Chap 67+68+69+70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 67 Làm mình làm mẩy

"Sao lúc đầu hông nói vậy đó." Mew khoanh tay trước ngực, tâm trạng vô cùng mất hứng.
Thì ra không phải Gulf bỏ hội thảo ở Ba Lan, mà là hội thảo bị dời lại.
Bọn họ vừa bay về từ Trung Quốc thì chiều đó Gulf đã gom hành lý đi Ba Lan luôn.
Mew cảm thấy mình đang bị lừa!
Anh cứ tưởng cậu bỏ cả hội thảo quốc tế bay sang Trung Quốc để giữ anh. Thế mà anh cứ cảm động mãi.
Gulf ở bên kia màn hình đang ở Ba Lan chỉ biết nín cười nghe anh chồng trẻ con trách mắng.
"Em đúng thật chỉ xem anh là trò đùa của em, Gulf Kanawut!" Mew than vãn.
"Em không có."
Mew ngang ngược
"Em không phải cãi tôi. Em ỷ tôi thương em quá nên em cứ trêu đùa tôi."
Gulf nén hết công lực, nuốt chửng tiếng cười xuống bụng. Thực sự lúc Mew dỗi cậu chỉ muốn cười thôi. Mắc cười lắm, thiệt!
"Xưng tôi luôn á hả? Thấy ghê vậy." Gulf trêu chọc.
Mew bỏ qua lời nói có chút trầm lại của Gulf, đánh trống lảng tiếp tục hậm hực "Em không có thương tôi như lúc đầu nữa."
Theo kinh nghiệm bật nóc mà anh rể của anh, tức là chồng của Kawan truyền thụ lại. Bật nóc thì hễ bị bắt được nhược điểm phải lơ đi. Chứ để bị nắm được nhược điểm là đi luôn.
Quả nhiên Gulf lại bị chọc cười cười, khoé miệng hơi nhếch nhếch một chút liền bị bắt lỗi. Cậu bịt miệng quay mặt đi chỗ khác, ai dè tiếp tục bị Mew chỉnh.
"Em cười cái gì ? Tôi đang giận đó, tôi có chọc cười em đâu mà em cười."
Gulf khổ sở nén cười.
"Vâng, không cười."
Đợi một lát không thấy Gulf nói thêm gì, Mew lại giãy nảy.
"Quả nhiên là em không thương tôi!"
Gulf vội vàng thanh minh. Ngoài thở ra chưa động đậy gì.
"Em? Em có làm gì đâu?"
"Tôi giận, em không làm gì mà coi được hả?"
"..." Vậy cũng bắt lỗi được nữa hả.
"Em phải dỗ tôi đi chứ."
"..." Gulf chẹp miệng.
Bây giờ cậu đang rất là mắc cười. Dỗ cũng được đó nhưng mà giận thêm nữa thì không phải tại cậu đâu nha.
"Bây giờ anh giận như vậy chắc cũng không muốn nhìn thấy mặt em đâu ha, hay là mình cúp..." Gulf lấy lùi làm tiến, chưa nói hết câu, người kia đã gấp gáp cản lại.
"Không không, đừng cúp máy, đừng cúp máy."
Nét mặt giả vờ làm căng lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.
Thì đâu có gì lạ, Gulf Kanawut là bảo bối Mew Suppasit nâng niu trên bàn tay mà. Không nỡ mắng, cũng không rời.
Bật nóc cho biết mùi với người ta thôi, chứ tiểu gia chủ giận thì Mew vẫn rén lắm.

Mew đi công tác năm ngày thì Gulf đi tận mười ngày.
Mew luôn trực điện thoại, chồng nhỏ gọi trả lời ngay thì bên Gulf không được như vậy. Do đặc thù của ngành y bận rộn, một ngày cậu chỉ có thể trả lời tin nhắn hay gọi lại cho anh vào buổi tối.
Chính vì vậy, Mew sang ngày thứ ba đã thiếu hơi chồng nhỏ chịu không nổi, còn định đặt vé máy bay sang Ba Lan gấp. May là Cyrus và Milan cản kịp.
"Mới ngày nào chú còn nói với anh ai lại yêu đương với đàn ông, thế mà mới có hai, ba ngày vắng chồng đã tiều tụy thế này." Milan vừa uống trà vừa bình phẩm.
Mew vừa dựa lưng vào sofa vừa xem tài liệu như có như không cười trả lời.
"Milan thiếu đào hoa yêu tự do và ghét ràng buộc giờ đã có vợ. Anh còn thay đổi huống chi là em."
Cyrus nhếch môi, anh là người có tình cảm sâu đậm nhất, cũng lâu dài nhất ở đây. Vì thế anh từ chối bình luận.
Vừa nhắc đến vợ, Milan nhớ đến gì đó liền quay ngoắt sang Cyrus học hỏi kinh nghiệm.
"Anh Cyrus, vợ em mấy hôm nay tự yên nghén dữ quá, anh dâu mang bầu có thế không?"
"Vợ chú có uống được sữa không?" Cyrus hạ tập tài liệu đang đọc xuống, nghiêm túc hỏi.
"Vẫn uống được."
"Vậy thì đâu có gọi là nghén dữ. Jin hồi 3 tháng đầu không những nghén sữa mà còn nghén chồng nữa."
"Nghén chồng?" Câu này không những Milan mà còn có âm thanh phát ra từ Mew.
Tuy chưa chuẩn bị lên chức bố như hai người kia, nhưng Mew vẫn chen lời hỏi.
"Nghén chồng là chồng phải tránh xa á hả?"
Cyrus gật đầu chắc nịch. Tuy Jin chỉ nghén chồng trong một tháng, nhưng thời gian ấy với anh cực khổ vô cùng. Cyrus hồi đó thiệt thòi vô cùng, ở chung một nhà nhưng gặp chồng là phải tránh xa 5m. Có lúc Jin nôn dữ quá, anh còn phải dọn lên tổng bộ bang Sharp một tuần.
"Ừ. Hồi đó Jin vừa gặp chồng là nôn, vừa thấy chồng là ói. Nhắc lại cũng thấy hơi chạnh lòng." Cyrus hoài niệm.
Mew và Milan đổ mồ hôi hột.
"Anh! Em về phòng gọi cho Clara." Milan tái xanh mặt rút điện thoại chạy vội về phòng mình.
Mew cũng mở điện thoại, nhấn vào ô chat với Hạt dẻ.
Anh nhắn thêm một tin nữa dưới những tin nhắn chưa được Gulf đọc. Tin nhắn này được viết in hoa, đầy đủ thanh dấu.
"KHÔNG CẦN ĐẺ. NHẬN NUÔI!"
À khoan, nếu chỉ nhắn thế này thôi cậu sẽ nghĩ anh đang làm nũng thôi.
Nghĩ nghĩ gì đó Mew gửi đi thêm một tin nhắn nữa. Mặt chữ ngắn nhưng nội dung dài.
"Anh nghiêm túc!"
___________________________________
Chap 68 Vất vả

Mấy hôm nay, vì tiểu gia chủ không ở nhà nên biệt thự Euphoria không còn vui vẻ, nhộn nhịp như trước, mà lại phải quay về thời nhìn sắc mặt chủ nhân.
Với phương châm 'đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên và không được động chạm tới cậu Jong', gia nhân trong nhà thoát được kha khá sai sót.
"Có đồ ăn sáng chưa dì Kang?" Mew mặc vest chỉnh tề từ trên lầu, uy nghiêm đi xuống.
Người làm trong nhà đều âm thầm bí mật mà tản đi.
Reng... Điện thoại của Mew có cuộc gọi của bạn nhỏ Hạt dẻ. Chưa đợi đến tiếng chuông thứ ba, giọng nói biếng nhác của Gulf đã vang vọng trong phòng ăn.
"Anh đang làm gì đó?"
"Đang chuẩn bị ăn sáng."
"Giỏi quá ta, nay xuống ăn sáng luôn, không cần nhắc luôn."
Gulf nằm sấp trên giường, trạng thái mệt mỏi hiện rõ. Giọng nói lè nhè, nhỏ xíu.
Trạng thái đó đều rơi trọn vào mắt anh. Mew mặt tối sầm hỏi
"Em không khoẻ à?"
Gulf hít một hơi sâu, vuốt mặt lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Một chút. Do lệch múi giờ với lại em muốn ăn đồ nhà làm."
Câu trước là nghiêm túc, đến câu sau giọng điệu mềm nhũn ra làm nũng khiến Mew tan chảy trong lòng.
Anh dịu dàng dỗ dành
"Mấy hôm nữa về em thích ăn cái gì thì nhà mình làm cái đó "
Gulf mím môi
"Có thể đặt trước thực đơn không?"
Mew nhìn dì Kang đang bưng tô súp nóng hổi, anh ra hiệu cho dì Kang đứng lại, trong túi rút ra một tờ giấy và cây bút dúi nhanh cho dì Kang.
Dì Kang tròn mắt nhìn cậu chủ, nhưng sau đó liền nghe thanh âm dịu dàng nói với người trong điện thoại.
"Khi về em muốn ăn gì nào?"
Dì Kang bỗng chốc hiểu ra, cúi người sẵn sàng ghi chú.
Gulf chống cằm, mắt lim dim nói
"Em thèm thịt heo chiên giòn xào lá húng quế, cá nướng muối, cơm rang, gỏi đu đủ
Giọng nói của Gulf càng ngày càng nhỏ đi Mew không thấy người kia nói nữa, chỉ thấy người kia đã nằm sấp gối cằm lên tay nhắm mắt thiếp đi.
Mew thở dài, nhỏ giọng dặn dò dì Kang
"Dì lưu ý những món đó, tuần sau Gulf về làm cho em ấy ăn."
Dì Kang gập người nhận lệnh rồi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Mew giữ lại.
"Dì nghiên cứu sao nấu mấy món đó giữ nguyên hương vị nhưng thanh đạm chút."
Dì Kang chớp chớp mắt khó hiểu. Mew nói tiếp
"Gulf ở bên đó mười ngày ăn đồ Tây. Về đây dạ dày nhạy cảm, ăn uống không cẩn thận sẽ sinh bệnh."
Dì Kang nhìn Mew bằng ánh mắt tán thưởng. Gia chủ chịu nghĩ cho tiểu gia chủ như vậy, thực sự là một chuyện vô cùng tốt. Mọi khi hai người họ cứ ru rú trong phòng bà muốn làm gián điệp cho mẹ Jong cũng khó. Cuối cùng hôm nay cũng có dịp báo cáo rồi.
Mew còn chưa đụng đến tô súp, anh tựa cằm lên mu bàn tay nhìn người nhỏ chưa kịp thay đồ ngủ đã thiếp đi giữa chừng. Chắc là vừa từ viện nghiên cứu về liền gọi điện thoại cho anh.
Bên Ba Lan bây giờ là tối muộn còn ở chỗ anh là buổi sáng. Muốn gọi điện thoại nói chuyện với nhau một cách thuận tiện chỉ có khung giờ này thôi. Cậu chịu khó ngủ muộn một chút, còn anh chịu khó đi làm sớm một chút. Vậy mới có thể nói chuyện với nhau lâu một chút.
Mái tóc đen nhánh rũ xuống gương mặt bơ phờ. Có vẻ Gulf đã rất mệt, lúc ngủ còn hơi hé miệng ra để thở.
Mew tặc lưỡi xót xa, cứ như thế này đổ bệnh mất thôi.
Giọng nói trầm thấp của anh đều đều vang lên như tâm sự với Gulf.
"Em làm anh thấy xót quá. Trước kia còn tưởng làm tổng giám đốc đã bận rộn, mệt mỏi lắm rồi. Hoá ra làm bác sĩ còn cực hơn."
Mew duy trì giọng nói đều nho nhỏ, anh không cần cậu nghe, chỉ cần nhìn thấy cậu là được.
Mew không cúp máy, anh kê điện thoại lên ly sữa trước mặt, cúi đầu dùng bữa sáng.

Hai tiếng sau, Gulf lờ mờ tỉnh giấc. Điện thoại trước mặt vẫn hiện lên hình ảnh của ai kia. Anh ấy đang làm việc.
"Anh..."
Giọng nói ngái ngủ, mềm mại vang lên.
Người ngồi trước màn hình lập tức ngẩng mặt lên, ánh mắt không thể dịu dàng hơn. Anh bật mic lên.
"Giật mình thức dậy à? Em mới ngủ có hai tiếng."
Gulf ngồi dậy vươn vai cho giãn gân cốt rồi lại nằm ngửa ra giường, cầm điện thoại soi vào mặt. Cậu không đáp lại anh, chỉ im lặng và nhìn anh.
"Sao vậy? Không trả lời anh." Mew rời mắt khỏi tài liệu, ngẩng đầu chờ cậu trả lời.
Trước kia làm việc dù có mệt mỏi cũng chỉ có một mình. Nhớ lần đầu đi công tác ở nước ngoài, Gulf cũng do lệch múi giờ mà mất ngủ, chỉ có thể cố gắng hết sức để tập trung, đến lúc về tới khách sạn, hôm nào cũng vừa mệt vừa đói. Tuy vậy cũng chẳng thể gọi về than với bố mẹ, chỉ có thể một mình chịu đựng. Bao nhiêu tủi hờn của ngày hôm đó cứ theo nước mắt mà tuôn ra. Nhưng hôm nay không chỉ có nước mắt của chạnh lòng, mà còn có nhõng nhẽo. Vì cậu biết chắc rằng, Mew sẽ dỗ dành cậu.
"Ôi sao lại khóc rồi?" Anh có chút cuống lên.
Gulf khịt mũi, cười trong nước mắt lắc đầu: "Không có gì..." Cậu nghẹn ngào nói "Em muốn ôm anh."
Câu nói xen lẫn nước mắt xúc động vang lên. Ánh mắt của Mew cứ thế mà mềm nhũn ra.
Anh đưa tay lên màn hình làm động tác lau nước mắt, miệng ôn nhu dỗ dành như dỗ em bé.
"Ồ, ồ anh biết rồi. Bé ngoan không khóc nhé! Vài ngày nữa về lại với anh rồi ôm ôm nhé."
Gulf bật cười, tay quẹt nước mắt đang lấm tấm rơi, nhỏ giọng đáp.
"Vâng."
___________________________________
Chap 69 Mua quà cho chồng

Trước hôm về lại thành phố A, Gulf đi dạo một vòng Warsaw - Thủ đô của Ba Lan mua quà cho chồng nhà.
Gulf thong thả dạo quanh phố đi bộ xinh đẹp, cậu vừa tản mạn vừa tận hưởng khung cảnh trữ tình, yên bình giữa chốn phố xa lạ cổ kính.
Bỗng dưng, có một cậu trai trẻ đặc nét Ba Lan đến gần cậu. Cậu ta nói một câu tiếng Ba Lan, Gulf nhíu mày không hiểu.
"Tôi không phải người Ba Lan. Bạn có thể nói tiếng Anh không?"
"Oh, ok. Bạn là khách du lịch sao?"
Người đàn ông lịch sự đáp lại rồi hỏi thăm.
Gulf vẫn trả lời với thái độ lịch sự, nhưng không dễ gần, trả lời vô cùng gãy gọn, nhanh chóng.
"Không, tôi được cử đi làm nhiệm vụ."
"Oh, nghe như cảnh sát ấy nhỉ?"
Gulf nhếch môi, bỏ lại một câu toan đi về phía trước.
"Tôi có việc phải đi."
Người đàn ông lập tức vội vàng đuổi theo chạy lên phía trước chặn bước đi của Gulf.
"Nếu ngài đây cứ tiếp tục bám theo, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy." Sắc mặt Gulf càng lạnh hơn, hàn khí toả ra khiến người khác run sợ.
Người đàn ông kia nuốt nước miếng, thôi luôn ý định làm quen mà rụt rè đưa tấm ảnh cậu đang đi dạo lúc nãy.
"Tôi thấy cảnh cậu đi trên đường rất đẹp nên muốn chụp một tấm tặng cậu."
Trong bức ảnh, Gulf không lạnh lùng như hiện tại. Cậu thong thả dạo chơi giữa con phố vắng, mây trời yên dịu nhẹ nhàng thả trôi. Gương mặt trong trẻo hiện lên giữa con phố kiêu hãnh đầy nhu hoà và êm ả.
Nét mặt của Gulf hơi giãn ra, nhưng ánh mắt thuần khiết lạnh lùng không thuyên giảm.
"Cảm ơn anh. Nhưng tôi mong rằng bức ảnh này tặng cho tôi sẽ là bức cuối cùng."
Ý đe doạ trong thần thái và lạnh lùng trong mặt chữ.
Tới lúc Gulf đi khuất khỏi ngã rẽ bên đường. Một người đàn ông nữa xuất hiện bên cạnh người Ba Lan kia.
Người đàn ông Ba Lan lúc này lại đột nhiên biết tiếng Thái, không những vậy lại còn nói rất sành sõi.
"Cậu Siven!"
Siven chưa vội trả lời người kia, hai tay đút túi quần, ánh mắt đầy thưởng thức nhìn về hướng Gulf vừa đi.

Trong đầu  Siven nhớ về một vài chuyện 8 năm trước, cái hồi mà hắn còn bá vai đưa Gulf đi phỏng vấn ở bệnh viện Angel.
"Sau này em sẽ là một bác sĩ giỏi hơn cả anh." Gulf giơ tấm bằng đại học loại ưu khoe với Siven.
Siven lúc ấy đang là bác sĩ cấp cứu của bệnh viện quốc tế Angel. Anh là người hiếm hoi mà Gulf lãnh đạm chịu mở lòng thân thiết sau bác sĩ Kang.
"Ừ. Biết em giỏi. Chuẩn bị tốt chưa?" Siven xoa đầu Gulf.
"Tốt rồi. Em sẽ cố gắng hết sức." Gulf vô cùng quyết tâm, ánh mắt sắc bén tràn đầy nhiệt huyết khiến  Siven phải đứng hình vài giây.
"Ồ. Được rồi. Học trưởng sẽ đứng bên ngoài cổ vũ em." Siven động viên.
"Ok đồng nghiệp tương lai."

Siven đưa tay ra trước mặt người đàn ông Ba Lan. Anh ta đưa lại chiếc máy ảnh cho người anh ta vô cùng cung kính gọi là cậu Siven.
Siven cầm máy ảnh, lướt xem người đàn ông là thiên sứ tinh khôi anh ta từng yêu thương.
"Làm tốt lắm."
Người đàn ông Ba Lan được khen liền cười hề hề. Nhưng câu lệnh phía sau mới khiến anh ta rợn tóc gáy.
"Đốt đi." Chiếc máy ảnh được đưa đến tay anh ta.
Người đàn ông đó khó hiểu, chẳng phải lúc đầu Siven ra lệnh cho anh ta phải chụp thật đẹp sao?
Ánh mắt của Siven dần hiện lên sự tối tăm, khát máu
"Người chết mới cần ảnh để thờ. Cái tôi muốn là người bằng xương bằng thịt."

Gulf lượn quanh các gian hàng trong khu thương mại toàn các brand hàng hiệu.
Quần áo hàng hiệu ở đâu chẳng có, mà mua cho Mew đồ hàng hiệu làm gì, anh đâu có thiếu.
Mua rượu Vodka của hãng Chopin nổi tiếng thế giới cho Mew? Nghe cũng được đấy! Nhưng mà ở nhà còn chục chai chưa thèm đụng tới để súc miệng kia kìa.
Socola Wedel cũng là sự lựa chọn không tồi. Nhưng mà là không tồi với người khác! Nhà này cả Mew và Gulf đều không hảo đồ ngọt.
Gulf phồng má không vừa ý. Mua quà cho chồng không dễ như tưởng tượng.
Chồng mình giàu quá mua quà mắc tiền thì dễ đụng hàng. Mua đồ ăn mà không hợp khẩu vị cũng kỳ.
Đang băn khoăn không biết làm sao, Gulf theo linh tính mách bảo, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
May thay, gặp được một hàng bán cốc chén.
Gulf ngồi xuống cầm vài cái lên xem thử. Đều là những chiếc ly in hoạ tiết, hình dáng rất bắt mắt, có cái rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.
Gulf lấy hai ly hình chim bồ câu rồi tính tiền.
Một Gulf Kanawut vốn không có tính chụp hình để khoe nay bỗng đưa hai chiếc ly lên áp vào má nhờ người bán hàng chụp giúp lại.
Bức ảnh đáng yêu ngay sau đó được gửi ngay đến Nemo.
"Đáng yêu quá bé ơi." Mew không biết đang làm gì mà rep nhanh hơn tốc độ lật mặt của người yêu cũ.
"Một cho anh, một cho em nè." Gulf hào hứng đáp lại.
"Thật ra em có thể tự gói em làm quà cũng được. Không cần phải tốn kém tiền mua cái này đâu."
Gulf không lường trước được, hai má lập tức ửng lên. Cậu nhét điện thoại vào túi quần, xách đồ rời đi.
"..." Đại ca à! Anh đứng đắn chút thì chết sao?
Mew đang ngồi ở bàn chủ trì cuộc họp mà lại đột nhiên bật cười. Các trưởng phòng ở dưới tự biết không nên nhiều chuyện, cố gắng gia giảm những vấn đề quan trọng và không quan trọng để Mew tổng có thể nghe được.
Mill đã quen với Mew thế này từ hồi ở Trung Quốc rồi, anh rút bút ghi âm ra, ghi lại báo cáo cho tổng tài.
Gulf sau vài giây chạy trối chết khỏi chốn đông người mới rút điện thoại ra mắng mỏ.
"Anh đúng là... Em đang ở chỗ đông người mà."
"Anh nhắn tin chứ đâu gọi điện đâu mà em ngại. Chỉ mình hai ta biết thôi."
Đúng là trả treo số một không ai số hai mà.
___________________________________
Chap 70  Sân bay

"Anh đứng ở đâu vậy?" Gulf kéo vali áp điện thoại vào tai ngó nghiêng như tìm trẻ lạc.
"Anh đứng đằng sau cái cột." Mew bình thản dựa lưng vào cột hướng dẫn cho Gulf.
"Ở sân bay có rất nhiều cột!"
"Vậy thì là cột màu trắng."
Gulf thở dài, giọng nói có chút tức tưởi.
"Có 7749 cái cột màu trắng ở sân bay. Anh muốn đập đầu vào cái nào? Em giúp."
Mew liền chấn chỉnh bản thân, cười thầm vì trêu chọc chồng nhỏ, nhưng cũng biết tự nghiêm túc lại.
"Giang hồ dữ ta ."
Gulf im lặng.
Lúc này Mew hơi hơi cảm nhận được khí lạnh toả ra từ trong điện thoại. Vừa nãy cậu đe doạ là giả, nhưng nếu anh còn nhây thì sẽ thành thật.
"Phu nhân bớt giận, anh đùa mà."
"Đùa không vui." Bay mấy tiếng đã mệt còn gặp cái sân bay ồn ào, Gulf bị chọc cho cáu.
"Đây đây, em cứ đi thẳng đi. Anh đứng ngay ngoài cửa sân bay." Mew cuối cùng cũng buông lớp mặt bình tĩnh xuống, trở thành y đúc một người với tâm trạng đón phu nhân đi xa về nhà.
Thực ra tâm trạng của Mew Suppasit ai cũng quá rõ rồi. Chỉ là lâu lâu vẫn phải để mặt mũi ra ngoài, hình tượng đâu thể cứ mãi chôn vùi được.
Không sao! Lát tiểu gia chủ ra tới là Mew tổng tự khắc trở về trạng thái nịnh bồ ngay.
"Gulf...." Mew vừa định la lớn lên tên cậu thì đã có hai tên nào đó nhiệt tình không đúng chỗ xen ngang lời anh.
"Tiểu gia chủ!" Gọi tiểu gia chủ trước cả lão nhị còn chưa đủ, hai người siêu trợ lý của Mew còn rất năng nổ đến xách vali, hành lý cho Gulf.
"Cảm ơn, cảm ơn." Gulf vừa gật gù cảm ơn vừa đưa hành lý cho họ cầm.
Mew đứng một bên mặt đen xì xì. Bao nhiêu kịch bản Gulf chạy đến nhảy lên người ôm anh giữa sân bay rồi quấn quýt hôn nhau nồng nhiệt cứ vậy mà bay theo mây gió.
Nhưng bù lại, Gulf rất nhanh chạy đến ôm chầm lấy cánh tay của anh, thân thiết tựa như người doạ đập đầu anh vừa nãy là ai chứ không phải cậu.
"Anh~"
May cho Mill và Miley, Mew lại mềm nhũn trước tiểu gia chủ.
Mười ngày đi Ba Lan, Mew nhớ nhung Gulf bao nhiêu thì cậu cũng thiếu hơi chồng bấy nhiêu.
Vì vậy lúc này là lúc Gulf làm nũng và phát cẩu lương cho muôn dân.
"Sao lại là giọng nhõng nhẽo này?" Mew thuận tay xoa xoa cái đầu nhỏ mấy hôm nay anh hằng mong nhớ.
Gulf liếm liếm môi, đầu dựa vào vai anh.
"Em khát nước." Giọng nói mè nheo của Gulf vang lên, trái tim Mew liền đập rộn ràng.
Miley với lấy cái cặp sau lưng, mở cặp ra đưa đến phía trước cho tiểu gia chủ chọn.
Trong cặp tổng cộng có năm chiếc bình màu sắc khác nhau, phía trên nắp còn dán sticker mèo con.
Ánh mắt thích thú của Gulf sáng quắc lên, cậu bật cười.
"Cái gì đây?"
"Xanh dương là nước lọc, xanh lá là trà xanh, cam là nước cam ép, trắng là sữa bò, đỏ là sữa dâu. Đều cho em hết, uống thử đi." Mew hai tay để trong túi quần, vẻ mặt đắc ý rành rọt từng món nước.
Dù vừa nãy Mill và Miley quá lanh chanh làm anh không vừa lòng, nhưng giây phút này, họ đột nhiên lại hiểu ý anh bất ngờ. Mỗi người một câu làm Mew không cần khoe, chỉ cần đứng một bên phỏng mũi.
"Đây đều là gia chủ cố ý dậy sớm làm để đi đón tiểu gia chủ đấy ạ." Mill hắng giọng nói khẽ đủ bốn người nghe.
Gulf cong miệng, ánh mắt hạnh phúc nhìn sang người đang thưởng thức người khác nói về thành tích của mình.
Miley bồi thêm một câu:"Cậu Jong tự làm hết, không cần một sự trợ giúp nào cả."
Gulf ồ một cái
"Chồng em thật giỏi." Nói rồi rút bình sữa dâu ra uống.
"Vị rất ngon."
Nhận được lời khen của Gulf, Mew chỉ hận không thể ghi âm lại câu đó. Giọng điệu thưởng thức đến khen ngợi cũng hay đến nao lòng.
Nhưng rút cục, anh vẫn giữ nổi bình tĩnh. À không! Nói đúng hơn là anh đang cố giữ bình tĩnh.
"Về thôi. Sắp tới giờ cơm rồi. Món em thích đều đang chờ ở nhà cả rồi."
"Vâng."

Hai người đã yên ổn trong xe, tấm ngăn cách đã được kéo lên để lại không gian riêng tư cho hai chồng chồng.
Gulf không nhanh không chậm vươn tay ra trước mặt Mew.
"??" Mew ngớ người khó hiểu.
"Đưa tay cho em."
"!!" Mew cười xoà, định lái đi vấn đề khác.
Ngay lập tức, Gulf bồi thêm một câu.
"Anh không cần giấu, từ lúc đón em đến giờ, trừ lúc xoa đầu em anh chưa bỏ tay khỏi túi quần lần nào."
Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của phu nhân anh cũng không giấu giếm làm gì. Giấu nữa cậu vẫn nhận ra thôi.
Thế là mười ngón tay, mỗi bàn ba ngón quấn băng y tế trắng xuất hiện.
Hơi ác nhưng mà Gulf xém chút bật cười. Cậu cầm nhẹ lấy tay anh xem xét, miệng còn xuýt xoa.
"Ôi, làm năm chai nước thôi mà thế này á."
Mặt Mew méo mó, đáng thương kể với Gulf.
"Nước lọc, sữa là anh mua. Còn cam anh vắt, trà xanh anh pha, sữa dâu anh tự làm đó."
Gulf vân vê bàn tay đáng thương đã sứt mẻ mấy phần, vuốt vuốt rồi lại xoa xoa.
"Lần sau mua hết đi." Một câu ra lệnh như tối hậu thư của Gulf.
Mew nhàn nhạt hỏi, không còn dáng vẻ lầy lội vừa nãy nữa.
"Không thích sao?"
"Em thích anh chiều em. Nhưng nếu nó dẫn đến việc làm anh tổn thương thì không có lý do để thích.
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro