chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18.

Orm gọi cho em trai của mình

“Alo”

- Chị nè, Orm

“Orm? Chị đang ở đâu?” – giọng đầu dây bên kia rất gắt gao.

- Chị đang ở phía nam Chiangmai, mấy tuần vừa rồi chị bị Lingling bắt đến đây ở, để tránh chủ tịch Kwong, vì ông ta đã gián tiếp sai người lái ô tô đâm vào chị và khiến chị bị thương ở chân.

“Hóa ra là Lingling bắt cóc chị sao?”

- Chị liên lạc với Lingling không được, em có biết cô ấy ở đâu không? – Orm hỏi nhanh.

“……………………”

- Sing, Sing Kornnaphat !!!

“Ba Korn sẽ không cho em nói đâu, kế hoạch đang được tiến hành trôi chảy, chị không nên xen vào”

- Chết tiệt, chị không thể không xen vào được, em phải nói cho chị, Sing Kornnaphat – Orm hét lên.

“Em xin lỗi, Orm”

- Sing, chị đang lái xe về phía Bắc, em có tin chị sẽ đến gặp em và cho em một trận, cho đến khi em nôn ra cái nơi Lingling đang ở không? – Orm gằn giọng nói, nét mặt thể hiện sự quỷ dữ.

“…………………………..”

- Chết tiệt Sing, em biết là chị yêu Lingling Kwong như nào mà, em và ba mà động đến cô ấy, đừng có trách chị.

“Orm…..”

---

Tại một căn chung cư ở Hồng Kong

Lingling tỉnh dậy trong cơn quay cuồng, cô vô cùng đau đầu và mệt mỏi. Hiện tại cô đang ở trong một căn phòng rất tối, không có đèn, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường phả vào.

Cô nhận ra trạng thái hiện tại của mình, bị trói chặt vào một chiếc ghế. Lingling hoảng sợ cử động nhưng càng cử động thì càng đau vì sự ma sát của dây trói. Cô hét lên.

- CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG? CỨU !!!

Trong trí nhớ của Lingling, hình ảnh cuối cùng là khi cô đang ở trên xe cùng với Prigkhing, Prigkhing chở cô đến công ty.

Và tại sao ngay giây phút này cô lại ở trong một căn phòng tối tăm như vậy? Bằng cách nào mà cô lại có thể ở đây? Đây là nhà ai?

Một vài phút sau, cánh cửa mở ra, có người bước vào và bật công tắc chiếc đèn màu vàng nhỏ ở trong góc.

Là Prigkhing.

- Prigkhing, cái quái gì….? – Lingling sững sờ nhìn cô trợ lý thân thuộc của mình.

Prigkhing không nói gì cả, đằng sau cô ấy là một chàng trai trẻ, khuôn mặt gầy, trông điển trai. Anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lingling.

- Chào Lingling Kwong, tôi là Han Wu Lei, người thừa kế duy nhất của tập đoàn dầu khí Han ở Trung Quốc, chắc hẳn cô đã biết đến tên của nó rồi – Han Wu Lei giới thiệu, nói chuyện bằng tiếng Quan thoại

Lingling thở mạnh vì bực mình, cô tức giận vì phát hiện ra mình đang nuôi ong tay áo, Prigkhing là gián điệp? giống Oct Kornnaphat?

- Prigkhing, tại sao? – Lingling mặc kệ người đang ngồi đối diện, đâm thẳng lời nói vào cô gái đang đứng ở kia.

- Lingling, đây là người yêu của em – Prigkhing bình tĩnh giới thiệu.

Lingling cười hắt, chuyện Prigkhing bắt đầu yêu một ai đó là cô đã biết vào hôm tổ chức bữa tiệc ăn mừng kết quả kinh doanh quý 1 năm ngoái. Và điều cô không ngờ nhất là, người đó lại là người của tập đoàn Han.

- Cô đừng trách Prigkhing, tôi là người tiếp cận cô ấy và thao túng cô ấy, giữa chúng tôi có một vài ràng buộc, Prigkhing chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi – Han Wu Lei giải thích.

- ………………. – Lingling không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phóng thẳng lạnh lẽo vào 2 người trước mặt.

- Cô đừng quá lo lắng, việc cô bị bắt đến đây là để Stephen Kwong đồng ý một vài điều kiện của chúng tôi, cô có vai trò như con tin, chứ không phải mục tiêu cuối cùng. Tôi trói cô lại là để ngăn cô chạy trốn, và cô thấy đó, tôi chưa bịt cái miệng xinh đẹp của cô lại, vì tôi muốn cho cô sự thoải mái – Han Wu Lei tiếp tục nói, tỏ ra tử tế.

- …………………

- Nhưng nếu cô còn hét lên nữa, thì đừng trách tôi – Han Wu Lei kết thúc câu nói với ánh mắt sắc lạnh.

Đồng thời lúc đó, một người đàn ông bước vào phòng, là Oct Kornnaphat, ông ta nhìn thấy Lingling, vội cười nhễu nhạo ngay.

- Chào Lingling Kwong

- ……….. – Lingling vẫn tiếp tục im lặng, cô lạnh lùng nhìn Oct Korn

- Tính từ lúc đến đây là đã trải qua hơn 1 ngày rồi, chắc cô đói lắm nhỉ, để tôi gọi Stephen Kwong nhé – ông Korn giả vờ giơ tay xem đồng hồ, cười quái dị.

- ………….

- Đó là người đã cho cô ăn và nuôi nấng cô đến giờ còn gì, sẽ chỉ có Stephen Kwong là người cho cô ăn mà thôi – ông Korn mỉa mai.

Oct Kornnaphat nhấc máy gọi cho chủ tịch Kwong.

“Alo”

- Chào chủ tịch Kwong.

“Oct Kornnaphat, thằng chó chết, mày gọi tao làm gì?”

- Chắc ông đang sốt sắng vì sự biến mất của con gái chứ hả? có muốn nói chuyện với nó không?

“……….Hóa ra mày là người bắt cóc nó” – đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.

- Ông đã suy nghĩ về điều kiện của tôi chưa? Nếu ông đồng ý ngay bây giờ, Lingling Kwong sẽ được thả về nhà ngay lập tức.

“Về việc xóa khoản nợ và bỏ các thỏa thuận cũ? Mày mơ hả Oct Kornnaphat?” – ông Kwong bật cười.

- ………… - Oct Kornnaphat chưa thể nói gì.

“Mày nghĩ Lingling Kwong quan trọng với tao lắm sao, nếu con bé đó có thể đẻ được cháu trai cho tao, thì cũng quan trọng đó, nhưng giờ nó còn có bệnh không đẻ được, thì tao nên quan tâm nó kiểu gì đây, mày muốn làm gì nó cũng được. Và nếu mày còn tiếp tục đâm sau lưng tao nữa, thì tao sẽ công khai kiện khoản nợ của mày, với số tiền lớn to đùng đó, vào tù là cái chắc”

Oct Kornnaphat vo tròn bàn tay tạo nắm đấm đầy sự tức giận. Cuộc gọi được bật loa ngoài, nên tất cả mọi người đều nghe thấy hết.

- Con gái tao ở đâu? Mau thả nó ra – Ông Korn hét ầm lên.

“Tao đã nói rồi, tao không bắt cóc con gái mày, nó tự biến mất, đừng có trút giận vô cớ vào tao”

- Chết tiệt, mày nên nhớ, nếu tao vào tù, thì mày cũng sẽ phải vào, những bằng chứng tao đang nắm trong tay, đủ để pháp luật sờ đến mày – Ông Korn cúp máy, và ném mạnh điện thoại rơi xuống đất rồi đi ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Không gian bỗng im phăng phắc.

- Vậy là con tin này không có tác dụng hả? – Han Wu Lei vẫn ngồi đó, nhếch lông mày, rồi nhún vai rời khỏi căn phòng.

Tiếng cửa vang lên và chỉ còn mỗi Lingling và Prigkhing.

Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, Lingling thấy việc cô bị trở thành con tin thật sự buồn cười, vì Stephen Kwong có yêu thương cô đâu cơ chứ. Chuyện này là một bí mật chẳng ai biết, trừ Orm, vì cô đã kể cho cô ấy biết.

Đối với thiên hạ, ai cũng tưởng cô là cục vàng của chủ tịch Kwong, vì cô là đứa con gái duy nhất…..

Nhưng họ đâu biết, cô bị hành hạ tinh thần đến mức như thế nào trong quãng thời gian ở với ông ta….

Nếu cô có chết đi, thì có lẽ Stephen Kwong sẽ chỉ rơi một giọt nước mắt cá sấu mà thôi.

- Sao em không nói với ông ta về việc chị là người bắt cóc Orm? – Lingling thắc mắc hỏi Prigkhing. Mỗi lần đến gặp Orm tại căn nhà ở thị trấn Songkhla, cô đều nói với Prigkhing, Prigkhing là người duy nhất biết việc cô đã giấu Orm đi thật xa.

- Nhiệm vụ của em ở đây chỉ là tẩm thuốc mê cho chị và bắt cóc chị đến đây thôi, chứ không có phận sự nào khác. Và việc chị đang cất giữ Orm, chị nói rằng đó là bí mật, thì em giữ bí mật cho chị, đơn giản vậy thôi - Prigkhing nhẹ nhàng giải thích.

- Em bị ép yêu Han Wu Lei à? – Lingling nheo mắt hỏi.

- Không, em thật lòng yêu anh ấy, rồi đến khi em biết thân phận thật sự của anh ấy thì……..dù sao thì em cũng không còn cách nào khác, mong chị thông cảm cho em – Prigkhing rời khỏi phòng.

 Căn phòng lại một lần nữa chỉ còn lại Lingling, cô quá sức mệt mỏi vì năng lượng đang bị rút cạn dần theo thời gian, vậy là cô đã ngồi yên ở đây được hơn 1 ngày rồi sao. Xương khớp của cô đang kêu gào đau đớn, Lingling thở mạnh cố gắng lấy chút năng lượng từ không khí, cô phải tỉnh táo thì mới thoát khỏi chỗ này được, không thì bỏ mạng mất.

Nếu qua hơn 1 ngày rồi, thì tức nghĩa hôm nay là ngày phải đến gặp Orm. Bây giờ là tối rồi, Orm không thấy cô, chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Còn cô thì bị mắc kẹt ở cái nơi chết tiệt này, cô còn chẳng biết đây là đâu.

- Orm…. – Lingling nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng thống khổ.

---

Orm đứng ở trước cổng khu chung cư có tên là Gateway, cô lặng người suy nghĩ, đây chính là nơi Lingling đang bị nhốt.

Sing cuối cùng cũng thỏa hiệp tiết lộ địa chỉ này cho cô. Sau khi biết Lingling bị đưa tận đến Hồng Kong, một đất nước cách Thái Lan tận 3 giờ bay, cô vô cùng hoảng loạn. Cô nhanh chóng thu xếp chuẩn bị đồ đạc và bay đến Hồng Kong ngay lập tức.

Trong lúc chờ đợi có chuyến bay phù hợp để đến Hồng Kong, cô ở trong căn nhà của ba mẹ, Sing cùng mẹ Koy đã trốn ở một nơi khác rất xa trong nước, ba Korn đang ở Hồng Kong chưa về. Rồi sau đó cô biết rằng, ngày cô bay Hồng Kong là ngày ông trở về Thái Lan.

Trong lúc chờ đợi được bay, Orm đã nghĩ rằng cô có nên liên lạc với ba Korn để đàm phán, để ba thả Lingling ra. Vì nếu ba Korn bắt Lingling làm con tin để đe dọa chủ tịch Kwong, thì sẽ không có hiệu quả, vì chủ tịch Kwong không quan tâm tới cô ấy. Nhưng rồi cô cũng không biết nên nói chuyện với ba Korn như thế nào vì cô biết ông đang rất hận Stephen Kwong và ông hận lây sang cả Lingling. Nếu cô nhắc đến Lingling, sẽ giống như chọc vào cái tổ ong của ông. Sing cũng tạm giữ bí mật về việc đã tiết lộ cho Orm biết địa chỉ Lingling đang ở.

Nên cô chọn cách im lặng, cô quyết định tự mình đến Hồng Kong để cứu Lingling.

Orm nhờ vả một người dân ở Gateway đang đi dạo quanh đó để lẻn vào thang máy, cô dùng ứng dụng dịch thuật để giao tiếp.

Cô đứng trước căn phòng 2705 và gõ cửa liên tục.

Một chàng trai ra mở cửa, cất giọng tiếng Trung.

- Ai vậy?

- Lingling Kwong đang ở đây đúng không? – Orm hỏi thẳng, rồi cô lướt mắt thấy một người quen quen đang đứng ở trong nhà.

Là Prigkhing.

- Prigkhing? Prigkhing, tôi nè, Orm – Orm nói lớn.

Cô thấy Prigkhing kéo chàng trai kia lại và nói chuyện riêng gì đó. Một lúc sau, Prigkhing ra ngoài kéo Orm ra xa khoảng 10 bước.

- Orm, sao cô lại ở đây? – Prigkhing hỏi, khuôn mặt hiện nét lo lắng.

- Tôi phải hỏi cô mới đúng, cô và Lingling bị bắt cóc đến đây hả? Lingling đang ở đây đúng không? Cô ấy sao rồi? – Orm hỏi dồn dập.

Prigkhing mím môi và đắm chìm vào suy nghĩ, rồi trả lời

- Ông Korn đã bắt cóc Lingling đến đây, và tôi là người ở phe tập đoàn Han, chắc cô biết họ rồi

- Hả? – Orm trố mắt.

- Ông Korn muốn bắt cóc Lingling để đặt điều kiện với chủ tịch Kwong nhưng không thành công, giờ ông ấy đã quay về Thái Lan rồi, và ông ấy muốn bỏ đói Lingling ở đây, không muốn thả cô ấy – Prigkhing chậm rãi nói.

- CÁI GÌ? – Orm hét lên, ánh mắt đỏ rực vì tức giận.

Ba cô chính xác là bị thù hận làm mờ mắt rồi, ông định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót ư?

- Tôi có thể thuyết phục Han Wu Lei để thả Lingling ra, vì ông Korn đang không ở đây – Prigkhing gợi ý.

- Han Wu Lei là chàng trai vừa rồi?

- Đúng, nhưng mà Lingling bị bắt đến đây trong tình trạng không giấy tờ tùy thân, nên cô không thể đem cô ấy về Thái ngay được đâu.

- ……….. – Orm tim muốn ngừng đập khi nghe về tình trạng thảm kịch của Lingling

- Tôi sẽ lo liệu việc này, gửi giấy tờ của cô ấy đến Hồng Kong, rồi tôi sẽ đưa cho cô để cô đưa Lingling về Thái, nhưng mất mấy ngày. Cho nên cô hãy đem cô ấy đi đâu đó đi, có thể ở khách sạn trong lúc chờ tôi.

- Được – Orm đồng ý, rồi đi theo Prigkhing vào nhà.

Prigkhing nói chuyện với Han Wu Lei, cố gắng thuyết phục, rồi Han Wu Lei cũng đồng ý. Vì mục tiêu của anh ta không phải là con tin này, sau đó Han Wu Lei đi vào phòng riêng của mình.

Prigkhing dẫn Orm vào phòng nơi đang nhốt Lingling, khi Orm bước vào, cô không khỏi hoảng loạn, vội vàng chạy đến tháo dây trói cho Lingling.

Lingling Kwong đã hoàn toàn bất tỉnh, vì bị bỏ đói mấy ngày.

- Trời ơi, Lingling… - Orm cảm giác như trong lòng bị xé ra hàng trăm mảnh, người yêu cô đã và đang phải chịu những gì thế này….

- ………… - Prigkhing đứng nhìn với khuôn mặt tội lỗi.

- Chết tiệt, cô ấy bị bỏ đói như vậy mà cô cũng đứng yên được hả Prigkhing? Rốt cuộc cô là kẻ 2 mặt và đang giả vờ tử tế thôi đúng không? – Orm rít lên từng câu.

- Chỉ thị của ông Korn, nên Han Wu Lei làm theo, và tôi không thể làm gì hơn được, tôi đã rất nhiều lần muốn lẻn vào đây để cho Lingling ăn nhưng không thành công – Prigkhing cúi gằm mặt xuống.

- Tập đoàn Han cho cô cái gì mà cô lại nghe lời họ vậy, họ trả cô nhiều tiền hơn à? – Orm đã tháo cởi xong dây trói và cõng Lingling lên lưng.

- Mẹ tôi bị bệnh nặng và Han Wu Lei hứa sẽ đưa mẹ tôi đến Trung Quốc và chữa trị miễn phí cho mẹ tôi với công nghệ cao cấp nhất, tập đoàn Han sở hữu nhiều bệnh viện uy tín, đó là ngành kinh doanh rẽ ngang của họ.

Orm thở hắt, rồi lạnh lùng rời đi.

Cô bắt một chuyến taxi và đưa Lingling đến một khách sạn. Cơ thể cô ấy bị in hằn rất nhiều vết dây thừng, khuôn mặt tái nhợt như sắp chết. Orm hoảng loạn, cô không thể đưa Lingling đến bệnh viện vì vấn đề giấy tờ. Cô đặt nhiều đồ ăn thức uống, rồi ôm lấy Lingling, cho cô ấy uống nước.

Sau khi đút cho Lingling uống hết nửa lít nước, Orm ôm Lingling ở trên giường, chạm mũi vào mũi cô ấy, nhắm mắt cầu nguyện.

- Lingling…làm ơn tỉnh lại đi.

End chap 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm