Phần 1: Lời Nguyền Giáng Sinh. Chương 35: Đêm Giao Ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Địa điểm là... Dinh thự nhà Enisbern..."

Cuốn sách phát sáng rồi dập tắt như thể một con đom đóm, phản chiếu ra khung cảnh một tòa lâu đài đầy uy nga cổ kính đứng sừng sững trong một vùng tuyết trắng mơ màn.

Đó là lâu đài nhà Einsbern, tòa lâu đài ở nơi xa xôi tận cùng, quanh năm chìm trong băng tuyết lạnh giá.

Tòa lâu đài cổ nằm giữa vùng núi non trùng điệp không người lai vãng, đã từng là nơi cư ngụ của nhiều pháp sư cổ đại.

Trong một ngày hiếm hoi, bỗng không phải nghe tiếng bão tuyết gào thét.

Một ngày trời quang mây tạnh.

Hình ảnh chuyển dời dần từ xa lại gần như một bộ phim, và đúng như quy tắc đưa gốc quay về phía nhân vật chính.

Bta hứng thú, dùng tay đỡ lấy đầu mình rồi tựa vào ghế để xem phim như một hành khách bình thường.

Hoàn toàn không giống như đang điều tra tình báo.

Không gian sáng sủa hơn hẳn những ngày đất trời u ám trắng xóa màu tuyết.

Bầu trời không một cánh chim chao đảo, không có những tán cây xanh rơi rụng trên nền tuyết trắng, chỉ có ánh sáng chói chang tràn ngập.

"Ước gì có một tòa lâu đài như vậy.... Nghèo rớt mồng tơi..."

Bta thì thầm mơ ước về một tương lai xa vời nhưng vẫn không quên truy tìm nhân vật chính của bộ phim.

Và không làm thất vọng sự mong đợi từ quý cô xinh đẹp, nhân vật chính xuất hiện rất đúng hẹn.

Bên trong màn ảnh hai con người bé nhỏ xuất hiện, đó là Kiritsugu Emiya và con gái anh ta.

Khoảnh khắc Bta nhìn thấy người đàn ông nắm tay cô bé đi trên nền tuyết thì sốc đến mức không còn lời nào để tả.

Bởi vì trong trí nhớ của hai năm trước và tài liệu cậu xem được, thì gã này là một con người rất rất rất lạnh lùng và cẩn thận, một con người không bao giờ để lộ ra cho dù chỉ là một tia sơ hở.

Thế vậy mà... Gã lại dẫn đứa con gái bé nhỏ ấy ra khu rừng đầy tuyết dạo chơi?

Gã là đang tự tin về khả năng của bản thân hay là tự tin về kết giới bảo vệ tòa lâu đài này?

Thật khó hiểu, hành động bất cẩn này là thứ đi ngược lại hoàn toàn với phong cách của gã.

Bta đang có hứng thú lại càng có thêm nhiều hứng về gã này, quyết định quan sát và tra thật kỹ anh ta.

Trong màn ảnh, hai cha con vui đùa đi dọc theo con đường phủ đầy tuyết được tạo ra bởi những cây hồ đào.

Tâm trạng Kiritsugu Emiya khác hẳn ngày thường vào những ngày như vậy.

Vì một lý niệm.

'Cho dù người cha có mệt mỏi hay bận bịu đến đâu cũng phải dẫn con ra khu rừng ngoài lâu đài chơi.'

Đó là một 'điều luật' không thành lời giữa đứa con gái Ilyasviel von Einsbern và người cha Kiritsugu Emiya.

"Cha coi nha, bữa nay con không thua đâu!"

Nói đoạn, cô bé Ilyaviel hớn hở chạy nhanh vào rừng trước cha.

Cô nhóc bé xíu, đôi bốt cũng bé tí đã ngập giữa lớp tuyết dày.

Nhưng đôi mắt láo liên không bỏ sót bất cứ thứ gì khuất giữa những tán cây xung quanh.

Cảnh này làm cho mặt 'khán giả' nào đó  đỏ ửng đáng nghi.

"Kawaiii~~~, thằng cha đáng ghét vậy mà có đứa con gái đáng yêu đến vây... Có lẽ... Con gái nuôi..."

"Không không không. Mình chỉ là một kẻ nghèo hèn, bộ đồ ba năm không thể thay thì làm gì nhận nuôi ai được..."

"Thôi kệ... Hôm nào tới gửi giấy xin nhận nuôi vậy, có gì về xin tiền Cha nuôi bé con đáng yêu~."

Vị 'khán giả' hồn nhiên bỏ qua việc bản thân đang là 'Con' nuôi, cũng bỏ qua một số việc quan trọng như đứa bé này còn có cha mẹ, bản thân cũng đang đi vào con đừng tà ác nào đó.

Con đường này tà ác tới nỗi cách một cái màn hình vẫn có thể làm Kiritsugu Emiya cảnh giác.

Kiritsugu Emiya không hiểu sao từ lúc đi vào khu rừng mình lại cảm nhận bị người nào đó đang quan sát, nhưng sử ma được thả ra để tra xét và kết giới lại không phát hiện có kẻ đột nhập.

Anh nhíu mày nhìn đứa con gái ngây thơ của mình, âm thầm kêu gọi trợ thủ Maiya Hisau đang ẩn nấp chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Một con dơi mang thông tin thoại từ Kiritsugu Emiya đến bên một ngọn cây cách đó không xa.

'Maiya, cô hãy chuẩn bị, rất có thể nơi này đã bị một pháp sư nào đó tìm ra.'

'Rất có thể là kẻ đó, người đã khiến cho cuộc chiến bị dời lại vài tháng.'

Có người đã khiến cho cuộc chiến bị dời lại vì vi phạm quy chế triệu hồi vào hai năm trước.

Kiritsugu Emiya đã biết người triệu hồi là ai và cả Servant người đó gọi ra.

Vì hai năm trước.... Anh đã cố ám sát kẻ mang trong mình năng lực của Servant đó nhưng thất bại.

Người đó cả gan triệu hồi một Servant trước khi cuộc chiến bắt đầu.

Thậm chí tách Servant đó khỏi sự ràng buộc của Chén Thánh khiến cho quy tắc triệu hồi chịu ảnh hưởng.

Vì thế mà ngày triệu hồi lại, đây cũng là lý do cho đến hiện tại anh vẫn chưa có bất cứ Servant nào trong tay.

Nhưng không sao, đêm nay, Thánh Tích sẽ được chuẩn bị cho nghi lễ...

Kiritsugu Emiya nghĩ tới Thánh Tích sẽ được đưa tới, và hi vọng rằng đó là một Servant lass Caster hoặc Assassin.

Sau đó, Kiritsugu Emiya mỉm cười một cách tự nhiên và nói.

"Ồ, được một cái rồi này. Cái đầu tiên của bữa nay đây."

Nghe thấy giọng nói đắc thắng của Kiritsugu vang lên sau lưng.

Đôi mắt Ilyasviel chuyển dần từ ngạc nhiên sang giận dữ.

Cô bé quay phắt lại.

"Không thể nào! Ở đâu vậy cha? Sao con nhìn sót đựơc!"

Đáp trả cô con gái cưng với khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì tức bằng một nụ cười châm chọc, Kiritsugu chỉ tay lên một cành cây hồ đào đã đông cứng.

Trên cành cây ấy là một mầm cây.

"Fuhhuhu, cha có điểm đầu tiên rồi đấy. Cứ thế này nhé."

"Cha nhớ đó, con không thua đâu! Chắc chắn hôm nay con sẽ không thua!"

Nội dung cuộc đua tài giữa cha và con gái trong khu rừng ngập tuyết là tìm ra chồi non trên cây hồ đào giữa mùa đông.

Trong năm ấy, Ilya đã thắng 12 lần, thua 9 lần và hòa một lần.

Điểm tổng cộng cho Ilya là 427 và Kiritsugu là 374.

Nhà quán quân đang phải chịu một áp lực nặng...

Dõi theo bóng dáng Ilyasviel, Kiritsugu cười cay đắng.

Con bé đang ngó nghiêng trông chừng xem cha nó có tìm thêm được mầm cây nào không.

Nó chẳng biết gì về tử thần đang chực chờ ở tương lai... Thậm chí là ngay lúc này, ở xung quanh.

"A, đây rồi. Ilya cũng thấy một cái nè~"

Nghe tiếng reo vui của Ilya, Kiritsugu u ám xua tan một ít để rồi tinh quái cười khúc khích.

"Fuhuhu, còn cha thì đã tìm thấy cái thứ hai rồi đây."

Ilya nhảy dựng lên như một con mèo bị tạt nước.

"Đâu? Cha cho con coi xem nào!?".

Lần này thì Ilya không thể cứ khăng khăng cô bé không bỏ sót cành cây nào.

Mà quả thật, con bé chẳng bỏ qua cành hồ đào nào cả.

Chỉ có điều người đang đua tài cùng Ilya lại là một kẻ gian xảo.

Mười giây sau, Kiritsugu cố nhịn cười, tay trỏ cái mà anh gọi là 'mầm cây thứ hai'.

"Hơ --------- ? Cây đó đâu phải cây hồ đào đâu?"

Vừa rồi Ilya đã bỏ qua cành cây mà Kiritsugu đang chỉ khi thấy nó.

"Không, không, Ilya à, đây là cành của cây wingnut, hồ đào cánh, cùng họ với hồ đào -walnut, nó có quả treo lơ lửng đấy con ạ, một dạng khác của cây hồ đào. Vì vậy, mầm cây này cũng là mầm cây hồ đào đấy."

Ilyasviel im lặng khoảng chừng hai hay ba phút, trông cô bé như thể đã bị đánh lừa bởi một tay cáo già.

Rồi cô bé hét tướng lên, má đỏ bừng.

"Ăn gian, ăn gian ăn gian ăn gian! Cha, cha chơi vậy là không được!"

Thật sự thì Kiritsugu đã không công bằng.

Ngay từ nhiều lần trước, anh đã tính luôn wingnut với hồ đào.

Đó không chỉ là gian lận mà còn là chơi xấu.

"Cha mà không chơi vậy thì đâu thắng được con."

"Không được! Cái cây đó chỉ có cha biết là cây hồ đào thôi! Không tính!"

Cô nhóc Ilya tức tối đấm thùm thụp vào chân cha.

"Hahaha, nhưng con này, chẳng phải đây là một cơ hội tốt để mở mang kiến thức sao? Sự thật thì quả wingnut không ăn được như quả hồ đào. Con nhớ nhé."

Ilyasviel càu nhàu, chẳng thèm để tâm đến những lời anh nói.

"Cha mà cứ ăn gian như vậy thì con không thèm chơi với cha nữa đâu!"

"Nghe ghê nhỉ - thôi thôi, cha xin lỗi mà."

Trước 'tối hậu thư' của con gái, người cha Kiritsugu đành ngoan ngoãn nhận lỗi.

Nghe vậy, Ilya từ từ nguôi tức và lấy lại vẻ láu lỉnh thường tình.

"Cha hứa không chơi ăn gian nữa chứ?"

"Cha hứa, cha hứa mà. Không tính wingnut nữa."

Nhưng còn cây fieldnut cũng tương tự đấy con ạ... Kiritsugu cười thầm.

Kiritsugu Emiya biết Ilyasviel vẫn còn quá nhỏ để biết nghi ngờ người khác.

Nhưng Kiritsugu Emiya đâu biết rằng đâu chỉ một mình Ilya không biết mấy loại cây này mà còn có cả kẻ đang dòm ngó cha con hai người.

Hoặc là nói, kẻ dòm ngó ngây ngô đến mức bị biểu cảm của lão cáo già đánh lừa hoàn toàn, về kiến thức thực vật và cả động vật.

Không biết loài cây hồ đào thì còn có thể lý giải được vì nơi sinh.

Nhưng về động vật thì không thể chối cãi việc thiếu hụt kiến thức.

Điển hình là trong khi gã cố tình thả rất nhiều sử ma bay xung quanh nhằm để cảnh cáo 'ta đã phát hiện ra ngươi'.

Lấy gốc nhìn từ trên cao, Bta tất nhiên có thấy đám dơi đen thui bay trong nền tuyết trắng, rõ ràng lag đằng khác.

Nhưng Bta, cậu chỉ tưởng đây là loài dơi đặc thù của vùng này, tụ tập thành đàn và bay lượn vào buổi sáng hoặc tụi nó đang trên đường trở về hang ổ.

Và cũng vì từ đó giờ cậu chưa thấy có con dơi nào dám tiếp cận mình ở bán kính 1km ở xung quanh.

Bản thân cậu sở hữu những Skill công kích bằng sống âm rất mạnh, thậm chí có vài cái là dựa vào sự va chạm tạo ra sóng âm công kích, tựa như bản năng.

Vì là bản năng, nên là cho có cố kìm hãm năng lực cỡ nào thì Skill vẫn cứ ảnh hưởng tới xung quanh, điển hình như dơi và côn trùng.

Mặc cho lượng năng lực này không gây ra quá nhiều ảnh hưởng đến bọn chúng nhưng vẫn tạo ra vùng chân không.

Kiểu như cảnh báo bọn chúng không được tới gần nếu không sẽ chết.

Nên từ khi tới thế giới này cậu không hề gặp bất cứ con dơi hay côn trùng ở gần mình.

Sử ma gì đó.... Có vẻ như mục đích cảnh báo của Kiritsugu Emiya lần này đã bị đánh sập bởi một kẻ... Thiếu hiểu biết.

Kiritsugu Emiya tiếp tục dỗ dành đứa con gái bé bỏng của mình một lúc để cô bé hoàn toàn hết giận.

Khi thỏa mãn với những lời dỗ dành từ cha.

Cô nhóc ưỡn ngực tự hào, gật đầu mãn nguyện với người cha tính xấu khó sửa của mình.

"Tốt. Vậy con thách đấu cha lần nữa. Một chiến sĩ phải chấp nhận mọi lời thách thức đó nha."

"Ừ, được rồi, thưa công chúa."

Chiều lòng con gái, và cũng để phục vụ cho cuộc 'săn' mầm hồ đào, Kiritsugu nhấc bổng Ilya, đặt lên vai mình.

"Ahaha! Cao quá!"

Với Ilyasviel, ngao du trên vai cha là thích nhất.

Đôi chân của Kiritsugu có thể bước trên lớp tuyết dày, trong khi đôi chăn ngắn cũn của cô bé thì không thể.

Ngồi trên cao, cô bé có thể nhìn thấy những quả hồ đào dễ dàng hơn.

"Đi nào!"

"Yawohl!"

Kiritsugu bước ra khỏi một lùm cây với cô con gái cưng trên vai.

Tiếng xào xạc khiến Ilyasviel cười phấn khích, chân đá tứ tung.

Cõng con gái trên vai, Kiritsugu nhận ra con bé thật nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến anh buồn.

Kiritsugu chằng có tí kinh nghiệm nào trong việc nuôi dạy trẻ con.

Do vậy, anh không biết con nít bình thường lớn lên như thế nào.

Nhưng anh hiểu rằng một đứa trẻ đã không bình thường khi 8 tuổi mà chỉ nặng 15 kg.

Có lẽ nguyên nhân là do những vụ điều chỉnh sai lầm khi con gái anh chào đời.

Kiritsugu và Irisviel thừa hiểu con bé sẽ lớn rất chậm.

Liệu cơ thể con bé có trưởng thành theo năm tháng không đây?

Không, chẳng có hi vọng nào cả.

Là một pháp sư, Kiritsugu hiểu rõ sự thật tàn nhẫn đó.

Phải đến 80 - 90% Ilyasviel sẽ ngừng lớn trước khi những đặc điểm giới tính trên cơ thể con bé kịp phát triển.

Dù vậy, thay vì cho con bé biết tương lai tăm tối, hãy cố gắng làm sao để nó được hạnh phúc...

Đó là nguyện vọng của người làm cha làm mẹ...

Nỗi đau trước bi kịch của con gái xoáy sâu vào lồng ngực là bằng chứng của tình thương còn sót lại trong người đàn ông mang tên Kiritsugu.

Hứng thú quan sát cha con Kiritsugu Emiya của Bta lụi tàn theo thời gian.

Cậu nhìn cô bé tóc trắng mắt đỏ đáng yêu một lúc rồi khép sách lại.

Đêm nay... Nghi Lễ Giao Ước sẽ được thành lập.

[Thông báo: các hành khách chuẩn bị, phi hành đoàn sẽ hạ cánh sau mười phút.]

Thông báo từ buồng lái truyền khắp phi cơ thông báo chuyến đi đã đến đích.

_________________________________________

Ad: thật đáng buồn.... Thế mà không có ai đi tìm tui 😥😥

Maiya Hisau.

Irisviel von Einzbern.(mẹ)

Ilyasviel von Einsbern.(con gái)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro