Chapter 2/pt1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________________________

Thời gian trôi qua trong cơn sốt mù mịt. Vết cắn chết tiệt ấy, vết thương trên tuyến mùi của cậu, cơn đau rất dữ dội, như thể toàn bộ cơ thể cậu ấy đang bị thiêu sống. Làm cho dây thần kinh nhạy cảm của takemichi như bùng cháy, và Takemichi đã khóc khi rất nhiều trong lúc cơ thể đang dần hồi phục. Omega bên trong cậu thút thít, bộc lộ sự tổn thương nặng nề, giờ đây vết cắn đã tạo nên một liên kết bên trong não cậu. Có cảm giác như Sano Manjirou đã có mọi quyền truy cập vào con người của cậu ấy, thậm chí là phần sâu nhất ; cảm xúc của chính Takemichi.

Thật không công bằng. Takemichi không phải là kiểu người có thể che đậy cảm xúc của mình. Cậu rất hiền và hầu như không có chút phản kháng nếu như bị tẩn cho lên bờ xuống ruộng, cậu còn sẵn sàng bỏ qua cho họ, nhưng điều này - cho phép một người lạ tiếp cận trái tim của cậu ấy, thứ khốn nạn đó đã cướp đi chút tự do cuối cùng của cậu ta.

Toàn bộ con người của cậu giờ đã thuộc về Sano Manjirou; cơ thể và kể cả tâm trí của cậu. Cơ thể của cậu sẽ không thể chấp nhận bất kì một Alphas nào khác ngoài Manjirou. Mối liên kết sẽ nhắc nhở Takemichi khi sự hiện diện của Alpha đã chiếm hữu cậu, Sano Manjirou, ở gần đó, có thể là một tiếng gầm gừ nhỏ hoặc một tiếng gừ gừ hài lòng để đáp lại anh ta. Việc cơ thể Takemichi 'tan chảy' trong sự đụng chạm của Sano Manjirou, giống như thể Omega của cậu đang yêu anh ta một cách ngu ngốc khiến anh hùng mít ướt này cảm thấy vô vọng.

Bị giằng xé giữa lý trí và bản năng.

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Cậu sẽ làm mở vết thương đó."

Một giọng nói cất lên, tiếp theo là một cái cọ vào má. Cậu dựa vào đó, mắt ngấn lệ và sốt. Takemichi không thể nhìn thấy nhưng cậu nhận ra mùi hương này; khói. Mặc dù vậy, bàn tay cậu lại cảm thấy lạnh lẽo trên làn da đang phát sốt và cậu bắt đầu khóc nức nở.

"Không sao đâu. Cơn đau sẽ sớm trôi qua thôi. Tôi ở đây vì cậu."

Mikey kéo lấy Takemichi vào lồng ngực của mình. Đúng vậy, mùi khói này làm cậu nhớ đến tình trạng khó khăn hiện tại của mình - tên khốn kiếp đã đánh dấu cậu mà không có bất kì sự đồng ý nào, kẻ đã mang đến nỗi đau đớn tột cùng này, kẻ đã cướp đi tự do của Takemichi, vậy mà...

Và chưa hết đâu!

Cậu không thể không làm vậy, không thể từ chối sự giúp đỡ của Mikey. Đau lắm đấy chứ. Cậu cần sự an ủi, cần mùi hương của Alpha để trụ vững trong cơn sốt mù mịt này. Takemichi cần Alpha của mình để giữ cho bản thân không bị nhấn chìm trong biển đau đớn mà vết cắn đã mang đến, và bất chấp chính cậu, cơ thể cậu chấp nhận những cử chỉ an ủi, thân mật một cách đáng ghê tởm từ tên này, cố gắng tìm cách xoa dịu cơn đau bằng cách hít một hơi đầy mùi hương khói đó.

Một đôi môi áp lên cái trán đẫm mồ hôi của cậu.

"Không sao đâu, Takemitchy, tôi ở đây vì cậu."

Takemichi khóc dữ dội hơn nữa.

...

Trong mọi khoảnh khắc tỉnh giấc của Takemichi, cậu chưa bao giờ thấy Mikey rời khỏi đó. Luôn ở trên giường, thì thầm những lời nhẹ nhàng hoặc vuốt ngón tay qua làn da bỏng rát của Takemichi để nhắc nhở cậu về sự hiện diện của anh ta. Ngay cả khi Mikey rời đi, anh ta sẽ không mất nhiều thời gian để quay lại, với những món tráng miệng để giải trí.

Nếu trong những hoàn cảnh khác, Takemichi hẳn sẽ rất vui khi được một Alpha tuyệt vời chăm sóc cho cậu ấy sau khi bị cắn. Tuy nhiên, cơn đau thỉnh thoảng bùng phát là một lời nhắc nhở về việc cậu đã đến đây như thế nào ngay từ đầu.

"... Tôi không cần anh chăm sóc tôi," Takemichi đẩy tay Sano Manijirou ra một cách yếu ớt.

Sano Manjirou chớp mắt. "Mới ngày thứ tư và cậu đã tỉnh lại rồi. Thật ấn tượng."

Cơn đau âm ỉ trong đầu cậu, thỉnh thoảng lại bùng lên, nhưng Takemichi không thể chịu đựng được sự hiện diện của Sano Manjirou hơn nữa. Kiệt sức, cậu phải tập trung tất cả sức lực chỉ để nằm nghiêng qua phía khác, quay lưng lại với Sano Manjirou, nhăn mặt khi vết thương của cậu lại trở nên nhói đau. Bây giờ cơn đau đã ít rõ ràng hơn. Nó có nghĩa là vết thương đang hồi phục tốt bên dưới băng gạc.

"...đi đi...."

"Tôi không thể làm thế được," Sano Manjirou ngồi xuống giường, hai tay khoanh sau đầu, "Sẽ có người ghé qua một chút, kiểm tra vết cắn. Mitsuya khăng khăng mặc dù tôi đã nói với anh ấy rằng mọi chuyện vẫn ổn. Tôi đã kiểm tra nó sáng nay. "

Đúng... "Anh đã cắn tôi!"

"Vâng, tôi đã cắn cậu."

"Anh đã cắn tôi mà không có sự đồng ý của tôi."

"Tôi phải có được cậu."

"Anh không thể chỉ—" và Takemichi dừng lại ở đó, cắn chặt môi mình, tràn ngập sự thất vọng và đau đớn. Cậu cuộn mình lại. Kéo chăn quanh người và khóc thút thít trong đó. "Tôi ghét anh. Vô cùng ghét, "cậu nói bằng 1 giọng hết sức ghê tởm , cách duy nhất để Takemichi thể hiện sự tức giận của mình.

Im lặng...và sau đó.

"Chúng ta....không thể có điều đó, phải không....?"

Một lời cảnh báo. Đó là một lời cảnh báo. Bầu không khí trong phòng ngủ sang trọng trở nên nặng nề, bao trùm bởi cơn thịnh nộ lạnh lẽo của Manjirou. Lạnh đến mức muốn thiêu đốt cậu(*), và Takemichi nghe thấy tiếng gầm gừ vang lên ở phần cuối của liên kết bên trong đầu mình, ám chỉ sự tức giận của Alpha đang trú ngụ trong Sano Manjirou. Vết thương của cậu đau nhói bên dưới lớp băng gạc như thể nó đang đáp lại sự không hài lòng của Alpha.

(*) Có thể nói giống như là bỏng lạnh vậy.

"Hãy nói cho tôi biết, Takemitchy," Sano Manjirou nói, lời nói của anh ta chứa đầy sự nguy hiểm đến đáng sợ , "Cách khó hay cách dễ? Lựa chọn của cậu đó, người bạn đời của tôi. "

Dù là chọn cách nào, cả hai đều dẫn đến việc bị ràng buộc với Sano Manjirou mãi mãi. Cậu không thể đánh Sano Manjirou để tên khốn ấy hiểu rằng cậu ấy không phải là một Omega ngu ngốc, người sẽ cúi đầu khuất phục trước anh ta và ngoan ngoãn nghe lời như 1 con chó!

Quyết tâm bất chấp cơ thể đang run rẩy và sợ hãi, Takemichi trừng mắt nhìn qua những giọt nước mắt, nhìn thẳng vào mặt Manjirou, "CÚT ĐI!"

Một cái nhìn chằm chằm. Một cái nhìn dài khiến cậu cảm thấy bồn chồn dưới cái nhìn ấy. Rồi một tràng cười sảng khoái xuất hiện trên nụ cười nhếch mép nở trên đôi môi mỏng ấy. "...dễ thương lắm, Takemitchy. Rất dễ thương," Tuy nhiên, đôi mắt đó vẫn đen như khoảng không vũ trụ. Hoàn toàn trái ngược với lời nói của anh ấy.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một ngọn lửa nóng bao trùm cả căn phòng. Nó xâm lấn mọi lỗ chân lông và mọi giác quan của cậu và Takemitchy có thể cảm thấy một luồng khí đen đặc tỏa ra từ phía Sano Manjirou. Alpha, sự thống trị, sự chiếm hữu; và ngay lúc đó Takemitchy có thể hiểu được lý do đằng sau nỗi sợ hãi của tất cả mọi người đối với chàng trai trẻ này. Chỉ riêng sự hiện diện của anh ta cũng có thể gieo rắc nỗi sợ hãi cho mọi người, ngay cả ở những Alpha khác.

Một tiếng gõ cửa khiến hào quang ấy biến mất. Nằm gọn trong chăn như một con cừu non sợ sệt. Takemichi nhìn Sano Manjirou qua khóe mắt, đầy cảnh giác. Cậu nghe thấy tiếng 'bác sĩ' lầm bầm và từ phía bên kia cánh cửa, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tóc có một vệt màu vàng ngang qua những phần màu đen. Anh ta có một điếu thuốc lủng lẳng trên môi.

"Đã bảo là tao không phải loại bác sĩ đó. Mày nhầm người rồi, Mikey-kun. "

"Không, chúng ta không cần điều đó phải chuẩn xác 100%. Chỉ cần Mitsuya dừng việc thuyết phục tao rằng bạn đời của tao không phải Omega và chửi bới tao rằng tao là 1 thằng tồi không biết chăm sóc bạn đời là được."

"Mày chuyên giám sát những 'sản phẩm' của mình, đúng không? Đôi mắt của mày được đào tạo riêng cho điều này mà. Nó đủ tốt cho tao để chấp nhận mày."

"Mày thật đúng là 1 thằng tồi đó, Mikey"

"Tao sẽ coi đó là một lời khen."

"Nó không phải là một lời khen, nhưng tao sẽ làm bất cứ thứ gì để mày cảm thấy vui, anh bạn."

"Đúng rồi, bất cứ thứ gì có thể làm tao vui." Sano Manjirou thừa nhận, với một nụ cười nhẹ. Sau đó anh ta hất đầu về phía chiếc giường đã bị Takemichi chiếm lấy, "Takemitchy, Hanma. Hanma, bạn đời của tao, Takemitchy."

Anh chàng Hanma nhướng mày với cậu. Theo bản năng, Takemichi ngồi dậy, nhích người ra phía sau cho đến khi lưng đập vào đầu giường, với tấm chăn quấn quanh người. Người đàn ông này có mùi nguy hiểm - có mùi axit và độc tố, tương tự như mùi của rắn. Từ khóe mắt, Takemichi bắt gặp 2 hình xăm 'Tội lỗi' và 'Trừng phạt' trên mu bàn tay của người kia.

"Ơ hơ? Mitsuya, không phải là 1 kẻ nói dối đâu. Tao không thể ngửi thấy bất kì thứ gì từ cậu chàng này. Mày có chắc cậu ấy là một Omega không? "

"Răng nanh của tao đã khẳng định điều đó," Sano Manjirou lướt lưỡi qua răng trên, qua nanh, như thể đang hài lòng và khoe khoang về việc đó. "Điều tốt là mày không thể ngửi thấy cậu ấy. Tao muốn có được mùi hương của Takemitchy cho riêng mình. "

"Sở hữu, sở hữu, bla bla bla, người mày tràn ngập cái đó rồi kìa" người đàn ông cao lớn cắc cớ. "Bây giờ, bạn đời của Mikey-kun, cậu có phiền không nếu tôi--?"

"Đừng chạm vào tôi!!" Takemichi rít lên, nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt.

"Dễ thương thật. Hóa ra mày thích những kiểu người như này ư? Nếu mày nói với bọn tao sớm hơn thì nó có thể đã có thể cứu người của tao khỏi việc dọn dẹp những đống lộn xộn mà mày gây ra. Kisaki rất không vui mỗi khi mày giết những 'sản phẩm' mà bọn tao gửi tặng. "

"Tao đã đền bù đủ mà phải không?"

"Cũng đúng."

Cảm thấy như tâm trí cậu vừa bị dừng trong chốc lát, Takemichi tự hỏi dù đã nhận thức được kết quả. "... Tôi không hiểu. Các sản phẩm? Bị giết? Cái gì, tôi không hiểu. "

"À, Mikey-kun không nói với cậu, tôi hiểu rồi. Tội nghiệp cậu chàng nhỏ đáng thương, bị bỏ lại trong bóng tối mà không ai thèm giải thích những gì đang xảy ra với mình.", Người này bình luận. Giọng điệu của anh ấy là những gì mà cậu lo ngại. Niềm vui đang nhảy múa trong đôi mắt vàng của anh ấy. "Sản phẩm ở đây có nghĩa là Omegas, cả nam và nữ. Và quý ngài Alpha điên cuồng này của cậu đã giết từng Omega mà chúng tôi gửi đến để sưởi ấm giường của anh ta, không 1 chút hối lỗi. May mắn thay, cậu vẫn còn thở này, Takemitchy~"

Một hơi thở tắc nghẽn trong khí quản của Takemichi. Cậu ấy nhận thức được sự xấu xa ẩn náu trong đôi mắt đen đó của Alpha nhưng để chứng thực nó bằng cách tìm hiểu số phận của Omegas trước cậu ấy đã khiến nỗi sợ hãi chiếm lấy cổ họng của cậu. Takemichi nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đó, tối đến mức cậu còn tưởng rằng nó sắp hút hồn của Takemichi vào trong đó rồi. Takemichi cần phải chạy trốn.

"Hanma, mày nói nhiều quá. Hãy làm bất cứ điều gì mà mày được trả tiền để làm và rời đi nhanh lên "

"Thật tệ, thưa ngài ~" người đàn ông cười đùa. "Sẽ tốt hơn nếu mày giúp tao một tay, Mikey-kun. Mày sẽ không quá hài lòng nếu tao chạm tay vào cậu ấy, phải không. Tao sẽ rất cảm kích nếu có thể bước ra khỏi đây với đôi tay còn nguyên vẹn. "

Một tiếng thở dài. "Sao cũng được."

Takemichi cảm thấy rằng có khi việc nhìn thấy Sano Manjirou đang ở trên giường cùng cậu và âu yếm thì còn tốt hơn việc này gấp nhiều lần!. Một bàn tay đẩy cậu dựa vào cơ thể của Sano Manjirou, và Takemichi thấy mình bị giam cầm trong vòng tay của anh ta. Cậu ngước mắt lên, biểu tình như muốn leo thang trong cổ họng, chỉ để ánh mắt đụng độ với đôi mắt đen đó, trước khi khóe mắt đó nhăn lại, tạo thành một nụ cười.

"Vì lợi ích của bản thân, Takemitchy, tôi khuyên cậu nên chọn cách dễ dàng ngay bây giờ. Cậu có thể cào tôi để thấy tốt hơn. "

Đúng vậy. Bất chấp sự căm ghét của mình dành cho người này, Sano Manjirou đã đúng. Cậu ấy không thể chiến đấu trong trạng thái này, bị suy yếu bởi mối liên kết mới được rèn giũa. Quá dễ bị tổn thương, quá yếu ớt trước con Alpha gầm gừ đang chọc ngoáy trong đầu mình. Chết tiệt.

"Anh...được thôi." Takemichi còn biết làm gì khác sao?

"Vậy là tôi đã được cho phép rồi," Sano Manjirou cười khúc khích, "Hanma, làm đi."

Vết rách đầu tiên của miếng gạc khiến Takemichi thở hắt ra. Ngay lập tức, da thịt non nớt bị hơi lạnh phả vào, cậu rùng mình, choáng ngợp trước cảm giác mới lạ. Trái tim cậu đập mạnh. Không khí rời khỏi phổi cậu 1 cách gấp gáp. Quá lộ liễu, quá dễ bị tổn thương, Omega bên trong cậu không cho phép cậu để bất kỳ ai đến gần tuyến mùi của mình, và bản năng của cậu ấy bùng phát, bồn chồn, hoảng sợ, xung động ồn ào, hỗn loạn của 'bảo vệ, bảo vệ, bảo vệ, không ai khác, chỉ là Mikey, Mikey, Mikey ,'dựng lên sống lưng như điện. Omega bên trong cậu giật mình thức giấc, và cậu bắt đầu rên rỉ vì đau.

"Không sao, tôi đang ở đây-"

"—Không, không, không, không, không, không, không. Tuyến của tôi, làm ơn, đừng, không, không ai khác— "

"Không sao đâu, không ai khác. Chỉ tôi, phải không? Alpha của cậu. "và ngay sau đó,"Hanma!"

Anh ta giữ chặt cơ thể của cậu, còn cậu thì lại quá hoảng sợ để tuyến mùi của mình bị tiếp xúc bởi người khác.

"Giữ yên cậu ấy. Tao cần xem xét sâu hơn—ah!, Thấy rồi. Hừ, thảo nào tao không thể ngửi thấy mùi của Takemitchy "

"Im đi, chỉ tao mới được gọi cậu ấy như thế thôi!"

"sheesh, sheesh, xin lỗi, được chưa?"

"Làm xong chưa thế?" Lần này, giọng nói của người kia có phần nặng nề.

Vâng, vâng, tiếng rít đó— Alpha này đang muốn bảo vệ cậu. Đúng như lời hứa. Không ai khác. Chỉ có Alpha, người đã đánh dấu chủ quyền cậu, mới có thể ở gần cậu đến mức này. Không 1 ai khác...

"Yea, yea, xong rồi. Tao đã thấy vết cắn đó. Qua tuyến mùi, chà, gần như rách hoàn toàn, chỉ 1 chút nữa thôi. Thật tàn bạo. Dù sao thì, hợp lệ — nghi thức xác nhận chủ quyền của mày là hợp lệ. Xin chúc mừng." Giọng nói kia ẩn chứa 1 chút bỡn cợt.

"Vậy thì phắn nhanh đi. Mày đang làm cho Omega của tao sợ hãi. Hãy rời khỏi đây trước khi tao xé toạc cổ họng của mày "

"Geez, tao chỉ đang làm công việc của mình thôi."

Tiếng đóng cửa mạnh vang lên, và  đôi bàn tay ấy lại ôm chặt lấy đầu cậu. Mái tóc màu vàng sáng đổ lên khuôn mặt đỏ bừng, ướt đẫm nước mắt của cậu. Những giọt nước mắt của cậu ấy chạm vào đôi mắt đen như mực ấy, và một tia sáng của một thứ gì đó... ấm áp(?) vụt qua. Cảm xúc thoáng qua đó tháo gỡ hàng loạt nút thắt bên trong Takemichi, và cậu đắm mình trong đó. Một tiếng thì thầm phả vào trán cậu, "Không sao đâu. Hanma đi rồi. Bây giờ chỉ có cậu và tôi. Không còn ai khác"

"Không còn ai?"

"Không còn ai."

"Không còn ai..."

"Vâng, không ai khác. Chỉ có Takemitchy và tôi thôi."

Và cậu bị kéo vào 1 nụ hôn nhẹ nhàng. Mềm mại. Dịu dàng. Không ướt áp và đáng sợ như cậu tưởng tượng. Một cái lướt lưỡi qua môi dưới khiến Takemichi giật mình, và nụ hôn trở nên sâu hơn. Hương khói quấn lấy cậu như một tấm chăn. Một bàn tay len lén chui vào áo sơ mi của cậu, trượt lên lưng, khơi dậy cảm giác ấm áp bên dưới làn da. Một tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi miệng Takemichi.

"... Alpha?" 

"Thơm quá Takemitchy..., tất cả đều là của tôi."

Lời khen ngợi từ Alpha của cậu ấy. Một nụ cười vui vẻ nở trên môi anh ta, say sưa với cảm giác dễ chịu này, và cậu để cho Alpha lướt ngón tay của anh lên trên tuyến mùi của cậu. Để Alpha lướt đầu ngón tay trên vùng da đã được hồi phục gần hết; nơi có 1 một vết sẹo do vết cắn kia để lại. Để Alpha của cậu ấy chạm vào những gì thuộc về anh ấy. Đã chấp nhận mùi hương của anh ấy. Đã chấp nhận sự đụng chạm của anh ấy. Chấp nhận anh ấy như một người bạn đời của mình.

"Bạn...đời sao...?"

Một tiếng gừ gừ chấp thuận phát ra từ cổ họng của Alpha. Anh ta đặt lên môi một nụ hôn. Vui lòng bởi dấu hiệu của sự vâng lời. "Vâng, Takemitchy. Chúng ta là bạn đời. Mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro