với Gulf về buổi lễ kỉ niệm tối nay.
"Tiểu gia chủ vừa nãy chưa ăn sáng đã vội chạy đi làm rồi. Hình như có việc gấp."
Mew gật đầu rồi phất tay cho quản gia lui ra ngoài.
Nhìn quanh không có ai, Mew mới cầm điện thoại gọi vào số "Hạt dẻ" .
Gulf đang trò chuyện với những đồng nghiệp trước buổi hội thảo nên điện thoại đưa cho Vivian giữ.
Thấy điện thoại reo, Vivian bắt máy
"Hiện tại bác sĩ Traipi không tiện nghe điện thoại, tôi là trợ lý của bác sĩ Traipi tên Vivian, bạn có thể trao đổi với tôi hoặc gọi lại sau ạ." Thành thạo, lưu loát như được lập trình sẵn.
Gương mặt Mew chảy dài hắc tuyến, để người khác cầm điện thoại, cậu đặt tên thế nào mà người ta lại nghĩ anh là bệnh nhân vậy?
Mew hắng giọng, ngắn gọn hết cỡ
"Tôi là chồng lớn của Gulf, xin hỏi khi nào em ấy có thể nghe điện thoại?"
Vivian đơ vài giây, lập tức khẩn trương nhìn vào màn hình điện thoại. Trời đất tổ tông của cô ơi, sao đến người này cũng không lưu số?
Vivian dùng hết sự bình tĩnh nửa đời của cô, lịch sự nói
"Vậy 13h Jong tổng có thể gọi lại, nếu xong sớm hơn tôi sẽ chuyển lời tới bác sĩ Traipi nói anh ấy gọi lại cho ngài."
"Cảm ơn."
Đường truyền vừa cúp, Vivian như muốn khụyu ngã. Mẹ ơi, vẫn như lần đầu, quá doạ người rồi.
Từ lần trót dại vì không kiềm chế cảm xúc muốn thăm dò chút chuyện kết hôn của Gulf để xem chính mình còn cơ hội không thì Vivian đã nhận một bài học quá đắt. Gia đình và họ hàng cô ở quê không biết làm thế nào biết tin cô thích Gulf. Họ gọi cho cô hỏi đủ kiểu đến mức cô tiếp điện thoại phụ huynh còn nhiều hơn bệnh nhân. Từ lần đó là chừa rồi, Gulf không nhắc nhở, cô cũng tự mình né ra xa.

Đồng hồ điểm 13h, Gulf khoan thai bước ra khỏi hội trường bệnh viện.
Vivian đưa cho anh một bình nước giữ nhiệt. Gulf từ chối
"Lúc hội thảo tôi uống rồi."
Vivian gật đầu, nhỏ tiếng dạ một câu rồi đưa điện thoại cho cậu.
"Vừa nãy Jong tổng có gọi cho bác sĩ. Còn có vài bệnh nhân gọi điện xin lịch hẹn."
"Cô sắp xếp đi rồi báo lại với tôi."
Gulf vừa bấm điện thoại vừa tiến về phía cửa, Vivian lật đật theo sau, cô tăng hết năng suất báo lịch trình chạy "show" hơn cả celeb của Gulf.
Gulf bấm số của Mew, gửi cho anh một tin nhắn.
~~~~~ nội dung tin nhắn ~~~~~
Gulf
Anh gọi tôi có việc à ?

Mew

Có, tối nay có một sự kiện cần em đi.

Gulf

Được, có yêu cầu lễ phục đặc biệt gì không?

Mew
Tôi chuẩn bị sẵn cho em rồi.
Em chỉ cần xuất hiện ở nhà trước 6h tối nay là được.

Gulf

Được, hiểu rồi.

"Mặc *Phá khảo* thật á?" Gulf để người giúp việc chỉnh Phá khảo cho cậu.
Mew đứng ở chiếc gương bên kia đưa tay chỉnh cổ áo cất giọng
"Ừm. Em mặc Phá khảo đẹp mà. Không thích sao?"
Gulf mím môi nín cười vì lời khen, sau đó vẫn ngại ngùng nói
"Sợ cồng kềnh bất tiện thôi." Nhưng nếu anh thấy đẹp thì tôi sẽ miễn cưỡng mặc nó đêm nay.
Mew đút hai tay vào túi áo, đăm chiêu nhìn gương. Anh thấy có một bóng người mặc Phá khảo béo béo tròn trịa đứng phía sau mình.
Đột nhiên một điều gì đó loé sáng trong đầu anh. Mew nhớ gì đó, anh quay người dựa vào tường, rút điện thoại ra gọi vào số của Gulf.
Renggg...
"Ủa? Giờ này mà ai gọi." Gulf để ý hai người đang chỉnh y phục cho mình, không tiện di chuyển.
Cậu không biết lấy đâu ra tự nhiên, thoải mái nhìn Mew, nhờ vả
"Mew, bắt máy giùm tôi với, điện thoại ở túi áo trên sofa."
Nhận được tín hiệu, Mew như mèo nhìn thấy mỡ, chạy vù tới vớ lấy cái áo vest trên sofa.
Hai người giúp việc kia nhìn thấy lén nhịn cười. Hành động giấu đầu lòi đuôi này của Mew, dùng đầu gối cũng biết ai gọi.
Chủ nhân của họ đó giờ lạnh lùng như nào họ nhìn quen rồi. Chỉ từ lúc cậu chủ nhỏ về nhà, họ mới có những giây phút không sợ "cường quyền" lén bụm miệng cười vào mặt chủ nhân như vậy.
Gulf quay đầu nhìn vào gương, chờ người kia mang di động đến thì bỗng nhiên tone giọng của người kia trầm lại bất thường.
"Em không lưu số anh???"
Nghe thì có vẻ đang tức giận nhưng thật ra là ủy khuất. Mew đã nghi ngờ từ sáng lúc Vivian bắt máy thay cậu rồi. Thật không ngờ tự mình kiểm chứng sự thật, tâm trạng lại khó chịu như vậy.

Cho ai thắc mắc Phá khảo là gì nha.
*Trang phục là một chiếc khăn đặc biệt goi là Phá khảo, thực chất là mặt một mảnh vải, khổ 70cm, dài cỡ 1m60, được ghép bởi những mảnh vải vuông có màu sắc khác nhau đan xen rất đẹp mắt. Mảnh vải này rất tiện lợi nó có thể được cuốn vào người như đóng khố dùng khi tắm, như một chiếc quần đùi khi sinh hoạt tai nhà, đánh cá, làm ruộng hoặc cũng có khi người ta dùng nó để cuốn trên đầu thành cái khăn xếp rằn. Trong những trường hợp cấp thiết nó được dùng như một sợi dây thừng. Thật sự, những bộ trang phục của người Thái rất sang tạo, có tính ứng dụng cao và luôn phù hợp với mọi hoàn cảnh và hoạt động thường ngày của người dân*.
___________________________________
Chap 26 Lưu tên thật tình cảm, xuất sắc luôn.

Trong phòng chỉ còn hai người, Gulf tiến đến, rụt rè chọt chọt vào khuỷu tay Mew.
"Cho xin cái điện thoại đi, đặt lại liền giờ nè."
Mew quay sang nhìn Gulf, bốn mắt nhìn nhau. Ngay sau đó anh lại quay ngoắt về, 100% giận dỗi.
"Nào, cho xin lại đi, em sẽ lưu tên thật tình cảm, xuất sắc luôn."
Lúc này Mew vẫn còn hờn dai.

Gulf vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, hạ mình năn nỉ không quá ba câu. Quả nhiên, câu thứ ba khiến cho Mew trả điện thoại lại ngay. Nội dung đầy đủ, ngắn gọn là
"MEW SUPPASIT!" Với một sự gằn nhẹ của dây thanh quản khiến âm thanh phát ra đầy uy quyền và lạnh lẽo.
Hiện tại, một trăm Mew Suppasit cũng không dám nhăn mặt giận dai.
Gulf liếc xéo anh rồi lại mở ứng dụng danh bạ, miệng không quên kèm một câu sắc lẹm
"Thế còn được."
Mew nhìn Gulf nuốt nước bọt. Anh cẩn trọng quan sát nét mặt Gulf, thấy không còn nguy hiểm mới hỏi
"Nè... Sao em không lưu số anh vậy?"
Gulf ngước mắt nhìn rồi đưa điện thoại lên cao, cố tình không cho anh xem mình đặt số anh là gì. Miệng cậu vẫn thản nhiên trả lời.
"Em nhớ mà."

Lòng Mew liền ấm áp. Ngày xưa bao nhiêu yến anh tuyệt sắc bu quanh anh nói lời âu yếm thiết tha chân tình cũng không bằng một câu ba chữ này của Gulf Kanawut.
"Anh ôm em một cái được không?"
Gulf sửng sốt, nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu. Mew hiện tại vô cùng tỉnh táo, anh biết mình đang nói gì. Anh chắc nịch khẳng định với Gulf.
"Anh muốn ôm em! Anh... có thể không?"

Nói câu này với thái độ vô cùng tôn trọng Gulf. Gulf cũng không khỏi bàng hoàng. Cậu thật sự tin rằng nếu cậu nói không, anh sẽ không tiến lại.
Một nhị gia của hắc bang ngang tàng, lần đầu tiên gặp chỉ vì thái độ lạnh nhạt của cậu mà không ngại ngang ngược dùng vũ lực bắt cậu quy phục. Vậy mà hiện tại, chỉ muốn một cái ôm thôi, cũng nhún nhường mà đưa ra thỉnh cầu với cậu.
Gulf cười rộ lên vỗ vai anh
"Xem anh thận trọng kìa, nào, lại đây!"
Nhìn thấy người trước mặt dang tay chờ anh đến, Mew mỉm cười ôm lấy cậu.
Một cái ôm chất chứa nỗi niềm. Mew dụi má mình vào mái tóc suôn mềm của Gulf.
Mùi hương thơm mát dịu dàng lan tỏa khắp gương mặt hoàn mỹ. Khoé miệng người nào đó thoả mãn cong lên.
Tuy đang là mùa đông nhưng có hai hạt giống nhỏ khẽ nảy mầm trong trái tim của người chưa từng biết yêu.
Jin mang bụng bầu 4 tháng đi gặp gỡ những người quen.
"Tới rồi à Mew?" Jin mỉm cười đầy nhân hậu.
"Anh dâu, em đưa cả... ờm... chồng nhỏ nhà em." Mew đang nói, bỗng đến chữ "chồng nhỏ" lại hơi ngượng miệng khựng lại.
Nhưng nào có qua mắt được phu nhân lão đại. Jin mím môi chọc ghẹo
"Hiếm thấy Mew ngại, có vẻ đây đúng là phu nhân lão nhị cần tìm rồi."
Gulf đứng phía sau Mew cũng cười cười gãi đầu.
"Jin à~" Cyrus từ trên lầu gấp gáp đi xuống.
Anh chạy đến vịn vai Jin, chẹp miệng nhìn vợ chồng son kia
"Ngại ngùng gì thì cũng tự đi vào ngồi đi, để anh dâu chú bầu bì đứng tiếp thế à."
Mew kéo tay Gulf vào trong
"Nào vào đi."
Gulf bất ngờ đưa tay về phía Cyrus
"Đây là lão đại nhà các anh?"
Mew gật đầu.
"Không giống cho lắm nhỉ?"
"Vào việc anh ấy nghiêm túc lắm, nhưng mà cứ bên vợ là thương vợ, xót vợ lắm."
Gulf ồ một cái rồi bị đẩy vào trong ngồi với Jin. Còn hai ông chồng bị đẩy ra ngoài tiếp khách.
"Em tên gì?"
"Em là Gulf."
"À, em là bác sĩ phải không? Anh nghe Cyrus nói rồi, em rất giỏi."
"Vâng."
Gulf vốn kiệm lời, muốn nói thêm mà không biết nói gì, cậu bỗng nhìn xuống cái bụng đang nhô ra của Jin. Trong đầu, chuyên môn liền nảy ra.
"Bụng này chắc cũng 5 tháng rồi."
Jin dịu dàng xoa bụng mình
"Mới 4 tháng thôi. Trộm vía cũng khoẻ."

Gulf hình như rất quan tâm đến đứa bé, không kiêng kị một ngồi xích lại gần thỏ thẻ
"4 tháng mà đã to thế này à? Sau này ra đời chắc sẽ là một đứa tròn trĩnh đây."
Người sắp lên chức kia cười rộ lên, bất giác nhìn ra phía cửa, hắng giọng
"Hai người thập thò ngoài cửa nghe ngóng gì đó?"
Thấy người thương đã nhận ra, Cyrus ôn nhu bước vào.
"Ra ngoài ăn cơm thôi, Milan cũng đến rồi."
Nhìn Jin bầu bí đứng dậy khó khăn Gulf định đi lại đỡ nhưng Mew rất nhanh đã cầm tay cậu, một tay khác thì đỡ lưng.
"Chúng ta ra ngoài thôi. Anh dâu có lão đại lo."
Gulf nhìn sang Jin đang được Cyrus ân cần dìu từng bước liền gật đầu, đi ra trước.
Jin vừa nhìn thấy Milan liền hỏi
"Milan à? Không mang Clara theo sao?"
Mặt Milan bỗng đanh lại, nhưng anh cũng rất thẳng thắn, không giấu giếm gì.
"Clara muốn chia tay, bọn em đang chiến tranh lạnh."
Cạch. Quá trời đôi đũa rơi xuống đất. Là của các thuộc hạ cao cấp của bang, họ đều là những tinh anh bậc nhất của giới hắc đạo.
Mew như nói thay tiếng lòng của họ.
"Không phải chứ? Đây là Milan sao? Lại bị người ta chia tay trước. Còn chiến tranh lạnh nữa. Đúng là được mở mang tầm mắt nha."
Gulf khẽ nhẹ đùi Mew, nói nhỏ:"Kể em nghe với. Em chỉ anh khịa người ta. Trình non quá mất mặt em."
Mew thở hắt nói nhỏ:"Anh cũng biết tài chọc tức người khác của em lợi hại cỡ nào. Nhưng không biết em cũng ham vui như này."
Lúc này Gulf làm cao ngồi thẳng dậy, giọng bông đùa: "Như nhau cả thôi."
Mew nhếch môi, vỗ vỗ mu bàn tay Gulf đầy ôn nhu.
Một màn này tuy bên trong tinh quái nhưng bên ngoài là phát cẩu lương. Cẩu lương này phát cho tất cả anh em có mặt, cho người có vợ, cho người có chồng, cho người có con, cho người có bầu và cho người mới chia tay.
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro