Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

Vì một vài lý do, mà thường là lý do thời gian, trong vài lần Tezuka ghé thăm nhà Echizen, Ryoko đều không có mặt, dẫn đến hai người đều biết về sự tồn tại của đối phương, lại chưa một lần gặp mặt.

Cho nên lúc này, khi bốn người đã an vị trong phòng khách, sau lời giới thiệu đơn giản của Ryoma, hai bạn trẻ rốt cuộc cũng coi như làm quen. Chỉ là bầu không khí có vẻ hơi không được tự nhiên, bởi Ryoko còn bận tò mò liếc trộm Tezuka chưa rảnh nói, đồng thời bật mode mê trai quen thuộc, thời gian đã kéo dài vài phút, làm cho gân xanh trên trán đại thiếu gia bắt đầu nổi lên thình thịch.

Ryoma nhàn nhạt liếc Ryoko một cái, mở miệng đánh vỡ bầu không khí gượng gạo.

"Được rồi, có gì nói mau đi."

Ryoko giật mình quay đầu, "Hả? À."

Vừa cười hì hì làm lành, Ryoko vừa lật đống báo xếp trên bàn, lấy ra ba tờ lần lượt xếp trước mặt mọi người.

Ryoma nhìn qua, yo? Nhìn đều rất quen mắt a.

Giọng điệu của Ryoko có vẻ rất hớn hở, như phát hiện đại lục mới vậy.

"Nhìn cái này," Chỉ vào mặt báo với dòng title lớn "Sherlock Holmes thời Heisei - vị cứu tinh của sở cảnh sát Nhật Bản" cùng tấm ảnh chụp chân dung một thiếu niên mắt xanh dung mạo tinh xảo, "Thám tử trung học, thể chất tử thần, đi đâu chết đâu, sau đó..."

Chỉ vào tờ báo thứ hai, "Khắc tinh của Kid" một cậu nhóc tiểu học đeo kính, phía sau là ông chú râu xồm cười không thấy mặt trời – chính là cậu thám tử nhí ba người vừa gặp, "Trúng độc teo nhỏ, có điều bộ não vẫn nhạy bén như cũ, đồng thời vẫn đi đến đâu chết người đến đó. Cuối cùng,"

Chỉ vào tờ báo thứ ba, "Kaito Kid – Ảo thuật gia dưới ánh trăng" bóng người mặc vest trắng, áo choàng mũ dạ trắng, sau lưng là mặt trăng tròn sáng rực trời đêm, "Siêu trộm 1412, bị tuyên án lên đến vài trăm năm vì các vụ trộm đá quý hoành tráng, hiện tại là đời hai."

Ryoko mắt sáng lấp lánh chờ đợi phản ứng của ba người, đáng tiếc, ba người trước mặt cô đều thuộc dạng núi băng sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc, Ryoko là nhất định sẽ không nhận được kết quả như mong đợi.

Dù sao đều là phi nhân loại, chuyện biến lớn biến nhỏ thật sự không đáng ngạc nhiên.

Ba đôi mắt chỉ nhìn Ryoko, đợi cô nói tiếp, cuối cùng vẫn là Ryoma tốt bụng nói một câu.

"Sau đó?" Mặc dù có nói cũng như không.

Ryoko thở dài, muốn nhìn cậu đổi sắc mặt thật đúng là khó mà.

"Hai người này mỗi người đều phải đối đầu với một tổ chức bí ẩn, trốn tránh đuổi giết, điều tra chân tướng, ăn trộm phá án và vân vân, tóm lại là rất kích thích."

"Cho nên?"

"Cho nên,... bọn mình cũng tham gia đi?" Ánh mắt lấp lóe và nụ cười lấy lòng hướng về phía Ryoma.

Nói thật, nếu chỉ có một mình, có lẽ Ryoko sẽ không có ý tưởng to gan như vậy, dù sao hai tổ chức kia đều không phải hư danh, đầu độc ám sát khủng bố không việc gì không làm, một mình đương đầu khác nào trứng chọi đá.

Nhưng có Ryoma lại khác.

Ryoko có niềm tin mù quáng vào sức mạnh của Ryoma, cho dù không được thấy một trăm phần trăm khả năng của cậu, nhưng chỉ với những điều đã biết, Ryoko có thể tự tin nói rằng, đừng nói một, cho dù là mười tổ chức áo đen khả năng cũng không đủ Ryoma luyện tay.

Từ trước đến giờ hầu như mỗi khi nhàm chán Ryoko sẽ lựa chọn nghiên cứu độc dược giết thời gian, chỉ là nghiên cứu nhiều, độc dược làm ra cũng không ít, vấn đề nằm ở hoàn toàn không có chỗ dùng, vậy nghiên cứu lắm làm gì?

Cuộc sống học sinh đơn điệu tẻ nhạt, cộng thêm một chiếc máy hack level max bên cạnh làm cho những ý tưởng tìm kích thích cùng lá gan của Ryoko bành trướng lên, từ những loại thuốc công dụng ngày càng kỳ quái nhảy vọt sang một trăm loại phương pháp đi tìm chết.

Nguyên nhân thứ hai khiến Ryoko muốn chen một chân vào hai vũng bùn nguy hiểm cực độ kia, đơn giản là vì cô... tò mò. Đúng, bởi vì khi cô đọc truyện, tác giả còn chưa sáng tác xong, mỗi tổ chức chỉ mới lộ ra vài thành viên, không mảy may thấy bóng boss cuối sau màn, cho nên... =))

Bản thân cô là một hacker, tuy không phải cấp cao nhất, nhưng khả năng không thấp, chỉ là sau khi tự điều tra, ngoài hai cái tên cùng một số thông tin đã biết, cô không hề thu hoạch được thêm gì, đành trông cậy vào có thể thuyết phục Ryoma cùng "chơi".

Một phần nguyên nhân khác, có thể nói lớn có thể nói nhỏ, chính là bởi vì cp quái đạo x thám tử thật sự quá moe, song sinh tử trên hai lập trường đối lập và vân vân, yêu nhau đưa nhau vào tù và vân vân (đương nhiên không phải giết nhau, hai người kia đều rất quý trọng mạng sống), đều chọc trúng trái tim thiếu (hủ) nữ của Ryoko. Một khi can thiệp vào thế giới kia, khả năng gặp được và quan sát hai bạn trẻ trong khoảng cách gần là rất lớn. Cô không thể bát quái Ryoma, chẳng lẽ còn không được tìm người khác trèo thuyền?

Ryoko biết nếu chỉ là một tổ chức khủng bố hay mafia bình thường, Ryoma hoàn toàn không hứng thú, cần tìm điều gì kích thích cậu một chút, chỉ cần một chút thôi.

"Hai tổ chức này đều đang tìm phương pháp trường sinh bất tử, chỉ là một bên nghiên cứu thuốc, một bên lại tìm kiếm viên đá quý đem lại sự bất tử Pandora."

"Trường sinh bất tử?" Quả nhiên, Ryoma tương đối thiên vị đề tài siêu nhiên.

"Đúng, có điều loại thuốc được nghiên cứu ra lại là thuốc độc chết người, chỉ có vài trường hợp dùng thuốc còn sống sót, cậu thám tử miền Đông," ngón tay chỉ từ Kudo Shinichi trên trang báo thứ nhất qua trang báo thứ hai, "Chính là ví dụ điển hình nhất."

"Về Pandora, không có nhiều thông tin để xác định nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng theo truyền thuyết, nó là đá quý song sinh – một viên đá nằm trong một viên lớn hơn, dưới ánh trăng sẽ hiện ra màu đỏ rực." Chỉ vào Kaito Kid, "Cũng là mục tiêu của quý ngài đạo chích đây, có điều không phải vì bất tử, mà là vì Kid đời đầu, ba cậu ta, bị nghi ngờ đã mất mạng trong tay tổ chức bí mật kia, Kid đời hai muốn điều tra rõ chuyện này."

Ryoko biết Ryoma không quá để ý người khác thế nào, trừ những người cậu quan tâm, còn lại con người hay con chó con mèo với cậu đều như nhau cả. Nhưng dù sao có nhân phẩm tối vẫn tương đối được lòng người hơn.

Ryoma đúng là đã có chút hứng thú với chuyện này, có điều, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Ryoma nâng mi nói: "Thứ nhất, em không thể can thiệp quá nhiều vào xu hướng phát triển chung của thế giới, sẽ bị cách cắn trả."

Ryoko vẻ mặt lơ mơ, Tezuka và Atobe vẫn chỉ khoanh tay ngồi nghe từ đầu đến giờ thì hơi nhíu mày nhìn cậu, nghe Ryoma nói nhẹ nhàng, nhưng nghĩa của từ "cắn trả" thật sự không phải đùa.

Tezuka có thể cảm nhận Ryoma rất mạnh, thậm chí mạnh hơn tất cả người, yêu hay gì anh từng thấy, chỉ là một khi liên quan đến quy luật, sức mạnh có đôi khi cũng không có tác dụng gì. Tezuka rất không hi vọng Ryoma làm việc gì mạo hiểm.

Atobe lại đang suy nghĩ một vấn đề khác, trước đây anh vẫn nghĩ Ryoma cũng là một phù thủy như mình, dù sao mẫu thân hai người là chị em ruột, được thừa hưởng cùng một dòng máu cũng không có gì lạ. Nhưng qua một thời gian ở chung, anh phát hiện cậu thật sự không đơn giản.

Từ lượng "ma lực" gần như không bao giờ cạn, vô số loại phép thuật anh thậm chí chưa từng thấy, rồi tinh thần lực, hay như cậu nói chính là "thần thức", vân vân nhiều chi tiết nhỏ khác nữa, không thể là một phù thủy vị thành niên có thể biết, thậm chí cái gọi là thần thức còn không tồn tại trong trí nhớ thuyền thừa của anh. Vừa rồi Ryoma nói đến pháp tắc của thế giới, phải là một tồn tại thế nào mới có thể ảnh hưởng lớn như vậy?

Xem ra cần nghiêm túc suy xét lại.

Không nghĩ nhiều như hai người kia, Ryoko rất trắng ra hỏi thẳng, "Vì sao chứ?"

Ryoma chỉ giải thích đại khái, "Mỗi người sinh ra quỹ tích tương lai đã được phác họa sẵn, theo mỗi lựa chọn mà sẽ tạo ra một con đường riêng, phá hủy quá nhiều quỹ tích sẽ ảnh hưởng đến cách, cho dù chỉ là một tiểu thế giới, nếu cách muốn đối phó ai, cho dù là thần, cũng tuyệt đối có thể cá chết lưới rách, nhẹ hơn thì có thể trọng thương, nhưng nhất định không thể lành lặn tiếp tục tồn tại. Hơn nữa, chị chịu được có người lạ vào nhà mình khoa tay múa chân phá hoại đồ đạc trong nhà không?"

Tuy không nói rõ, nhưng ba người đều biết "ai" trong lời Ryoma nói là chính cậu, cũng đại khái hiểu cậu có ý gì.

Đồng thời Atobe nắm được trọng điểm trong lời Ryoma nói, người ngoài sao.

Ryoko nghe xong, vẻ mặt ủ rũ đang định nói gì, Ryoma đã tiếp tục.

"Thứ hai, cậu thám tử nhí đây, không phải con người, cho nên mọi việc khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng."

Trước đây Ryoko đã nói thế giới này là từ nội dung nhiều bộ truyện tranh hợp thành, Ryoma phỏng chừng hai thiếu niên xui xẻo đây cũng là nhân vật trong một cuốn manga nào đó, sự việc nhìn từ thị giác thứ ba luôn có vẻ đơn giản hơn trong thực tế, và hiển nhiên Ryoko quên mất khả năng biến hóa khi hiện thực hóa thế giới 2D.

Ryoko nghe mà trợn mắt há mồm, đúng là cô đã quên suy xét vấn đề này, "Hoàng tử tennis" từ thể thao nhiệt huyết biến thành thiếu niên phép thuật, thế giới khác không phải không thể thay đổi, nhưng cô không ngờ rằng cánh bướm lại vỗ mạnh như vậy, trực tiếp từ hiện đại trinh thám biến thành huyền ảo mạo hiểm.

Mà khoan, hình như có chỗ nào không đúng.

"A! Sao em biết thám tử nhí không phải người? Gặp được lúc nào?!" Ryoko biết Ryoma có kỹ năng phân biệt chủng tộc đặc biệt, chỉ là nhất định phải thấy tận mắt.

"Nửa tiếng trước, đích thân xác nhận."

"Vậy sao."

Giọng Ryoko chán nản đi rõ ràng, dù sao nếu chỉ là người thường, Ryoma không tham gia cũng sẽ không thật bỏ mặc cô không quản, nhưng nếu dính đến thế giới siêu nhiên, mọi việc lại nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Ryoko còn chưa ủ rũ được bao lâu, Ryoma đã tiếp tục: "Có điều, muốn nhúng tay cũng không phải không thể nào," Trong ánh mắt lập tức lại sáng lên của Ryoko, Ryoma nói hết nửa câu còn lại, "Nhưng trước hết phải thấy người."

Ryoma cực ít chủ động quản chuyện của người khác, lần này đồng ý với Ryoko, một là bởi vì Pandora, viên đá kia có chút tương tự thứ cậu đang tìm, tuy chưa xác nhận thật giả, nhưng có hi vọng cậu sẽ không bỏ qua.

Mà hai, trên người cậu nhóc thám tử nhí có kim quang công đức, còn đang có xu hướng đậm lên, giúp một cái không mệt, thiên đạo hảo luân hồi, gieo nhân thiện sẽ nhận quả thiện.

Về phần ngài quái đạo, nhìn thái độ của Ryoko, người hẳn là cũng không xấu. Ryoko đôi khi có hơi thoát tuyến, nhưng quan niệm thiện ác vẫn rất bình thường.

Nghe xong Ryoma nói, Ryoko đã hưng phấn bừng bừng mở một tờ báo khác, là số báo ba ngày trước, "Thư báo trước của Kid:

Khi thiên sứ trở về thiên đường.

Khi đồng hồ điểm tiếng chuông thứ mười hai.

Thiên thần sa đọa sẽ đến lấy đi giọt nước mắt cuối cùng."

"Nước mắt kim cương?" Ryoma nâng mi.

Ryoko khoa trương oa một tiếng, "Làm sao đoán được?"

Ryoma chỉ hai cụm từ "trở về thiên đường" và "giọt nước mắt cuối cùng".

Ryoko gật đầu, giải thích cho Tezuka và Atobe, "Nghe nói viên ruby 'Nước mắt kim cương' được tìm thấy trong ổ loài chim quý hiếm cùng tên sau khi cặp đôi cuối cùng của loài này chết đi vào hai năm trước. Thời gian vừa vặn là ngày mai. Hơn nữa theo truyền thông đưa tin, viên ruby này đang được trưng bày ở phòng triển lãm Thiên Tòa cho đến tối thứ tư tuần tới, càng trùng hợp hơn là, trong phòng triển lãm có một chiếc đồng hồ cổ, mỗi hai giờ sẽ vang lên một lần. Cảnh sát đã khóa mục tiêu và bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tóm cổ Kid vào đêm mai."

"Đêm?" Người hỏi là Atobe.

Ryoko gật đầu, "Đúng vậy, nửa đêm mười hai giờ."

Atobe nhìn Ryoma, vẻ mặt cậu như thường, không có phản ứng gì, với hiểu biết của anh về cậu, như vậy là đã ngầm đồng ý đêm mai hành động, anh vốn không hứng thú với chuyện này, chẳng qua...

Liếc mắt nhìn Tezuka, Tezuka cảm nhận được ánh mắt của Atobe, nhưng hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú nhìn Ryoma, đợi cậu quyết định, không, phải nói là lên kế hoạch.

Một thời gian ở chung giúp anh đã phần nào mò rõ được tính cách Ryoma, cậu không phải là không nghe khuyên, nhưng trong những vấn đề nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, nói mấy cũng vô dụng, đều là "Em nghe, lần sau còn tiếp tục".

"Vậy mười giờ tối mai gặp nhau ở Thiên Tòa."

Ryoma nói, mọi việc coi như ván đã đóng thuyền.

Bởi thời gian còn sớm, Ryoko không có dự định quay về phòng thí nghiệm, ba người kia cũng tạm thời chưa có kế hoạch gì, Ryoko thẳng thắn bắt đầu nói những thông tin mình có về hai tổ chức mafia và hai bạn nhân vật chính xui xẻo kia.

Nói liên miên đến gần mười giờ, Ryoko rốt cuộc ngừng, đổi một vấn đề khác.

"Đêm cũng muộn rồi, hai người nghỉ lại đi?" Vừa nói vừa nhìn Tezuka và Atobe.

Bởi sự kiện linh dị lần này, sau khi hoàn thành huấn luyện của ngày hôm nay, đại thiếu gia đặc biệt xin ngừng huấn luyện hai ngày.

Huấn luyện viên mới của Hyotei, Yoshida Sanaya là một người trẻ tuổi ôn hòa, tuy không hiểu nhiều về tennis lại được đặc cách mời đến huấn luyện cho đội chính tuyển, thứ nhất là bởi vì lý lịch quá mức sạch sẽ cũng quá mức ít ỏi, thứ hai chính là vì năng lực phản ứng siêu cường của anh.

Phát hiện chuyện này cũng là ngẫu nhiên, bởi một quả bóng xoáy chệch hướng của Kabaji Munehiro bay về phía một nữ sinh ngoài sân. Yoshida Sanaya lúc này còn chỉ là một giáo viên tiếng Anh mới nhậm chức được vài ba ngày, đang trong quá trình làm quen vườn trường.

Khi sự việc xảy ra anh đang đứng cách đó ít nhất ba mét có thừa, nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, quả bóng với tốc độ và lực xoáy không nhẹ kia sắp đập vào làm người bị thương, nó đã bị một bàn tay nắm lấy.

Nữ sinh đã bị dọa ngốc hoảng hốt rối rít cảm ơn, Yoshida Sanaya chỉ cười nói không có gì, đồng thời trả bóng lại cho các thành viên chính tuyển vừa vội vàng chạy đến. Với lực xoáy của quả bóng kia, nếu đập lên vợt, dây chất lượng kém chút thậm chí có thể bị xuyên qua, nhưng Atobe mắt sắc phát hiện lòng bàn tay thanh niên chỉ hơi đỏ lên, bản nhân cũng nói không vấn đề gì

Xin lỗi và cảm ơn xong, đại thiếu gia cùng Oshitari đồng dạng phát hiện vấn đề lập tức đi tìm huấn luyện viên nói chuyện.

Làm ra quyết định này là một sự mạo hiểm, nhưng hiển nhiên huấn luyện viên Sakaki Tarou đã có lựa chọn chính xác.

Dù không giúp được nhiều về kỹ thuật, nhưng huấn luyện viên mới dường như rất thuận tay trong việc đào tạo người, dựa theo tiềm năng của mỗi người lập một bảng kế hoạch huyến luyện riêng giúp củng cố và nâng cao thể lực, phản xạ, tốc độ trên mức độ lớn nhất, đương nhiên, hiệu quả rõ ràng đi đôi với lượng tập đáng sợ, lại vừa vặn nằm trong giới hạn chịu đựng, có thể nói là đau cũng vui vẻ.

Hơn nữa vị này cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện huấn luyện, Atobe vốn cho rằng lần xin nghỉ này sẽ không thành công, lý do thật không không mấy người tin, nói dối cũng không phải ý kiến hay, dù sao còn phải chung đụng một thời gian dài, chỉ có thể lấp liếm qua chuyện.

Nhưng rất trùng hợp, có vẻ huấn luyện viên cũng bận việc trong hai ngày cuối tuần này, xin nghỉ được phê chuẩn rất dễ dàng.

Nói dài như vậy, tóm lại chính là, tối hôm nay đại thiếu gia có thể quang minh chính đại thoải mái ở lại nhà Echizen, thậm chí bởi chuyện giải quyết quá nhanh gọn nhẹ, ngày hôm sau còn có khả năng rảnh rỗi đến vây xem Seigaku huấn luyện sau đó chờ buổi tối đến, dù anh không cổ vũ việc thức đêm.

Tezuka thì suy nghĩ phức tạp hơn nhiều, rất khó đánh giá quan hệ giữa anh và Ryoma, không đơn thuần là đội trưởng và đội viên, tiền bối và hậu bối, giữa hai người thân thiết hơn, có chút giống hai người đồng bạn biết bí mật nhỏ của nhau, có thể nói với nhau nhiều điều, lại cũng chưa thân đến mức độ có thể tùy tiện ngủ lại.

Cho nên anh quay đầu nhìn về phía Ryoma, thấy cậu im lặng coi như ngầm đồng ý, gật đầu.

Như vậy, vấn đề tới.

Trong nhà hiện tại chỉ có ba phòng trống, vốn là ba chị em Nanako Ryoko Ryoma mỗi người một phòng. Hôm nay Nanakhông không đến, trống ra một phòng, nhưng có đến bốn người, nhất định phải có một phòng hai người.

Ryoko là nhất định một mình một phòng, dù là chị em ruột nhưng cô cũng là con gái, càng khỏi nói bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống.

Hai vị đội trưởng liếc nhau một cái, đồng thời quay đầu đi, Atobe thậm chí còn "Xì" một tiếng, nhìn Ryoma, "Chibisuke, ngủ chung đi." Đại thiếu gia nói câu này rất tự nhiên, hai người là "anh em họ", cũng không phải chưa từng chung phòng, chỉ là không phải phòng riêng của ai trong hai người.

Tezuka không nói gì, nhưng ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu.

Ryoko đầy hứng thú nhìn ba người. Cô mới không nói là mình cố ý, tuy không tránh khỏi mắt Ryoma, nhưng cậu cũng không phản đối không phải sao?

Hai người bốn con mắt nhìn nhau nảy lửa, Ryoma kẹp ở giữa, suy nghĩ ba giây liền một tay một người kéo về phòng mình, dù sao giường của cậu đủ lớn, nếu không đủ cậu có thể làm nó lớn thêm ra.

Giường của Ryoma trên thực tế không thể gọi là một chiếc giường theo định nghĩa bình thường, nó là một khối hàn ngọc rất rất lâu năm, thậm chí niên đại của nó còn lớn hơn tuổi của Ryoma, được dùng làm "giường" cho cậu từ khi cậu còn trong trứng.

Hàn ngọc hàn ngọc, nghe tên là có thể biết tính chất, đó chính là lạnh. Cho nên chớp mắt bước vào cửa phòng, Atobe bị hơi lạnh trong phòng làm cho run lên một cái, Tezuka thì bình thường nhiều, bởi trước đây anh đã từng ở nơi lạnh hơn như vậy rất nhiều.

Sau khi nhanh tay cho mình một thần chú giữ ấm, đại thiếu gia quay đầu nhìn về phía Ryoma. Cũng mệt Ryoma đã bố trí trận pháp khống chế hơi lạnh chỉ tỏa ra trong phòng, đồng thời giữ ở mức trên dưới mười độ, so với không khí hai mươi mấy ba mươi độ bên ngoài đúng là có thể làm người rùng mình, nhưng vẫn nằm trong phạm vi điều hòa của thần chú, bằng không, với nhiệt độ âm của hàn ngọc, còn là một khối hàn ngọc lớn chiếm hết hai phần ba căn phòng, bao nhiêu thần chú cũng không đủ dùng.

Ryoma không để ý hai người còn đang đánh giá căn phòng đơn giản, lấy từ trong không gian ra ba bộ chăn đệm, cũng có thể nói là ba tấm đệm và ba mảnh vải? Dù sao thứ được gọi là chăn kia rất mỏng, cũng rất nhẹ, dưới ánh đèn thậm chí còn có chút trong suốt như nước.

Tezuka và Atobe đều rất ăn ý không hỏi, bí ẩn trên người Ryoma quá nhiều, cậu không tránh, vậy sẽ có một ngày bọn họ được biết, không cần vội nhất thời.

Gọi điện thoại thông báo cho trong nhà xong, hai người ôm chăn đệm trải ra ở hai bên giường, để lại khoảng trống rộng ở giữa cho Ryoma. Về phần nằm cạnh nhau? Đừng đùa!

Ba người thay phiên tắm rửa xong lên giường thì đã hơn mười một giờ.

Không như trong tưởng tượng của Atobe, tấm chăn mỏng ấm áp đến không ngờ, còn có hương hoa nhàn nhạt, như mùi hương trên người Ryoma, đại thiếu gia thậm chí có ảo giác dường như muốn chết chìm trong mùi hương này.

Nếu Ryoma biết ý nghĩ của Atobe, đại khái sẽ nói cho anh biết, không phải ảo giác, hương hoa này thật sự có thể mê hoặc người đến chết không thể chết lại, nói trắng ra chính là hồn phi phách tán. Có điều muốn như vậy cũng phải kèm theo điều kiện, chính là khi cậu ở hình dạng hoa yêu. Còn bình thường, nó chỉ tương đối hỗ trợ giấc ngủ mà thôi.

Mà một người khác, không biết có phải vì nhiệt độ quen thuộc, hay vì mùi hương thoang thoảng đầu độc tâm hồn, đêm hôm đó, trong giấc mơ của anh, là một trời băng đất tuyết trắng xóa, trong hang động nở đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực, trên chiếc giường ngọc lạnh buốt, một quả trứng phủ đầy hoa văn xanh nhạt như nước và một quầng sáng lam nhạt lẳng lặng nằm bên nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro