chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19.

- Sirilak…làm ơn tỉnh lại đi.

- …………..

- Em đang ở bên cạnh chị nè, chị mở mắt ra nhìn em đi, Lingling – Orm giọng run rẩy, cô nhắm mắt bật khóc.

Trong lúc đang vật lộn với cảm xúc tiêu cực của chính mình, thì Orm nghe thấy một tiếng ậm ừ của Lingling, cô mở mắt ra quan sát.

Lingling đang từ từ tỉnh lại.

Hai người nhìn nhau vài giây. Lingling ngỡ ngàng.

- Orm?

- Em đây – Orm bật cười trong khi khuôn mặt đã ướt hết, cô quá mừng rỡ, ôm chầm lấy Lingling.

- Đây là đâu vậy? – Lingling lạ mắt nhìn xung quanh.

- Ở khách sạn, em đến Hồng Kong để tìm chị, rồi mang chị đến đây.

- Hồng Kong? – Lingling hoảng hốt, hóa ra cô bị bắt đi xa vậy luôn.

- Đúng vậy. Prigkhing đã thuyết phục Han Wu Lei và được đồng ý thả chị ra, ông Korn cũng về Thái rồi nên chưa biết chuyện này.

- ……………..

- Vì chị bị bắt sống đến đây và không có giấy tờ tùy thân nên chưa thể về Thái được, Prigkhing đang lo liệu giấy tờ cho chị, vài ngày nữa chúng ta cùng nhau về Thái.

Lingling thở đều, ngước mắt nhìn Orm. Thật là may quá, trong lúc cô đang suy nghĩ cách chạy trốn, thì cô đã kiệt sức rồi, thật là may vì Orm đến cứu cô kịp lúc.

- Giờ mình đi tắm rồi ăn nhé, em đã mua rất nhiều đồ ăn chờ chị rồi – Orm vuốt tóc Lingling chiều chuộng.

Lingling gật nhẹ đầu.

Orm giúp Lingling tắm rửa rồi ăn uống, sau đó hai người lên giường nằm. Lingling mệt mỏi nên không thể làm gì hơn.

Orm mát xa cơ thể cho Lingling, cô thấy làn da của cô ấy bị hằn vết dây thừng rất rõ, từng làn da đỏ chót trông thật xót xa.

- Sao em lại mò được đến đây hay vậy? – Lingling tò mò hỏi, cô dựa vào thành giường, nằm im để Orm nắn bóp cơ thể của mình.

- Sing nói cho em biết, em rất vất vả để có thể đến đây chị biết không? – Orm gắt gỏng. Nhìn thấy những vết thương trên người Lingling, cô không thể hiền lành được, cô đã như ngồi trên đống lửa suốt 2 ngày qua, hôm nay là ngày thứ 3.

- ……….

- Em sẽ không ngồi yên ở cái khu vực biển hoang vu đó nữa, từ giờ chị đừng hòng rời khỏi tầm mắt của em, nếu em không đến đây, họ sẽ bỏ đói chị cho đến chết chị có biết không? – Orm cục súc nói, tay vẫn đang mát xa đùi, đầu gối cho Lingling.

- ………. – Lingling không thể cãi gì thêm, chỉ thở dài nhìn lên trần nhà.

- Chị để một con bé gián điệp ở cạnh chị hằng ngày, rồi chị vứt người yêu chị ở một căn nhà rìa đất nước. Chị nghĩ xem em có nên giận chị không Lingling? – Orm vẫn tiếp tục nhăn trán, nói chuyện với tông giọng cao vút.

Lingling chạm một ngón tay lên ấn đường của Orm, để thư giãn những nếp cơ trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

- Chị sai rồi, chị xin lỗi – Lingling yêu chiều nói. Cả đời cô chẳng bao giờ phải đi xin lỗi ai, kể cả chủ tịch Kwong. Nhưng cô đã phải xin lỗi Orm rất nhiều lần, với những lý do vô cùng vô lý.

Cô bị bắt cóc đến đây, không được ăn uống gì hết trong mấy ngày, bị trói chặt đến nghẹt thở, và cô vẫn phải đi xin lỗi Orm.

Và cô chấp nhận điều đó.

Cô luôn nói Orm yêu cô mù quáng, nhưng cô mới chính là người mù quáng ở đây.

Orm rơi một giọt nước mắt, rồi cúi xuống ôm lấy Lingling.

---

5 tháng sau, tại Bangkok.

Sau vài ngày bị kẹt ở Hồng Kong, Prigkhing đã lo liệu giấy tờ cho Lingling xong, nên Lingling và Orm đã cùng nhau về nước. Lingling qua căn nhà ở đường Silom thu dọn mọi đồ đạc rồi cùng Orm đến khách sạn ở, cô cũng đã chuẩn bị mọi thủ tục để ly hôn với Win. Căn nhà ở đường Silom đã được bán đi và chia đôi.

Các tin đồn thất thiệt về Thaioil đã ngừng được một chút, chủ tịch Kwong hiện tại đã hoàn toàn biến mất, không ai rõ tung tích của ông. Căn dinh thự to đùng đoành giờ chỉ có Ranee Kwong ở đó. Thaioil trụ sở chính hỗn loạn suốt cả tuần vì giám đốc và trợ lý giám đốc đột nhiên biến mất. Mọi công việc đổ dồn hết vào đầu phó giám đốc Kugimiya.

Khi Lingling đến công ty sau chuyến đi Hồng Kong, là tất cả mọi người chấn động và vội vàng bàn tán, cô nhanh chóng mở một cuộc họp nhỏ giữa các quản lý.

“Tuần vừa rồi giám đốc Kwong đi đâu đó ạ?” – phó giám đốc Kugimiya tò mò hỏi.

“Tôi có nên nói là tôi bị bắt cóc bởi mấy gián điệp của tập đoàn Han không?” – Lingling bất cần đời nói. Sự tiết lộ của cô khiến cho mọi người trong khán phòng muốn nín thở.

“ ……..”

“Prigkhing và gia đình của Oct Kornnaphat là người làm cho tập đoàn Han, cho nên bây giờ họ đương nhiên bị sa thải ở tập đoàn chúng ta. Hãy mau chóng tìm người để thay thế, đặc biệt là phải tìm được một luật sư giỏi. Các tin tức, tin đồn về Thaioil sẽ mau chóng chìm xuống thôi, vì bằng chứng đã công khai chưa đủ lực để bộ công an tới điều tra, không cần phải chủ động phát ngôn gì cả. Các dự án đã đề ra cứ làm theo kế hoạch để bám kịp mục tiêu”

“Vậy còn chủ tịch Kwong thì sao ạ? Các giám đốc của các chi nhánh đã liên lạc với trụ sở để hỏi tin tức liên tục” – một cô nàng thư ký lên tiếng.

“Chủ tịch Kwong vướng việc cá nhân nên sẽ không xuất hiện trong một thời gian, tất cả mọi việc trụ sở chính sẽ tự quyết không cần thông qua chủ tịch nữa” – Lingling nói, rồi kết thúc cuộc họp.

Trải qua những tháng tạm yên bình. Chủ tịch Kwong biến mất, Oct Kornnaphat không rõ động thái. Nên Lingling và Orm tạm thời được hạnh phúc bên nhau và không bị bất cứ một ai quấy rầy.

Kết thúc một ngày đi làm nặng nhọc, Lingling trở về khách sạn nơi cô và Orm đã thuê lâu dài ở đó. Cô đang dự tính mua một căn nhà để cô và Orm ở, những bất động sản mà cô đang sở hữu thì hiện đang ở trạng thái đầu tư cho thuê hết nên cô không thể ở đó. Đã mấy tháng trôi qua rồi, nhưng vì cái tính khó chiều của cô, cô vẫn chưa tìm được một căn nhà ưng ý, nên cô và Orm vẫn đang ở khách sạn.

Việc Lingling đã được thả và quay trở về Thái, thời gian đầu Oct Kornnaphat vẫn chưa biết, và cô rất hồi hộp đón chờ xem ông ta tính làm gì tiếp theo. Ông Korn có vẻ như đang muốn tìm một điểm yếu của chủ tịch Kwong, nhưng thực sự rất khó, vì mọi thứ Lingling đã lo liệu hết rồi. Cả 2 bên đều đang nắm những bằng chứng có thể đưa nhau vào tù, cho nên chưa ai dám hành động mạnh mẽ.

Nhưng việc Orm Korn đang ở Bangkok, thì đã bị Oct Kornnaphat biết gần đây, thậm chí ông ta còn biết cô ấy đang ở khách sạn nào nữa kìa. Có thể qua việc Orm sử dụng giấy tờ tùy thân để di chuyển đã làm cho ba cô ấy đi điều tra và đã biết tung tích của cô ấy.

Lingling bước vào phòng khách sạn, cô bắt gặp Orm đang nói chuyện với ai đó, tiếng phát ra từ loa điện thoại rất to, nên cô nghe được kha khá. Orm khi quay lại Bangkok đã đi phục hồi lại sim điện thoại để liên lạc, gia đình cô ấy đã biết vị trí của cô ấy, nên liên lạc lại rất dễ dàng.

“Orm Kornnaphat, con thật mù quáng, hóa ra Lingling Kwong là kẻ đã bắt cóc con, và con bay sang tận Hồng Kong cứu cô ta, giờ thì còn chọn ở cạnh cô ta, con bị điên hả?” – tiếng quát tháo của ông Korn qua điện thoại.

- Ba à, con đã dứt khoát nói về chuyện này một lần rồi, tại sao ba không chịu hiểu – Orm thở dài nói.

“Đồ bất hiếu” – ông Korn tức giận nói rồi cúp máy.

Orm thống khổ, đặt tay lên trán, xoa xoa thái dương vì cô cảm thấy rất đau đầu. Ba cô bằng cách nào đó biết cô đang ở Bangkok, biết cô đang ở khách sạn với Lingling. Ông cũng đã biết chuyện cô đến Hồng Kong, chắc hẳn là do Prigkhing báo cáo, và chuyện cô bị Lingling bắt cóc đi thật xa, là do Sing kể.

Ông ép cô phải đến tỉnh Hat Yai, đó là nơi mà mẹ cô và Sing đang ở. Cô đương nhiên không đồng ý, và bị ông chửi cho một trận.

Cô không thể rời khỏi Lingling Kwong được, dù chỉ một phút. Và cô ấy phải đến công ty làm việc, nên cô đành phải chấp nhận rời xa cô ấy trong khung giờ đó thôi, còn những giây phút khác cô tuyệt đối phải để Lingling Kwong ở trong tầm mắt.

Thậm chí khi cô ấy xuống sảnh khách sạn làm gì đó, cô cũng phải xuống cùng, cô ấy đi tắm, cô cũng phải vào trông cho bằng được. Cô tắm cho cô ấy, mát xa chân tay cho cô ấy, với mong muốn các vết thương da lành lại nhanh chóng.

Sau từng đấy tháng, đương nhiên các vết thương của Lingling đã hoàn toàn lành lại, nhưng việc luôn đưa cô ấy vào tầm mắt đã trở thành thói quen của Orm. Cô không bao giờ muốn rời xa Lingling dù chỉ nửa bước.

Cái khung cảnh Lingling bị trói trên ghế và ngất lịm đi đã đánh động vào tinh thần cô quá nặng, làm cô sợ hãi, làm cô không yên tâm nếu không thấy cô ấy.

Mấy tháng vừa rồi trôi qua rất yên bình, chẳng ai đến làm phiền cô và Lingling, cô đáng lẽ đã có thể bình thản một chút, nhưng không. Việc chủ tịch Kwong đang trốn ở đâu đó và việc ba cô vẫn đang nung nấu tiếp tục kế hoạch trả thù, khiến cho cô luôn sợ hãi rằng Lingling sẽ bị hại vào một ngày nào đó.

Orm quay lại, giật mình khi thấy Lingling đã về từ thuở nào.

- Ba em gọi điện hả? – Lingling điềm tĩnh hỏi, cô ngồi xuống ghế sau khi đã cởi áo khoác và đặt chiếc túi xách sang một bên.

- Không có gì đâu – Orm lảng tránh, tiến tới gần Lingling, cô ngồi bệt xuống sàn xoa bóp bắp chân cho cô ấy. Ngày xưa Lingling sai cô xoa bóp chân cô mới làm, giờ thì cô tự động làm luôn rồi.

Lingling Kwong đi làm thì toàn ngồi văn phòng chứ không lao động chân tay gì nhiều, nhưng mỗi khi cô ấy về phòng khách sạn là cô lại tự giác đi mát xa chân tay cho cô ấy, rửa chân cho cô ấy nữa. Cô nuông chiều Lingling Kwong như bà hoàng, một cách thừa thãi.

- Chị nghĩ là em nên dành vài ngày để đến thăm mẹ em – Lingling cúi xuống, nhìn Orm trìu mến và nói, tay vuốt nhẹ mái tóc xám đã phai màu của cô ấy

- Không, em sẽ làm điều đó sau – Orm nhanh chóng phản bác.

- Em thật bướng bỉnh – Lingling chẹp miệng

- Chị mới kẻ bướng bỉnh nhất trên đời này, có cần em liệt kê dẫn chứng không? – Orm ngẩng mặt lên dọa dẫm.

Lingling chạm nhẹ lên vầng trán rộng thông minh của Orm khi thấy nó đang hơi cau, rồi cô hôn lên đó một cái.

- Mặc đồ vào, chị dẫn em đi ăn tối.

Thời tiết hôm nay trở gió, không khí hơi lạnh, Lingling và Orm ngồi trong một nhà hàng ấm cúng với bản nhạc jazz nhẹ nhàng đuổi quanh căn phòng.

Ngày xưa khi hai người ở cùng nhà, thì ít khi đi ra ngoài hẹn hò vì lúc đó mối quan hệ chưa chính thức. Lingling chỉ đưa Orm ra ngoài ăn vào những ngày đặc biệt. Còn khi đã yêu nhau chính thức rồi thì bao chuyện xảy đến và rào cản các kiểu, nên hai người cũng chẳng có cơ hội để mà hẹn hò ở ngoài nữa, trừ chuyến đi ở Keemala.

Cho nên ở thời điểm hiện tại, một lần nữa Lingling và Orm lại ở cùng một chỗ với nhau, nên cô đã chăm chỉ đi hẹn hò ở ngoài với Orm nhiều hơn.

Cô chẳng biết trong tương lai điều gì sẽ ập đến, nhưng cô trân trọng từng giây phút ở cạnh cô ấy.

Hôm trước là sinh nhật của Lingling, Orm đã đưa cô đi đến một nơi rất lãng mạn để ăn tối, và tặng cô chiếc dây chuyền bằng vàng, có hình chữ LO. Cô ấy nói rằng tên của 2 người ghép lại thành chữ LO, nên cô ấy đặt một chiếc vòng cổ như vậy.

Và chỉ 1 tuần nữa là đến sinh nhật Orm, Lingling cũng vắt óc nghĩ xem cô nên tặng quà gì cho cô ấy. Tất cả những món quà vật chất, cô hầu như đã tặng Orm đầy đủ phụ kiện không thiếu cái gì, nên cô vẫn đang đắn đo về việc chọn quà.

- Em muốn được tặng gì trong ngày sinh nhật? – Lingling mềm mại hỏi.

- Em muốn 1 thứ, nhưng chị không đáp ứng được đâu – Orm bật cười.

- Là gì? Có cái gì mà chị không đáp ứng được cơ chứ - Lingling tự tin nói, nếu giờ Orm muốn một căn nhà cô còn có thể mua được cơ mà.

- Em muốn chị nghỉ làm 1 tuần để đi chơi với em – Orm vừa nói vừa ăn miếng bít tết.

Lingling cười sảng, quả thật đây là món quà rất đắt giá, đó chính là thời gian của cô.

Bấy lâu nay chủ tịch Kwong không có mặt để hỗ trợ tập đoàn, và nhân lực của các bộ phận thay mới rất nhiều, cho nên công việc khá bận và Lingling làm việc mỗi ngày, không có kỳ nghỉ dài nào cả. Vì Orm thuộc dòng họ nhà Korn, bị gắn cái mác phản bội, cho nên cô cũng không thể đưa Orm vào tập đoàn làm việc được.

- Chị sẽ suy nghĩ về điều này – Lingling lẩm bẩm nói, cô cũng muốn dành thời gian cho Orm nhiều hơn, cô cần phải sắp xếp dần dần.

Trong lúc ăn đột nhiên Lingling nhận được một cuộc gọi, là chủ tịch Kwong. Cô ngạc nhiên vì ông vẫn đang ở đâu đó trong nước, chứ không phải đi nước ngoài như cô dự đoán.

Mấy tháng vừa rồi ông ta mất hút và cắt liên lạc với cô, giờ gọi, có chuyện gì nghiêm trọng đây….

Lingling đứng dậy đi ra ngoài để nghe máy.

- Con nghe đây

“Con ly hôn rồi đúng không?” – chủ tịch Kwong vào thẳng chủ đề.

- Đúng vậy – Lingling tự tin trả lời

“Con vẫn vậy, vẫn cái kiểu nói năng kiêu ngạo, con nghĩ như vậy là tốt à?”

- Thì sao? Ba định làm gì? Làm hại Orm tiếp? Hay làm hại đến con? Dù sao thì ba cũng đâu có cứu con khi con bị bắt cóc ở Hồng Kong, ba đang tỏ ra tử tế với ai ở đây? – Lingling bật cười mỉa mai.

“Metawin Opas đã kể mọi chuyện với ta rồi, việc con làm giả hồ sơ sức khỏe, và ta đã biết việc Orm Kornnaphat mất tích là tại con”

Lingling thở một hơi, ánh mắt đanh lại.

End chap 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lingorm