Chapter 4/pt1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Họ không hề nói gì với nhau sau đó. Chuyến xe di chuyển trong sự tĩnh lặng.

Takemichi lui vào một góc tường ngay khi vừa bước chân vào phòng ngủ, nơi mà bị che khuất bởi một chiếc ghế bành, chỉ đủ chỗ cho một người chen vào. Cậu đã đắn đo xem nơi này có thể làm một cái tổ không? Một nơi mà cậu có thể an tâm khi ở, giống như là...một tổ ấm? Cậu muốn nó cách xa khỏi Sano Manjirou càng xa càng tốt, nhưng rồi suy nghĩ chợt bị cắt ngang khi cơn đau trên má cậu bắt đầu tái phát.

Mẹ nó chứ, đau quá, không hổ danh là kẻ đứng đầu Touman.

Sano Manjirou đã không xuất hiện ở trước ngưỡng cửa vào hầu hết khoảng thời gian mà cậu thức, nhưng Takemichi vẫn có thể nghe thấy một loạt các âm thanh của những thứ bên ngoài phòng ngủ. Những tiếng ồn ào chỉ làm cho sự im lặng trong phòng ngủ thêm phiền muộn, nỗi trống trải trong lòng cậu, nỗi cô đơn sâu thẳm.

Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hít một hơi thật sâu, cử động mấy ngón chân một chút và chịu đựng cơn đau trên má và ngực của mình trong suốt quãng thời gian còn lại của ngày.

...

Cậu ấy giật mình thức giấc bởi một tiếng cạch cạch từ cửa, sau đó là một tiếng hét lớn, "Emma, ​​đừng có chõ mũi vào việc này- vì chúa(*).... KENCHIN!!!" và một giọng nói khác chen vào, "Đừng có nói như thế với em Mikey! Đừng có dùng cái giọng điệu chết tiệt đó VỚI EM!!"

(*) For Fuck's Sake

Bị mất phương hướng sau giấc ngủ say, Takemichi bắt gặp một mái tóc vàng hoe chạy thật nhanh vào phòng, đến ngồi xuống cách chỗ cậu đang trốn chỉ khoảng một bước chân. Cậu chớp mắt, nhận ra được người kia là ai và bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.

"Em...ma-chan?"

"Chào buổi sáng, Takemitchy-kun," cô ấy nở một nụ cười ẩn chứa sự hối lỗi tột độ, "Oh, cái này--đây có phải là 'tổ' của cậu không?"

Takemichi cau mày, nhìn xung quanh, sau đó, nhận ra những gì cô ấy đã thấy. Nơi mà cậu đang ngồi; cậu cảm thấy nó giông giống với một cái gì đó, đúng rồi, giống như...một cái tổ, dù chỉ đủ không gian cho một mình cậu. Takemichi nghĩ rằng đây không giống một tổ ấm đúng nghĩa vì nó không thể mang lại cho cậu sự thoải mái, chỉ có một chút cảm giác an toàn do không gian chật chội.

"Có thể có, có thể không, tôi cũng...không biết nữa," Takemichi ngượng ngùng thừa nhận.

"Tôi hiểu rồi," Sau đó, Emma-chan đưa tay ra," Thật là xin lỗi vì những gì anh ấy đã làm với cậu,... vì vậy cậu..có thể đến đây và để tôi kiểm tra má của cậu được không? Tôi cá là nó đang rất nhói."

Khi được nhắc về vết đau trên má, nó lại tự hiện rõ. Takemichi nhăn mặt. Lời đề nghị của cô rất tốt nhưng cậu vẫn không thể từ bỏ sự cảnh giác của mình sau những gì cậu đã trải qua vào hôm trước. Dù vậy, đôi mắt ấm áp của cô vẫn khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng. Cậu ấy quyết định mở lời, "Tôi không muốn bị đấm...một lần nữa..."

"Oh, không, không, không, Takemitchy-kun. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra với cậu thêm một lần nào nữa đâu." Rồi Emma chỉ lên trên chiếc giường. "Nhìn thấy chứ? Có một bộ sơ cứu ở trên đó. Tôi cũng đã mua cho cậu một ít nước và thuốc giảm đau. Hãy để tôi giúp cậu...có được không?"

Takemichi vẫn giữ nguyên trạng thái đầy cảnh giác của mình.

"Mikey đang ở ngoài với Draken-kun. Đừng lo, tôi sẽ đá vào mặt Mikey nếu như anh ấy dám làm tổn thương cậu một lần nữa!"

Không, điều đó nghe không thuyết phục một tí nào. Nhưng chết tiệt, cậu ấy còn có một lựa chọn nào khác sao? Rốt cuộc thì vết sưng lớn trên má của cậu và một mớ thuốc(mà cậu hầu như không hề biết cách sử dụng) cũng là một sự kết hợp đáng ghét. Chưa kể, theo quan sát của Takemichi, có vẻ như Sano Manjirou có xu hướng ít bạo lực hơn đối với em gái của anh ta. Emma-chan có thể bảo vệ được cậu, hoặc ít nhất là...giúp cho cậu ít bị ăn đấm hơn.

"...Được thôi."

"Tuyệt quá!"

Với sự giúp đỡ của Emma, ​​Takemichi đã ngồi lên được chiếc giường. Cô vặn nắp chai nước cho Takemichi và đưa cho cậu một ít thuốc giảm đau. Tuyệt vọng khi muốn giảm bớt cơn đau, Takemichi đã ngậm hết chúng vào miệng một lượt, nhanh chóng uống thêm nước để không cảm nhận được vị đắng kia. Cậu có thể nếm được vị của một chút máu, bằng chứng cho việc chiếc răng đáng thương của cậu đã bị Sano Manjiro đấm bay vào ngày hôm qua, và cậu lại nhăn mặt.

Cú đấm đáng ghét.

"Tôi sẽ thoa thuốc lên chỗ sưng cho cậu," Emma vỗ nhẹ lên chỗ ngồi cạnh cô.

Lặng lẽ nhưng chắc chắn trong đau đớn, Takemichi cho phép cô ở trong vùng an toàn của mình mặc cho bản năng kẻ yếu cầu mong cậu chạy trốn đã làm dấy lên một cuộc chiến trong đầu cậu ấy, cứ nghĩ đến việc Emma-chan là em gái của cái tên đã bắt cóc và cưỡng bức cậu suốt mấy ngày nay làm cậu thật sự cảm thấy rất khó chịu. Nhưng khi ở gần thế này, cậu ngửi thấy mùi hương của cô, ấm áp như mùi nước xả vải với hương bạc hà vậy...và điều đó làm cho cậu dịu lại.

Gần như đã khiến cậu ấy nghĩ đến người mẹ đơn thân của mình.

"Được, xong rồi!," Emma thông báo, "Tôi cũng đã nghe nói rằng cậu bị anh ấy đấm mất một chiếc răng. Cậu có muốn đi gặp nha sĩ không?"

Takemichi lắc đầu. "Không, không, tôi không muốn-" -nhìn thấy Sano Manjirou, nhưng cậu ấy cắn răng chịu đựng, trả lời một lí do khác, "Ý tôi là, tôi có thể ở lại đây, uhm, trong cái 'tổ' kia? Bởi vì... thuốc giảm đau, chúng.. "

"T-tất nhiên, tất nhiên rồi! Chúng ta nên làm cho chỗ đó trở nên thoải mái hơn. Vậy uhm, chúng ta cần thêm gối và chăn? Tôi có thể giúp cậu di chuyển chiếc ghế bành. Và cậu cũng nên thay áo đi."Emma gợi ý.

Urgh, không phải những cái gối và chăn đó chứ, những thứ nồng nặc mùi khói của Sano Manjirou. Nhắc nhở cậu về những buổi sáng đầy tội lỗi và bẩn thỉu của mình với Sano Manjirou. Không, Takemichi từ chối nhớ lại những khoảnh khắc tồi tệ đó. "Tôi có thể...có một bộ chăn gối mới được không? Chỉ là--tôi--đó là nơi để mà tôi cảm thấy an toàn nên...đ-đó là t--"

Không, cậu ấy sẽ không gọi đó là tổ của mình. Không bao giờ. Một cái tổ có nghĩa là một nơi hoàn toàn an toàn trước những nguy hiểm, nơi mà cậu có thể thể hiện ra sự mong manh dễ vỡ của mình, khi cậu được là một Omega đúng nghĩa. Với những kí ức đẹp, tình yêu,... Tuy nhiên, bản thân cái penthouse này đã nguy hiểm sẵn rồi, trước những bước tiến của Sano Manjirou. Không có chỗ cho sự thoải mái. Cậu luôn phải cảnh giác, đề phòng. Vì vậy, không, nơi này không thích hợp để làm tổ của cậu. Thay vào đó, cậu ấy sẽ gọi nó là 'góc'! Vì đơn giản thôi, nơi này nằm ở góc phòng.

Emma nở một nụ cười nhẹ. "Bất cứ thứ gì mà cậu cần, Takemitchy-kun."

Họ bắt tay vào làm 'góc' cho cậu sau khi Takemichi đã tắm rửa sạch sẽ. Emma di chuyển chiếc ghế bành dưới sự hướng dẫn của Takemichi, khoảng cách không quá lớn, vừa đủ cho hai người nằm ở bên trong, cũng như đủ để nhét vào năm chiếc gối. Cô đưa cho cậu một chiếc chăn dày làm nệm tạm thời và tìm một chiếc chăn mới để làm...chăn! Takemichi đặt những chiếc gối xung quanh chỗ đó như một pháo đài, cậu nằm xuống một cách đầy thoải mái.

"Trông tuyệt đấy, Takemitchy-kun," Emma quan sát từ một khoảng cách.

Omega bên trong cậu đang cảm thấy rất hài lòng. 'Góc' được Omega này công nhận, cũng giống như việc tổ ấm của cậu ấy đã được chấp thuận. Nói cách khác, nó đủ ấm áp và thoải mái. Đủ tốt để giữ an toàn cho bản thân cậu và...anh ta; một thứ gì đó đã gắn bó cậu với tư cách là một Omega. Cậu đỏ mặt, "...cảm ơn."

"Đừng có khách sáo!," cô cười vui vẻ. Sau đó Emma đưa ra gợi ý, "Tại sao cậu không nghỉ ngơi một chút trong khi tôi nấu súp cho cậu? Tôi sẽ gọi cậu dậy khi nó hoàn thành!"

Một đề nghị tuyệt vời, thực sự đó, vì mấy liều thuốc giảm đau mà ban nãy cậu nốc vào đã và đang bắt đầu phát huy tác dụng. Cậu bò vào chỗ của mình, làm cho bản thân cảm thấy thoải mái và quấn chăn xung quanh thân thể. Sự an toàn và sự thoải mái đã bao trùm toàn bộ cơ thể và tâm trí của Takemichi. Một tiếng thở dài phát ra từ đôi môi nhỏ của cậu. Mi mắt dần trở nên nặng trĩu. Takemichi thậm chí còn không để ý khi Emma bào chữa về những gì mà anh trai cô đã làm với cậu trước khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro