Chương 39: Hôn lễ đảo trên mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TV vẫn phát âm thanh, Thời Tiểu Niệm mở tủ áo, nhìn từng chiếc váy xinh đẹp bên trong.

Cung Âu dặn dò Phong Đức mua cho cô tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp đặt làm riêng.

"Phong cảnh đảo trên mây vô cùng tuyệt đẹp, do sương mù kéo dài quanh năm nên được đặt tên như vậy. Trên đảo đều là phương tiện xa hoa, giáo đường, khách sạn, spa, resort, sân bay,.... Mọi thứ đầy đủ, là nơi tốt nhất để thả lỏng tâm hồn, chi phí rất cao, phóng viên nhận được lời mời tham gia hôn lễ mới có thể tận mắt nhìn thấy đảo trên mây."

Đảo trên mây.

Thật là một nơi lãng mạn.

Thời Tiểu Niệm từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài ôm eo, là thiết kế riêng của Channel, phong cách thoải mái, là chiếc váy đơn giản nhất trong một hàng váy ở đây.

Thay váy, Thời Tiểu Niệm tắt TV ra ngoài.

Cung Âu đang ngồi trên sofa ở đại sảnh,cầm di động trên tay lướt màn hình, gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc.

"Cung tiên sinh, tôi ra ngoài đây."

Thời Tiểu Niệm đi ngang qua nói.

"Cút đi."

Cung Âu cũng không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục lướt di động trong tay.

Đêm đó, hắn ăn cô thật sự rất no, cho nên hiện tại không có lý gì không cho cô ra ngoài.

"......."

Bảo cô cút.

Muốn Cung Âu nói một câu dễ nghe thật khó như trên trời, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn một cái, không nói gì, cầm túi xách xoay người rời khỏi.

Thời Tiểu Niệm nháy mắt biến mất, Cung Âu hung hăng đập điện thoại xuống đất, không vui gầm nhẹ "Hệ thống tối ưu hoá ở đâu? Sao tôi lại không thấy? So với bản cập nhật lần cuối thì có gì khác?"

Lửa giận bùng phát cả căn nhà.

"......"

Phong Đức cúi đầu đứng một bên, không nói gì.

"Làm lại từ đầu hết cho tôi!"

Cung Âu một phát đá bay điện thoại di động.

Một đám ăn hại, ngay cả hệ thống tối ưu hoá của một chiếc điện thoại di động cũng không làm được hoàn mĩ, một đám người toàn ăn cỏ sao?

"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ gọi về tổng công ty."

Phong Đức gật đầu nói, im lặng nghĩ thầm, ngày hôm qua thiếu gia còn nói tối ưu hoá lần này vẫn tốt, sao hôm nay đột nhiên lại nói không được?

10 phút sau, trong phòng tập thể hình, Cung Âu đem tạ nêm lên ghế massage không vui nói "Kết cấu phòng thể hình này không được, sửa lại cho tôi!"

"Vâng, thiếu gia, tôi lập tức cho người sửa lại!"

Phong Đức đưa khăn mặt, thái độ cung kính.

Tâm tình thiếu gia hôm nay hình như không tốt.

Dường như lúc Thời Tiểu Niệm nói phải thay quần áo ra ngoài liền trở nên không tốt.

20 phút sau, tại nhà bếp, Cung Âu trực tiếp đem miếng bánh ngọt trong miệng phun hết lên bàn, mày nhíu lại "Cái gì đây? Đem thứ khó ăn như vậy bưng lên?"

"......"

Phong Đức im lặng, đây là bánh do đầu bếp giỏi nhất nước Pháp làm ra, là hắn cố ý gây sự.

"Đây là do ai làm, đuổi đi!"

"Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu.

30 phút sau, Phong Đức cũng bị mắng, bị mắng đến má cũng không nhận ra.

Phong Đức cuối cùng nhịn không được, cúi đầu nói "Thiếu gia, về tiệc cưới tôi nói ngày hôm đó...."

Cung Âu đang đảo lộn cả nhà bếp, nghe vậy sắc mặt xanh mét "Không đi! Ông không nên nói nhiều như vậy!"

"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ bảo người của công ty em rể Thời tiểu thư phải tới trở về." Phong Đức nói.

"Ông nói gì? Em rể?"

Động tác Cung Âu bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng quét về phía Phong Đức.

Thời tiết dần dần ấm lên, giao thông đông đúc trên đường cao tốc.

Thời Tiểu Niệm ngồi xe tới sân bay, một máy bay tư nhân đậu ở đó, gió rất lớn, thổi loạn tóc dài của cô.

"Tiểu Niệm, ở đây, nhanh lên, tất cả mọi người đều chờ con! Còn phải bay lên đảo!" Ba nuôi Thời Trung đứng dưới máy bay, không có ý gì gọi là muốn đón tiếp cô.

"Vâng."

Thời Tiểu Niệm đi qua, đi theo ba nuôi lên máy bay, Thời Trung mặc một bộ lễ phục màu đen cao cấp, bước đi oai phong.

Con gái gả vào nhà giàu có, dĩ nhiên là vui vẻ.

Máy bay trang hoàng xa hoa, tất cả bạn bè người thân của Thời gia đều đang trò chuyện vui vẻ.

Thời Tiểu Niệm đi vào, tất cả mọi người ai cũng im lặng, mỗi người ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không ai hoan nghênh cô đến.

Cô đã sớm bị bạn bè xa lánh, trường hợp như vậy cô cũng đoán trước rồi.

Thời Tiểu Niệm đi qua, thay phiên chào hỏi những người thân thích, sau đó tìm một vị trí lệch đi ngồi xuống.

"Tiểu Niệm, trên người cô mặc không phải là thiết kế riêng của Channel sao?" Một người chị họ nhận ra chiếc váy giá trị xa xỉ trên người Thời Tiểu Niệm.

Ánh mắt mọi người giống như mũi tên phóng về phía cô.

"Không." Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười "Là hàng nhái thôi."

"Tôi nói mà, Thời gia hiện tại đã không chu cấp cho cô nữa, chỉ dựa vào cô làm sao mặc được đồ thật." Chị học ười nhạo một tiếng "Cô cũng thật liều lĩnh, vì để thu hút sự chú ý của người ta, đến hàng nhái cũng mặc, tốt xấu gì cũng phải trang điểm một chút, như vậy mà đòi hơn người khác."

Chị họ chanh chua có tiếng.

Ánh mắt mọi người nhìn Thời Tiểu Niệm tràn ngập kinh thường, chán ghét.

"........"

Thời Tiểu Niệm im lặng, giả như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô không có trang điểm, chọn váy cũng không chọn cái bắt mắt, vẫn bị gọi là liều lĩnh? Bỏ đi, dù sao trong mắt bọn họ cô mặc cái gì thì bọn họ cũng có thứ để nói cô.

Thấy Thời Tiểu Niệm không phản ứng, chị họ có chút mất hứng, quay đầu lại cùng bạn trai giàu có của mình đùa giỡn.

Mọi người cũng náo nhiệt tán gẫu, nội dung phần lớn là bàn tán về cô, hạ thấp giọng.

Xem cô như không tồn tại, không nghe thấy gì.

Thời Tiểu Niệm ngồi nhìn cửa sổ, bên tai nghe tiếng mọi người nói chuyện, bỗng cảm thấy có chút bực mình.

Cô vẫn nghĩ bên cạnh Cung Âu là chịu đựng khó khăn lắm rồi.

Nhưng hiện tại, cô tình nguyện bên cạnh Cung Âu, ít nhất lúc Cung Âu tức giận phát tiết cũng mắng thẳng mặt, cũng sẽ không nói những thứ nhảm nhí.

Buổi sáng 10 giờ, máy bay tư nhân đáp xuống sân bay đảo trên mây.

Thời Tiểu Niệm là người cuối cùng xuống máy bay, vừa ra khỏi cabin, chỉ thấy bên ngoài mây mù lượn lờ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, phát ra ánh hào quang, xa xa rừng cây như ẩn như hiện, xa hoa.

Thật là một nơi lãng mạn.

"Con đi theo mẹ, không được chạy lung tung, chờ hôn lễ bắt đầu con có mặt một chút là được."

Mẹ nuôi kéo Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh, lo lắng dặn dò.

"......."

Thời Tiểu Niệm im lặng, sợ cô là chuyện bậy.

Đoàn người vào khu resort, hòn non bộ nước chảy róc rách phía sau là dãy nhà gỗ, Thời Tiểu Niệm đi vào phòng, mẹ nuôi cứ ở bên cạnh mình nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt giống như đang canh chừng phạm nhân.

Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ, nhìn mấy con bồ câu đậu trên đất ngoài cửa sổ, ánh mắt mẹ nuôi như cái gai sau lưng cô.

"Mẹ, nếu mẹ sợ con làm bậy, thì đừng để con đến đây là được rồi." Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói.

Từ lúc cô quyết định từ bỏ Mộ Thiên Sơ, cô hy vọng hơn bất cứ người nào khác không cần gặp lại anh.

"Không được, truyền thông sẽ viết gia đình bất hoà!" Mẹ nuôi ngồi một bên, gắt gao nhìn chằm chằm cô, lập tức lại nói "Tiểu Niệm, không phải người làm mẹ này thiên vị, còn những họ hàng thân thích, ai mà không nói những năm qua con làm nhiều điều rất quá đáng, liều mạng cướp bạn trai của em gái."

"Không thiên vị sao?" Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.

"........" Mặt mẹ nuôi cứng đờ.

Thời Tiểu Niệm cầm lấy túi thức ăn cho bồ câu, nắm một ít vẩy ra ngoài cửa sổ, không nhìn mẹ nuôi, nhìn mấy con bồ câu nói "Năm đó ba vì muốn lên chức, chủ động dề nghị chăm sóc Mộ Thiên Sơ, nhưng sau đó, người thật sự chăm sóc Mộ Thiên Sơ là ai? Là con."

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không oán giận, chính là kể lại một sự thật.

"Mẹ biết con chăm sóc Thiên Sơ nhiều năm, nhưng mặc kệ nói thế nào, người nó yêu bây giờ là em gái con." Mẹ nuôi có chút lo lắng nói.

"Vậy nếu nhe tình cảm của con và Tiểu Địch đổi cho nhau?" Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng "Các người chắc sẽ nói con thừa dịp Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ mà cướp bạn trai của Tiểu Địch."

".........."

"Mẹ, một câu không thiên vị này, mẹ nói mà không thẹn với lương tâm sao?" Thời Tiểu Niệm quay đầu, mỉm cười nhìn về phía mẹ nuôi.

"......"

Mẹ nuôi bị cô nói sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đối diện với ánh mắt của cô thì nghiêng mặt đi, không đối diện với cô, sắc mặt ảm đạm.

"Mẹ, con cũng không trách mẹ thiện vị, con biết không có hai người con cả đời cũng chỉ là một cô nhi." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói "Nhưng mẹ cũng không cần tẩy não con, làm con cho rằng bản thân làm sai. Con là người trưởng thành, biết phân biệt đúng sai....."

Cô không cho rằng sáu năm dây dưa này là sai.

Cô chỉ muốn giúp Mộ Thiên Sơ phục hồi trí nhớ, cô cố gắng hế sức mình, cho nên bây giờ từ bỏ, cũng không tiếc hối hận.

"......."

Mẹ nuôi ngồi gần đó, một câu cũng nói không được, sau một lúc lâu, mắt của bà đỏ lên.

Nhìn thấy mẹ nuôi như vậy, Thời Tiểu Niệm trong lòng có chút chua sót.

Kì thật mẹ nuôi vẫn rất yêu thương cô, nhưng mặc kệ nói thế nào, con ruột cũng thân thiết hơn so với con nuôi, đó là một đạo lý hiển nhiên.

Thời Tiểu Niệm đi về phía bà, ngồi xổm xuống bên người bà, ngẩng đầu chân thật nói "Mẹ yên tâm, con đã quậy đủ rồi, về sau sẽ không phá rối chuyện của Tiểu Địch nữa."

Mẹ nuôi có chút ngạc nhiên nhìn cô "Tiểu Niệm....."

Thời Tiểu Niệm đem mặt tựa vào đầu gối của bà, giống như lúc còn nhỏ.

Qua hồi lâu, bàn tay có chút thô ráp của mẹ nuôi vuốt ve nhẹ nhàng thân thể cô, nước mặt rơi trên mặt Thời Tiểu Niệm, giọng nói có chút nghẹn ngào "Tiểu Niệm của mẹ là đứa bé ngoan nhất....."

Những lời này, mẹ nuôi mới trước đây rất thường xuyên nói.

Nhưng mà sau này, không còn nói nữa.

Thời Tiểu Niệm nghe thấy trong lòng khó chịu, nhắm mắt lại, lông mi bị thấm ướt.

"Chờ hôn lễ của Tiểu Địch qua đi, con cũng phải tìm một người đàn ông tốt, thật rạng rỡ mà kết hôn. "Mẹ nuôi nghen ngào nói.

"........''

Người đàn ông tốt.

Vì Mộ Thiên Sơ, vì Cung Âu, cô bây giờ đối với đàn ông sinh ra cảm giác sợ hãi, cô chỉ muốn một ngày nào đó có thể sống tự do, chỉ riêng một mình cô.

Thời gian tiến hành nghi thức hôn lễ tới gần, đoàn người chạy tới giáo đường.

Dọc theo đường đi, chị họ cùng với anh em họ đều không ngừng nói chuyện.....

"Mộ Thiên Sơ không hổ là thái tử gia, ra tay thật phi thường, lúc nãy tôi vừa ngồi du thuyền ra biển, mới biết được tất cả du thuyền này đều trên danh nghĩa của Thời Địch."

"Thời Địch thật hạnh phúc, vừa có danh lợi tiền tài, cừa được yêu thương như vậy, phúc hưởng về sau cũng hưởng không hết."

Sau cuộc nói chuyện, mẹ nuôi cảm thấy thẹn với Thời Tiểu Niệm, nghe đến đó vỗ vỗ tay cô, ánh mắt an ủi, ý bảo cô đừng nghe.

Thời Tiểu Niệm thản nhiên cười cười, cũng không để ý.

Mọi người nối nhau đi vào giáo đường, ngồi vào chỗ của mình.

Thời Tiểu Niệm giúp mẹ nuôi ngồi xuống, vừa định ngồi xuống chợt nghe tiếng kinh hô truyền đến.....

"Đó là Cung Âu sao? N.E Cung Âu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro