Chapter 2/pt2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________

Ba ngày, Takemichi đã mất ba ngày để đưa bộ não của mình hoạt động trở lại và Omega ngu ngốc bên trong cậu ta cuối cùng cũng đã ngủ yên trở lại. Nhớ về những cử chỉ thân mật giữa cậu và Sano Manjirou trong khi não của cậu bị chiếm đoạt bởi pheromone khiến Takemichi ớn lạnh sống lưng. Khắp cơ thể tràn đầy uất ức.

Takemichi đứng dậy khỏi giường, bước đi lặng lẽ để không làm phiền đến Sano Manjirou, người đang say giấc nồng. Bụng cậu kêu lên; lần cuối cùng mà cậu ấy được ăn, nó đã được đút từ đôi bàn tay của Sano Manjirou trong khi anh ta thủ thỉ những lời đường mật với cậu ấy. Được rồi, urgh, dừng lại-cậu thà bỏ đói bản thân còn hơn phải trải qua điều đó một lần nữa.

Có tiếng động từ phía bên kia của cánh cửa. Lo lắng, Takemichi mở hé cánh cửa, nhìn qua khe hở nhỏ. Căn bếp có vẻ sôi động, với bốn người mặc áo khoác tối màu ngồi quanh 1 cái bàn ăn siêu rộng rãi, nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau.

"Ồ, Takemitchy! Cậu đang làm gì ở đó vậy? Lại đây đi!" cậu chàng tóc vàng vẫy tay chào; Chi..fuyu?, là tên của cậu ấy, phải không?

Lúc đó, ba người còn lại cũng quay đầu về phía cửa phòng ngủ.

Được rồi, Takemichi đã nhận ra được một số khuôn mặt; Draken, Chi...fuyu (?), Và uhm, anh chàng Baji đáng sợ đó. Cậu vẫn còn nhớ về người có mái tóc tím lavander đó với đôi bông tai hình chữ thập, nhưng cậu hình như là vẫn chưa biết tên anh ta. Mà mặc kệ đi, cậu không muốn bị ăn thêm phát đấm nào nữa đâu.

"Đến đây đi. Chắc cậu đang rất đói bụng nhỉ? "Draken gọi.

Takemichi lắc đầu.

"Chúng tôi sẽ không cắn đâu," anh chàng Baji cười khẩy, trên tay đang cầm 1 điếu thuốc.

"Mày đã đấm cậu ta," anh chàng mang mái tóc tím lavander nhớ lại.

"Thực ra là hai lần. Đến cả em gái Mikey, Emma-chan cũng sợ, "Chifuyu húp thêm một ngụm nước mì ramen.

Anh chàng tóc tím nhăn nhó. "Thật luôn? Cái quái gì vậy, Baji? Mày thật sự rất may mắn vì Mikey đã không đánh chết mẹ mày."

"Tao có thể nói gì đây, tao được nó yêu quý mà" Baji nhún vai, cười toe toét.

Draken kéo điếu thuốc của mình ra. "Đừng có nói như thế, đồ ngu. Chifuyu, bảo Takemitchy đến đây. Không thể để cậu ấy chết đói được, Mikey sẽ rất tức giận đó. "

"Rõ."

Takemichi lo lắng nhìn Chifuyu đến gần cửa. Hơi thở của cậu dồn dập, tay nắm chặt áo sơ mi trước khi Chifuyu đẩy cửa ra và chìa tay trước mặt cậu.

"Cậu muốn ăn sáng không?"

"Không..."

"Chậc, nghe này. Cậu đã trải qua những ngày khó khăn, tôi hiểu điều đó. Chúng tôi đã làm điều đó và tôi cũng, chết tiệt..., nhận ra được điều đó. Hãy cứ tỏ ra khó chịu với bọn tôi đi, nhưng cũng đừng từ chối về việc ăn uống, anh bạn. Cậu cần phải ăn."

Takemichi không chắc chắn về độ chân thật trong lời nói của chàng trai này, Takemichi nhìn bàn tay đang mở rộng và đôi mắt xanh ngọc. Đôi mắt ấy tỏa sáng rực rỡ, ấm áp, như đang có ý tốt với cậu vậy ....tạm ổn. Sau đó, cậu ấy quan sát cái nhóm ồn ào phía sau Chifuyu. Không tìm thấy ác ý trong những cử chỉ của bọn họ; chỉ là những trò đùa ngu ngốc và hài hước.

Đúng vậy, có lẽ cậu ấy thực sự cần ăn một chút. Và chết tiệt, Takemichi sẽ không để Sano Manjirou đút cho cậu ăn thêm 1 lần nào nữa đâu. Và cậu ấy quyết định, "Chỉ cần...đừng đấm tôi?"

Người trước mặt cậu mỉm cười, sau đó Chifuyu quay đầu lại về phía gian bếp, "Baji-san, hứa với Takemitchy là anh sẽ không đấm cậu ấy nữa!"

"Hả?!"

Draken đá mạnh vào chân anh ta. "Cứ nói thế đi thằng ngu này."

Baji gãi đầu. Lưỡng lự. "Tôi..không biết-chỉ là... đừng làm những gì để tôi phải đấm cậu! Và tôi sẽ ổn với điều đó thôi."

Anh chàng với mái tóc tím thở dài. "Câu nói đó trông không giống một lời hứa chút nào."

"Tao không hứa, Chifuyu biết điều đó"

"Ừ, Baji-san không làm vậy," Chifuyu thở dài, "Đủ tốt cho cậu chứ? Tôi hứa là tôi sẽ không để anh ta đấm cậu, tôi sẽ xếp chỗ ngồi của cậu cách xa Baji-san, được chứ?"

"... được rồi,"

Takemichi đi theo Chifuyu một cách rụt rè, Chifuyu người duy nhất mà cậu tin là đủ tử tế để đối xử với cậu như một con người. Không, cậu ấy sẽ không tin tưởng Chifuyu đến mức--điều đó thật ngu ngốc, nhưng Takemichi sẽ tận dụng sự tốt bụng của Chifuyu càng nhiều càng tốt. Cậu ấy cần nó để tồn tại trong những quãng thời gian hết sức nhàm chán khi bị giam cầm.

Chỉ còn lại hai chỗ ngồi, nên Takemichi chọn ngồi gần Chifuyu và chàng trai tóc tím, không dám nhìn thẳng vào mắt họ. Trên bàn là mì ý, ramen, cà phê và một cái gạt tàn thuốc đầy đến tận miệng. Takemichi thật sự không cảm thấy thoải mái khi phải ngồi ở đây với những người này. Trước mặt Chifuyu là một bát mì ramen ăn dở 1 nửa, thứ mà chỉ trong vài giây sau đó Chifuyu đưa nó cho Baji.

"Mì ý? Yuzuha đã làm đó, rất là ngon, cậu có muốn ăn thử chứ?". Chàng trai tóc tím nói khi nhận thấy ánh nhìn chăm chăm đầy ngại ngùng của Takemichi, anh mỉm cười, "À, xin thứ lỗi cho tôi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân cho cậu nhỉ? Xin lỗi, tôi là Mitsuya. Người gần nhất trong băng đảng sắp trở thành thánh."

"Mọi người không thực sự gọi những người tuyên ngôn là thánh," Draken phản đối.

"Tao không biết đó," Mitsuya cười đùa, "Cậu biết uống cà phê chứ?Takemitchy? "

"V--vâng!"

"Oh..thế sao" rồi anh ta rời đi.

Chán nản, Takemichi nhìn xung quanh, thấy rằng Chifuyu đang đẩy nhẹ một đĩa mỳ ý cho cậu. Không thể phủ nhận rằng món mì ý trông thực sự bắt mắt, nước sốt đỏ rực đang lan từ từ. Miệng cậu như ứa nước, và bụng lại réo lên. Một tách cà phê đã được đặt trên bàn. Takemichi ngước mắt lên, thấy Mitsuya đang nở một nụ cười nhẹ.

"Ăn từ từ kẻo nghẹn đấy."

Quá mệt mỏi vì đã phải kìm hãm bản thân, Takemichi bắt đầu ăn. Ôi, mì ý, ngay miếng đầu tiên vị chua chua ngọt ngọt đã bùng nổ trên đầu lưỡi và cậu bắt đầu ăn những phần còn lại trong hạnh phúc. Nước thịt, tiếp theo là mớ lá trên đỉnh, ah, ngon quá đi. Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu có thể ăn được 1 thứ ngon lành và xa xỉ như thế này-à, đúng rồi, với 1 người suốt ngày ăn mì ăn liền như cậu thì lấy đâu ra những thứ như này để ăn cơ chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro