chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14.

Kết thúc 3 ngày đi chơi trên khu nghỉ dưỡng Keemala….

3 ngày, mà trôi nhanh như 30 phút, Orm thấy rằng, cô chưa kịp cảm nhận hết sự hạnh phúc này, thì cô đã phải đưa Lingling về trung tâm thành phố rồi.

Liệu cô phải rời xa Lingling trong bao lâu thì mới có thể gặp lại cô ấy? Nếu như theo kế hoạch của Lingling, thì cần chờ 8 tháng nữa….

Nghĩ đến quãng thời gian sắp tới, tâm trạng cô trùng xuống thê thảm, trong lòng nặng nề như đang chứa một tảng đá lớn.

Lingling dùng điện thoại của cô để liên lạc với Prigkhing, báo cáo việc quay trở về. Orm đưa Lingling đến con đường Silom, nhà của cô ấy và Win, theo hướng dẫn của Lingling.

Đó là một căn nhà rất đẹp. Orm biết rằng Lingling chẳng có tình cảm gì với Win, nhưng cô vẫn cảm thấy ghen tị. Cơn bực mình nhen nhóm như những đốm lửa nhỏ chạy rần rần trong cô, Lingling sống một mình với một người đàn ông, liệu có an toàn không nữa…

Lingling đã kể với cô rằng trong mối quan hệ của họ, Lingling là người cầm đằng chuôi, vì cô ấy đã nắm rõ hết mọi tội ác buôn bán mại dâm của Win, Win không nghe lời cô ấy, chỉ có nước đi tù. Dù vậy, Orm vẫn không cảm thấy an tâm hoàn toàn.

Chiếc xe đã đến nơi, dừng lăn bánh. Lingling liếc thấy ở phía bên kia là một chiếc xe màu đen, chắc hẳn là Prigkhing, cô đã hẹn cô ấy đến đây để bàn giao vài thứ.

- Về đến Chiangmai gọi điện cho chị nhé – Lingling tháo cởi dây an toàn, ân cần dặn dò.

Orm kéo tay Lingling lại…

- Lingling….

- …………. – Lingling chăm chú lắng nghe.

- 3 ngày vừa rồi là 3 ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời em – đáy mắt nâu của Orm long lanh như những vì sao.

- Chị cũng vậy – Lingling kéo Orm hôn lần cuối, giữa nụ hôn ngọt ngào, cô thấy tim mình đột nhiên thắt lại một cái.

Lingling vội buông Orm ra, nhăn mặt ôm tim.

- Sao vậy? – Orm hoảng hốt.

- Không có gì, chị vào nhà nhé – Lingling lắc đầu, rồi đi ra khỏi xe.

Orm lo lắng nhìn theo bóng dáng của Lingling, cô thấy Lingling đi vào nhà và Prigkhing đi theo sau, cô ấy đã đợi sẵn Lingling ở trước cổng nhà.

Orm ngẫm nghĩ một hồi rồi xuất phát đi, cô cần phải trả lại chiếc xe ô tô đã thuê này để lên máy bay về Chiangmai, cô đã nhận rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ ba mình, cô cần phải quay lại nhanh.

---

Lingling bước vào nhà cùng Prigkhing, hiện tại Win không có nhà, cô nhận lấy chiếc điện thoại của mình và túi xách, cùng với một đống tài liệu tích trữ suốt 3 ngày qua cần phải xử lý.

- Chị đã ủy quyền cho em giải quyết các giấy tờ này rồi, sao em không làm? – Lingling nhăn mặt nhìn tập tài liệu Prigkhing đang giơ ra trước mặt.

- Chủ tịch Kwong gọi điện cho em yêu cầu thẳng là phải là chị ký tên thì mới được, em đã duyệt qua nội dung rồi, mọi thứ đều rất ổn, chị chỉ cần ký thôi.

- Ừ được rồi.

- Chủ tịch Kwong đang nghi ngờ sự biến mất đột ngột của chị, tuy Win đã báo rằng do chị bị ốm và muốn đi nghỉ ngơi ở ngoại ô thành phố, nhưng ông vẫn đa nghi và kiểm tra xung quanh đó.

- Hmmmm… - Lingling thở dài, ngả toàn bộ cơ thể vào ghế sofa mềm mại, cô đang cảm thấy thân thể này đang yếu dần, chắc chắn là do những viên thuốc chữa vô sinh kia rồi.

- Mấy ngày vừa rồi chị đi đâu với Orm vậy? – Prigkhing ngồi bên cạnh tò mò hỏi.

- Lên núi nghỉ dưỡng.

- Chị định xử lý việc chữa bệnh như nào? chị không có bệnh nhưng lại phải đi chữa, liệu cơ thể chị có chịu nổi trong những tháng tới không?

- Chị không biết nữa, thâu tóm mấy ông bác sĩ của chủ tịch Kwong rất khó – Lingling nhìn lên trần nhà với một tâm trạng không vui nổi.

Mới có vài phút trôi qua thôi, chưa gì mà cô đã nhớ Orm Kornnaphat rồi.

Cách đây vài năm, cô cứ ngỡ rằng trong cuộc sống của cô, cái gì cô cũng có thể làm được, có mỗi việc làm Orm yêu cô say đắm là cô chưa làm được. Và cô không có quá nhiều hy vọng vào việc đó, vì cô biết gia đình họ Korn đang ôm một nỗi hận rất lớn. Orm Kornnaphat chỉ có thể ghét cô chứ không thể yêu cô được.

Nhưng giờ cô đã làm được cái việc khó nhọc nhằn đó, khiến Orm yêu cô…

Nhưng giờ cơ thể cô đang vô cùng yếu, và với tình trạng này, cô không đủ sức để tận hưởng cái thành công mà cô đã làm được.

3 ngày vừa rồi trôi qua, thật sự hạnh phúc, cô và Orm là một cặp tình nhân, đắm chìm trong tình yêu.

Rồi cô mới biết rằng, Orm Kornnaphat trong tình yêu, rất lãng mạn và ngọt ngào, đôi lúc cô ấy thấy cô đang vô tình nhắc đến người khác thì cô ấy cau mày lại, trông hơi đáng sợ thôi.

Prigkhing sắp xếp vài thứ cho Lingling rồi rời khỏi nhà, còn Lingling vẫn cứ ngồi ở trên ghế với những suy nghĩ vẩn vơ về Orm như vậy.

---

Orm về Chiangmai ròng rã mấy tiếng rồi cũng đến căn nhà thân thương. Cô bước vào nhà là bắt gặp ba Korn đã ngồi sẵn chờ ở trong phòng khách.

Cô thấy cả Sing Kornnaphat cũng đang ngồi ở đó…

Có khi nào…..em ấy kể cho ba Korn nghe hết mọi chuyện không?

- Orm, con ngồi xuống đi – ông Korn mặt trông rất nghiêm trọng.

- Con xin lỗi vì đột ngột nghỉ làm – Orm ngồi xuống, chủ động nói.

- Con đi với cô Kwong đúng không?

- …….. – Orm im lặng, cúi gằm mặt xuống đất.

- Orm, em không còn cách nào khác nên đành phải kể với ba – Sing buồn bã nói.

- Đây là một loại tình yêu sai trái con biết chứ? – ông Korn nghiêm mặt nói.

- Theo ba thì tại sao nó lại là sai trái? Vì Lingling Kwong là nữ giới, hay do cô ấy là người đã kết hôn, hay do cô ấy là kẻ thù của chúng ta? – Orm hỏi, nét mặt không thể mềm mại cho được.

- Cả 3 lý do đó, con muốn yêu ai thì yêu, tuyệt đối không được là Lingling Kwong.

- Lingling đã giúp mẹ Koy có một cuộc sống tốt hơn Navana, mẹ đang ở trong một khách sạn rất đẹp, sạch sẽ và tử tế cách khu công nghiệp 10km, không bị ảnh hưởng bởi không khí ô nhiễm. Cô ấy còn thuê vệ sỹ bảo vệ mẹ, cô ấy thông đồng với rất nhiều người trong Navana để bao che việc này. Ba có biết những điều đó không? – Orm đành phải tiết lộ.

- Cái gì? – Sing bất ngờ.

- Lingling đưa con đến Navana và con đã tận mắt chứng kiến những điều đó, cô ấy âm thầm giúp đỡ gia đình ta, con không coi Lingling là kẻ thù – Orm dứt khoát nói.

- Con có biết Lingling Kwong cũng tham gia vào việc rửa tiền trốn thuế của Thaioil không? ta chính là người phải lách luật và làm giả giấy tờ để cô ta có thêm tài sản bên lề.

- Lingling cũng chỉ là người bị chủ tịch Kwong sai khiến mà thôi, cô ấy phải đứng tên làm đại diện vì chủ tịch Kwong yêu cầu vậy, chứ cô ấy không hề muốn điều đó. Ngay cả chuyện 4 năm trước cũng là do chủ tịch Kwong chủ mưu, ông ta đã đứng đằng sau giật dây một người quản lý ở Thaioil chi nhánh Chiangmai để lừa ba, Lingling đã điều tra việc này và nói cho con biết.

- Thật sao? – Sing tiếp tục ngạc nhiên.

- Ngay cả việc mẹ Koy bị đuổi khỏi dinh thự cũng là do chủ tịch Kwong chủ mưu, vì muốn tra tấn tinh thần ba.

- …….. – ông Korn nghe xong câu chuyện, đáy mắt nổi lên những tia đỏ tức giận.

- Kẻ thù của chúng ta chỉ có Stephen Kwong mà thôi, chứ không phải là cả Thaioil, con không biết ba đang lên kế hoạch như nào, nhưng đừng để liên lụy đến những người khác ngoài Stephen Kwong.

- Orm, có vẻ như Lingling Kwong kể những chuyện đó với con, rồi đối xử với con tốt, nên con bị mờ mắt hả? – ông Korn bật cười mỉa mai.

- …………. – Orm cảm thấy khó thở khi nhìn thấy nụ cười quái đản của ba mình.

- Cô ta làm vậy để lấy lòng con mà thôi, cô ta là một người vô cùng xảo quyệt, con tin toàn bộ những lời cô ta nói ư? Kể cả Lingling Kwong không làm gì đi chăng nữa thì cô ta cũng chẳng thoát được, vì cô ta là con gái duy nhất của Stephen Kwong, là người thừa kế tương lai của Thaioil.

- Là con gái của Stephen Kwong thì sao, là người thừa kế thì sao? Cô ấy bị Stephen Kwong ép vào một cuộc hôn nhân và phải đẻ cháu trai cho ông ta, Stephen Kwong rất ghét Lingling Kwong vì nỗi hận thù với mẹ đẻ của cô ấy, bà Kwong đang ở trong dinh thự không phải là mẹ ruột của Lingling, là vợ 2 của ông Kwong, Lingling là con vợ cả – Orm giải thích.

- Con đừng nói vớ vẩn nữa, hãy tỉnh táo lại đi, Lingling Kwong chỉ vuốt ve con một chút mà con sẵn sàng bênh vực cô ta như vậy ư?

- Ba….

- Orm Kornnaphat, ta yêu cầu con cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Lingling Kwong ngay lập tức, và ta cấm con bén mảng đến Bangkok, con luôn phải ở đây – ông Korn chỉ thẳng mặt Orm, rồi đứng dậy vào phòng riêng của ông.

Orm nắm chặt bàn tay của mình, cứng lưỡi không thể phản biện thêm. Cô biết tính ba của mình, ông là người không bao giờ tin vào ai quá dễ dàng, cái gì ông không thấy, không có bằng chứng, là ông không tin.

Orm đi vào phòng của mình, cô nhấc máy gọi cho Lingling ngay lập tức….

Tiếng tít tít kéo dài, thật dài và không có hồi âm….

- Chết tiệt…sao lại không nghe máy chứ…

---

Lingling trở về nhà sau một ngày dài làm việc, đống công việc chồng chất lúc cô đi nghỉ dưỡng nó nhiều rất nhiều, cho nên hôm nay cô đã phải về muộn.

Hôm qua cơn đau đầu và nhói tim hành hạ cô hầu như cả đêm, và cô không còn tâm trí nào mà nghĩ cách giải quyết nữa. Chắc chắn cô sẽ phải tìm một cơ hội để thoát khỏi những viên thuốc quái đản mà bác sĩ Ma đã kê cho cô, dù cô đã vứt đi một nửa đống thuốc, nhưng ông ta ở bên cạnh kiểm soát cô uống vài viên khi cô ở bệnh viện, nên lúc đó cô đành nhắm mắt mà uống.

Những viên thuốc với số lượng ít ỏi đó, đã xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô thấy mệt mỏi rất nhiều.

Lingling ngã phịch xuống giường, cô nhấc máy gọi cho Orm, nhưng không được.

Orm đã gọi nhỡ cho cô rất nhiều vào tối qua, nhưng cô vì uể oải, vì ngủ, mà không chạm vào điện thoại nên không biết.

Sau vài phút, Orm gọi lại cho cô qua Line.

- Chị nghe nè.

“Sao giờ chị mới gọi cho em?” – giọng Orm có chút gắt gỏng.

- Chị xin lỗi, hôm qua chị mệt quá không động vào điện thoại.

“Chị bật camera lên đi”

Lingling chiều ý, cô thấy Orm cũng đang nằm trên giường, hai người giống như là đang nằm cạnh nhau vậy.

- Orm Kornnaphat, chị nhớ em.

“Nhớ em thì đến Chiangmai đi”

Lingling bật cười, trong đầu nhớ lại xem có ngày nghỉ nào sắp tới không, có khi nào cô nên tận dụng ngày nghỉ để đến gặp Orm không nhỉ?

“Sao trông chị mệt mỏi vậy?” – Orm nhìn Lingling và lo lắng

- Hôm nay chị đi làm về muộn, bận đi chơi với em nên công việc dồn vào nhiều quá.

“Hôm nay chị đã ăn gì?”

- Hmmm…chị ăn đồ Nhật, còn em?

“Em ăn bò nướng”

- Ngon vậy.

“Ba em biết chuyện của chúng ta rồi, và ông không đồng ý, ông cấm em liên lạc với chị”

Lingling chớp mắt, điều này cũng dễ hiểu thôi. Cô luôn gặp Oct Kornnaphat trong những phiên giao dịch xử lý đống tiền bất hợp pháp của chủ tịch Kwong, ông ta luôn nhìn cô bằng ánh mắt hận thù, nên cô hiểu được sự cấm đoán này.

Vì chủ tịch Kwong ít khi ra mặt trực tiếp nên Ông Korn gặp Lingling còn nhiều hơn cả ông Kwong, phải tiếp xúc nhiều, rồi phải làm mấy cái việc không đúng lương tâm kia, chắc hẳn là ghét cô ngang ngửa chủ tịch Kwong rồi.

- Chị xin lỗi em, chị không có đủ khả năng để chứng minh sự trong sạch của mình – Lingling trầm giọng nói, nét mặt phả tựa nỗi buồn.

“Nhưng em vẫn yêu chị”

- Em là cái đồ mù quáng – Lingling bật cười trêu đùa.

“Giờ em hát ru ngủ cho chị”

- Em biết hát hả? – Lingling ngạc nhiên

“Em biết hát, và em còn hát hay là đằng khác”

Lingling nét mặt mong đợi, Orm cất tiếng hát.

Dù chỉ qua điện thoại, nhưng tiếng hát của cô ấy nghe rất rõ và trong trẻo.

Lingling không ngờ được rằng, Orm Kornnaphat lại có tài năng nghệ thuật thiên bẩm như vậy. Giọng nói của cô ấy vốn đã hay rồi, giờ giọng hát còn hay gấp đôi nữa.

Tiếng hát của Orm chảy vào tai cô như những cơn gió nhẹ của mùa xuân, đem lại cảm giác yên bình….

Cơn mệt mỏi của cô bỗng tan biến…

Và cô thả lỏng lực tay, cứ vậy mà chìm sâu vào giấc ngủ, chiếc điện thoại rơi úp xuống giường.

“Chị ngủ ngon”

End chap 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm