3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loki vẫn không chịu tỉnh dậy. Y cứ nằm lì ở đó, mặt mũi xanh xao, vô hồn. Y không tiêu tiểu, cũng chẳng cần người túc trực như mấy bệnh nhân bị hôn mê bình thường, nhưng những vết bỏng cùng thương tích trên người đã biến mất. Peter không muốn hắn quắt lại thành cái xác khô, nên mỗi ngày nó đều tiếp cho vị thần xảo trá nước ép trái cây hữu cơ. Sau khi đọc được một bài báo trên tạp chí sức khỏe, Nicolai đã tập tành làm mấy thứ sinh tố rau củ kì dị, rồi đè Wade ra làm chuột bạch. Vậy nên Peter có dư dả sinh tố bơ/cần tây/dưa leo để đổ vào lọ nhỏ mắt, đút cho Loki.

Đó là điều nhỏ nhất nó có thể làm.

Rồi nó bắt đầu trò chuyện với y, bởi vì giống như ba Tony, Peter có cái tật xấu là không biết lo cho tính mạng của mình. Nhưng mà nghĩ xem, nhìn tên ác nhân đang hôn mê, bị còng vào giường, nằm giữa mớ mền gối họa tiết da beo như thế, bảo nó lo là lo thế nào?

Peter không nhớ chính xác lần đầu tiên nó tỉ tê những chuyện vui buồn trong ngày với Loki từ khi nào, nhưng nó vẫn tiếp tục. Nó đã đọc ở đâu đó rằng bệnh nhân hôn mê rất thích nghe tiếng người trò chuyện, với lại ngồi im đút nước ép hoài cũng chán. Vậy là Peter kể cho Loki nghe những kí ức nhạt nhòa về dì dượng nó, từ hồi nó còn chưa mồ côi, nó ca Tony Stark lên chín tầng mây, nó tràng giang đại hải về hai đứa bạn thân, Harry với Gwen. Nó kể cho Loki nghe về Nicolai, anh chàng người Nga đẹp trai nhưng tính tình cổ quái xuất hiện trong kho phân bón, về đội Cẩu Vệ Quân của anh. Peter cũng không bỏ sót Wade, vừa kể vừa cười khùng khục, bởi vì nhìn lại thì mấy trò con bò của gã thật khùng ơi là khùng .

"Nhưng tôi quý họ, chắc thế," Nó giãi bày, nhìn Nicolai ngoài cửa sổ, đang lặng lẽ chăm bón từng luống cây, "Nghe thì vô lý, nhưng tôi đã dần gắn bó với họ rồi. Tony có đội Avengers là gia đình, có lẽ bây giờ đến lượt tôi."

"Nếu gặp Wade chắc ông sẽ hợp đấy," Peter nói, đoạn vươn vai đứng dậy. Nó còn phải đi thăm ruộng cà rốt trước bữa trưa nữa.

Không biết có phải nó trông gà hóa cuốc hay không, nhưng dường như khóe miệng của Loki vừa thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.

__

Cứ cách ngày ba Tony lại gọi cho nó một lần, quá nửa cuộc gọi nó vô tình để nhỡ, một phần tư còn lại nó toàn nói chuyện với dì Pepper. Dì bảo mọi người rất nhớ nó. Peter biết, nó cũng nhớ đội Avengers lắm. Nó nhớ những lần ba Tony chê thậm tệ "bộ sưu tập áo ca rô" xấu xúc phạm người nhìn của chú Steve, trêu chú là "ông cụ non", nhớ khiếu hài hước tỉnh rụi của Jarvis, nhớ cái ôm vĩ đại của Thor khiến lòng nó ấm lên và mềm ra như bún, nhớ những đêm đấu Call of Duty tưng bừng khói lửa cùng cô Natasha và cậu Clint, nhớ những ngày dượng Bruce giúp nó miệt mài ôn thi hóa hữu cơ...

Nhưng nó cần nơi này, nó cần đi tìm định nghĩa bản thân nó. Chuyện này, nó chỉ có thể làm một mình.

Peter ngoái qua lưng ghế nhìn Nicolai và Wade đang chúi mũi nhìn cuốn sách nấu ăn của Martha Stewart đầy nghi hoặc. Bàn tay kim loại của Nicolai phủ dày một lớp kem ít béo, còn mặt nạ của Wade lấm tấm vụn vỏ trứng. Hình như cả hai đang mày mò làm bánh cupcake. Nicolai táng cho Wade một cái khi hắn lè lưỡi định liếm lớp kem trên tay anh. Peter toét miệng cười, trong lòng ấm sực lên một cảm giác yên bình dạt dào.

Họ cần nơi này, họ cần nó ở đây.

"Dạo này thế nào rồi Peter? Con ở đó có cô đơn lắm không?" Tiếng ba Tony vang lên trong điện thoại, chen ngang câu chuyện của dì Pepper về trò phá phách của cô Natasha với Thor trong siêu thị hồi sáng này.

Peter nhìn hai người đàn ông lớn tồng ngồng đang say sưa trét kem lên mặt nhau (Wade còn đập cả quả trứng sống vào đũng quần Nicolai). Nó nghĩ đến vị thần đang mê man trong căn phòng trên lầu. Rồi thở dài.

"Con có nói thì hai người cũng không tin đâu," Peter trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro