Chương 16 Sinh nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trại mồ côi Thiện Tâm....

Tiểu Bảo hôm nay đi làm về trễ, đến nhà thì mọi người trong nhà đã tắt đèn đi ngủ hết rồi, nhẹ nhàng bước vào trong nhà khép nhẹ cánh cửa lại. Tiểu Bảo vẫn chưa kịp bật công tắc đèn thì tự nhiên đèn trong nhà lại tự sáng, sau đó là một tiếng pháo bắn nổ liên hồi làm Tiểu Bảo giật mình.

Đùng... Đùng... Đùng...

''Happy Birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday to you.''

Mọi người cùng đi xung quanh Tiểu Bảo, vừa đi vừa hát khúc ca chúc mừng sinh nhật, họ đã làm cho cậu thật sự bất ngờ. Và càng bất ngờ hơn đó là sự xuất hiện của Tử Kì, cậu cầm trên tay chiếc bánh sinh nhật được thấp nến xung quanh, ở giữa là hai cây nến tạo thành số hai bốn.

Bánh đã được đặt trước và dựa trên thiết kế của trại mồ côi Thiện Tâm, kế bên còn có một dòng chữ nhỏ Happy Birthday Vương Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đứng nhìn mọi người mà như là muốn khóc, mắt cứ ngân ngấn lệ, cô bé út nhà ta đã đến rồi kéo Tiểu Bảo đến trước bánh sinh nhật.

"Anh Tiểu Bảo, anh mau ước đi."

Tiểu Bảo chấp hai tay trước mặt rồi thầm ước một điều gì đó.

Phù... Nến đã được thỏi tắt.

"Anh Tiểu Bảo, anh ước cái gì vậy?"

"Anh ước tất cả chúng ta đều có thể sống trong những ngày tháng hạnh phúc như thế này."

Mấy đứa nhỏ cứ cười cười tiến đến trước mặt của Tiểu Bảo, rồi từng người một trao cho cậu một nụ hôn. Trung là người cuối cùng tiếng đến, trên tay cậu bé có cầm một chiếc hộp nhỏ xinh.

"Tụi em tặng anh nè."

"Cái gì vậy ta?"

Tiểu Bảo mở chiếc hộp ra, trong đó là những bức ảnh Tiểu Bảo và mấy đứa nhỏ đã chụp từ rất lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội để in ra.

"Đẹp quá."

"Sơ cũng giúp tụi em nữa đó."

Tiểu Bảo tiến đến ôm lấy người phụ nữ đã dành cả thanh xuân của mình cho chúng tôi. Nếu như không có sơ, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không có cơ hội được sống trên thế gian này, được biết cái gì gọi là hạnh phúc.

"Cảm ơn sơ, đáng lý ra chiếc bánh kem này con phải dành cho sơ mới đúng, nếu như không có sơ thì sẽ không có tụi con như bây giờ."

"Ngốc quá."

Tử Kiệt im lặng khá lâu để chờ đợi cơ hội đến lượt mình, cậu đưa cho Tiểu Bảo một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt Tiểu Bảo liền thay đổi sắc nét.

Tớ hứa với cậu nó rất rẻ, yên tâm."

Vậy là Tiểu Bảo đã mở chiếc hộp đó ra, trong đó là một chiếc đồng hồ thôi, vậy mà làm cậu hoảng sợ quá đi.

"Sao hả? Đẹp không? Bình thường mà đúng không?"

"Ừm, cảm ơn cậu."

Tội nghiệp cho Tiểu Bảo bị Tử Kiệt lừa, thật ra chiếc đồng hồ đó là nhản hiệu Rolex, được mạ vàng và nạm kim cương, giá trị thật sự đã hơn chữ tỷ rồi. Tiểu Bảo mà biết được thì Tử Kiệt khó sống rồi, cậu cứ đứng sau lưng Tiểu Bảo mà cười, Tiểu Bảo nhìn thấy cái thái độ đó không nghi ngờ mới sợ đó.

"Cậu cười cái gì?"

"Không có, tớ thật sự không có cười gì hết mà."

"Sao tớ cảm thấy nghi ngờ cậu quá vậy?"

"Không, tớ thề với cậu mà."

Thấy Tử Kiệt cũng không đến nỗi nào, nên Tiểu Bảo không tiếp tục điều tra nữa.

"Tiểu Bảo, cậu cắt bánh kem đi."

"Mấy đứa ơi, ai muốn ăn bánh kem nè."

"Em ạ... Em ạ..."

Tiểu Bảo cắt bánh kem ra chia cho mỗi người một phần, nãy giờ lo vui quá mà quên mất không thấy Tử Kì nữa.

"Ủa Tử Kiệt, chủ tịch đâu rồi?"

"Anh ấy có điện thoại nên ra ngoài nói chuyện rồi."

"Vậy để tớ mang bánh kem ra ngoài đó cho ngài ấy."

"Ừm, cậu đi đi."

Tiểu Bảo cứ nhắm vào khu vườn ở ngoài sân mà thẳng tiến, ra đến ngoài đó đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Tử Kì với ai đó.

"Được, ngày mai tôi sẽ đến đó."

Tiểu Bảo vừa bước đến thì cuộc nói chuyện cũng đã xong rồi, Tử Kì cũng bỏ điện thoại lại vào trong túi áo.

"Chủ tịch."

"Sao cậu không ở trong đó đi?"

"Tôi mang bánh kem ra cho ngài đây."

Tử Kì nhận lấy đĩa bánh kem từ trên tay Tiểu Bảo mà không một chút do dự.

"Cảm ơn."

"Tôi phải cảm ơn ngài mới đúng."

"Lại đây."

Tiểu Bảo không hiểu là Tử Kì đang muốn gì, nhưng cũng ngoan ngoãn bước đến.

"Tôi cũng có quà cho cậu."

Tiểu Bảo nghe được chữ quà, tự nhiên mặt lại xanh lè, bởi vì cậu rất sợ hai anh em bọn họ giống nhau, Tiểu Bảo nhận lấy túi quà nhưng mà không muốn mở ra.

"Sao cậu không mở nó ra?"

"Tôi... Tôi..."

"Cậu yên tâm tôi không giống Tử Kiệt đâu."

Bị bắt buộc phải mở quà Tiểu Bảo có một chút sợ hãi, tâm thì cứ cầu mong là một cái gì đó bình thường thôi. Quả nhiên thứ Tiểu Bảo nhìn thấy đã khiến cậu yên tâm thật sự. Vì đó chỉ là một cây viết máy bình thường và trên cây bút đó có khắc ba chữ Hạng Tử Kì, chấm hỏi to đùng.

"Ủa, sao lại khắc tên ngài?"

"Quà tôi tặng đương nhiên phải khắc tên tôi rồi."

"Cũng đúng."

Nói Tiểu Bảo ngây thơ quả nhiên là có thừa, đương nhiên cây bút là bình thường. Nhưng mà ba chữ Hạng Tử Kì đó, có dùng số tiền lớn như thế nào cũng không thể mua được vì nó là duy nhất.

"Cảm ơn chủ tịch."

Tiểu Bảo nở một nụ cười tươi như hoa làm ai đó vô tình điêu đứng, bất giác Tử Kì kéo Tiểu Bảo vào vòng tay mình siết chặt lại. Tiểu Bảo khá bất ngờ không kịp phản ứng, cứ như vậy mà bị kéo vào lòng ai kia.

"Chủ tịch... ngài..."

"Cậu nhất định phải giữ mãi... nụ cười ngày hôm nay."

Không hiểu tại sao Tử Kì lại hành động như vậy. Nhưng ở trong vòng tay của một người như thế, làm trái tim của Tiểu Bảo thổn thức.

Đã từng dặn với bản thân rằng sẽ không bao giờ cố gắng bước vào ranh giới của người kia. Bởi vì thân phận và địa vị quá cách xa nhau, nhưng mà bây giờ trái tim ấy đã mở cửa mất rồi.

Tình yêu đối với một người làm sao có thể điều khiển được, bởi vì lý trí và trái tim không thể đi cùng một hướng.

.

.

.

Tập đoàn Win...

Trưa nào vào giờ nghĩ giải lao, Tử Kiệt cũng đến tìm Tiểu Bảo để ăn trưa và hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Tiểu Bảo, hôm nay cậu đã làm xong hết tài liệu chưa vậy?"

"Vẫn chưa, còn nhiều lắm."

Tử Kiệt kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh Tiểu Bảo, tập trung nhìn vào gương mặt đang say mê công việc kia.

"Tớ đã nói để tớ giúp cậu mà."

"Thôi đi, tớ không muốn gây thêm phiền phức cho cậu đâu."

"Cậu làm việc cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đó biết không? Đừng có thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

"Tớ biết rồi."

"Ủa mà Tiểu Bảo, tối ngày mai là tiệc tất niên của công ty cậu có tham gia không?"

"Tiệc tất niên... Sao tớ không biết gì hết?"

Tiểu Bảo ngước mặt khỏi mớ tài liệu, quay lại nhìn Tử Kiệt với vẻ đầy ngô nghê.

"Tiệc này hàng năm điều được tổ chức mà."

"Chắc tớ không tham gia đâu."

"Anh Tử Kì sẽ tham gia, cậu là thư ký của chủ tịch, cậu nghĩ cậu có được chọn lựa không?"

Tiểu Bảo cầm chiếc bút lên quay lại đống hồ sơ với một chút thất vọng.

"Nhưng mà tớ muốn đi thì cũng đâu có chuẩn bị lể phục kịp đâu."

"Vấn đề đó cậu không phải lo đâu, tớ đã chuẩn bị cho cậu rồi. Tối mai tớ sẽ cho người mang đến nhà cho cậu rồi luôn tiện rước cậu luôn... Được không?"

"Ừm, cũng được."

"Vậy tối mai gặp lại, tớ đợi cậu trước cổng."

Đúng như lịch hẹn Tử Kiệt đã cho xe mang lễ phục đến cho Tiểu Bảo, xe bắt đầu lăn bánh rời đi một lúc thì đến nơi.

Tử Kiệt lại đứng chờ Tiểu Bảo ở trước cửa, khi thấy cậu bước xuống xe Tử Kiệt như bị đứng hình cứ nhìn cậu mãi. Tiểu Bảo rất hay mang mắt kính, nên lúc nào nhìn cũng rất dễ thương. Nhưng khi tháo cặp kính ấy ra thì cái nhan sắc thật sự phải khiến cho người khác đứng hình.

"Wow.... Tiểu Bảo, nhìn cậu đẹp mê luôn đấy, tớ chọn bộ lễ phục này thật sự rất chính xác."

"Cậu đừng làm tớ ngại mà... Chủ tịch đâu rồi cậu thấy không?"

"Anh ấy vào trước rồi đang chuẩn bị ở trong đó, mình đi thôi để trễ đấy."

"Ừm, mình đi thôi."

Tiểu Bảo và Tử Kiệt bắt đầu tiến đến sảnh tiệc, cánh cửa mở ra Tiểu Bảo đã nhìn thấy cả một sự hào nhoáng. Thật sự không hổ danh là tập đoàn Win, chỉ là một buổi party thông thường, nhưng mà lại có thể làm hoành tráng đến vậy, nhìn ai cũng xinh đẹp rực rỡ. Tiểu Bảo vừa tiến đến sân khấu thì bữa tiệc cũng vừa bắt đầu, Tử Kì bước lên trên bục chuẩn bị khai tiệc.

"Tập đoàn Win cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng nhau cho đến bây giờ. Sự trường tồn của tập đoàn Win, các bạn là những thành phần không thể thiếu. Tôi hi vọng sẽ còn đưa tập đoàn Win vương xa hơn thế nữa. Bữa tiệc tối nay hi vọng sẽ được tổ chức tốt đẹp và kết thúc trong vui vẻ. Bắt đầu khai tiệc."

Sau giây phút im lặng một hồi lâu để chờ đợi câu khai tiệc của Tử Kì, mọi người vỗ tay tán thưởng rồi cũng bắt đầu nhập tiệc. Tử Kiệt đưa Tiểu Bảo đến nơi Tử Kì đang đứng, xung quanh cậu lúc nào cũng có những cô gái xinh đẹp. Nào là mời rượu rồi cố gắng trò chuyện, nhưng vẻ mặt của Tử Kì vẫn giữ nguyên cái thần sắt lạnh lùng.

"Anh hai."

"Tử Kiệt, em đến lúc nào đấy?"

"Em đến lâu rồi, nhưng mà phải đợi Tiểu Bảo nên mới vào trễ tý."

Tử Kì lại dán ánh mắt đó vào Tiểu Bảo, thần sắc đó khiến cậu bỗng nhiên có một tý sợ hãi, đẹp quá nên chẳng nói nên lời.

"Tử Kiệt, hôm nay có những đại gia tộc cùng đến đây, em đi chào hỏi họ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro