3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Loki tỉnh, Peter đang liến thoắng kể về cái lần nó với Jarvis bày mưu chơi khăm ba Tony.

"-Jarvis cứ lảm nhảm thả thính ba Tony miết. Ba tưởng là hệ thống bị lỗi gì đó, nguyên cả ngày dò tới dò lui xem lỗi nằm ở đâu. Nhìn ba vò đầu bứt tai mà hài không tả được." Peter bật cười, lùa tay vào mái tóc rối bù; nó ngước lên và ngay lập tức đông cứng lại khi nhác thấy cặp mắt xanh lục bảo đang nhìn lại nó. Trên khóe miệng Loki thấp thoáng một nụ cười cao ngạo. Bàn tay thanh thoát nhưng xanh xao của y khẽ giơ lên, một cử chỉ bày tỏ thiện ý.

"Đừng bận tâm đến ta, Parker trẻ tuổi, mời ngươi cứ tiếp tục câu chuyện." Y chậm rãi cất lời. Peter nuốt khan, nhìn vị thần xảo trá thu đôi bàn tay lại đầy tao nhã, chiếc còng quanh cổ tay kêu lanh canh khe khẽ. "Nhưng tất nhiên, ta sẽ có hứng nghe ngươi xàm ngôn hơn nếu ngươi mở khóa," y ra dấu chỉ món đồ đang khống chế mình.

"Cái đó...không được." Peter ấp úng, mắt láo liên ra cửa. Loki nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười tinh ý.

"Định gọi cứu viện sao, Peter? Ngươi nên biết rằng, những câu chuyện về hai kẻ đó có thể khiến máu ngươi đông lại đấy." Nụ cười của y trở nên độc địa và trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng tụt xuống thấy rõ, băng giá phủ đầy trên những khung cửa sổ. Peter kinh hoảng thối lui; nó ngã ngửa ra sau, cuống cuồng tránh xa vị thần đang nổi cơn lôi đình.

"Cởi trói cho ta, ta sẽ bảo vệ cho nhóc con nhà ngươi. Có lẽ còn cho ngươi một con đường sống." Giọng của Loki đã dịu xuống thành thanh âm du dương đầy mê hoặc. Peter lắc đầu quầy quậy, nó chộp lấy nắm đấm cửa, ra sức mà giật mà kéo, nhưng cánh cửa vẫn trơ trơ. Loki phá ra cười, lạnh lùng và hắc ám.

"Xem nào, Wade Wilson, còn có tên là Deadpool, đâm thuê chém mướn. Chỉ cần trả đủ tiền, sẽ giết không từ một ai. Ngươi có còn nhớ ngài nghị sĩ cao quí chết trong một vụ nổ không? Để lại vợ đẹp con thơ, đau buồn khôn xiết. Là do hắn làm đấy. Mạnh thường quân Don Waltman, cũng bị giết..."

Bàn tay đang nắm chốt cửa của Peter rơi thõng xuống không chút sinh khí, trong tai nó là âm thanh ong ong nhấn chìm lời nói của Loki. Tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"...Ta còn chưa nói đến Winter Soldier. Tên đó, hắn đã một mình hạ sát bao nhiêu thành phố, tay hắn nhuốm đỏ máu của hàng trăm đứa trẻ vô tội. Hắn đã giết-"

"CÂM MIỆNG!!!" Nó hét lên mà không kịp ghìm lại.

Trong tích tắc, mắt Loki lóe lên sự bất ngờ, nhưng rồi nụ cười cao ngạo lại chễm chệ trên khóe miệng . Thậm chí Peter cũng ngạc nhiên trước phản ứng của chính mình. Sợ hãi nhường chỗ cho giận dữ trong ngực nó, thằng bé phản đòn.

" Ông không có quyền bới móc quá khứ của người khác, Thần Xảo trá ạ. Khôn ba năm dại một giờ, ừ thì có thể hai người này khôn một ngày dại một giờ, nhưng ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai mà, kể cả ông." Nó nghiến răng làm một tràng. Có gì đó mong manh và tổn thương lướt qua khuôn mặt của Loki, trước khi bị che lấp bởi điệu cười nhếch mép cố hữu, nhưng y vẫn im lặng.

"Tôi mà để mặc ông ngoài đồng thì giờ này ông đã chết ngắc rồi, Loki. Giờ thì mở cái cửa thánh vật này ra cho tôi." Thằng bé giật nắm đấm cửa thêm một lần nữa.

Ngạc nhiên thay, cửa mở ra thật.

__

Peter hoàn toàn không lường trước được nó bị sốc đến độ nào, bởi vì vừa ra đến cửa sau nó đã sụp xuống mà nôn hết bữa sáng ra bãi cỏ, bụng dạ thắt lại vì cơn buồn nôn và vì sợ. Đến khi bao tử rỗng tuếch thì đầu óc thằng bé cũng quay cuồng. Nó lảo đảo đến vòi nước, rửa sạch mùi vị kinh khủng trong miệng, rồi cúi cả đầu dưới dòng nước mát, cả người vẫn run rẩy như chiếc lá trong gió.

Vũng lầy lần này quá lớn rồi.

Harry luôn bảo rằng nó có năng khiếu toàn đâm đầu vào rắc rối. Nghe vậy Peter chỉ cười, coi như chuyện bông đùa, nhưng bây giờ? Peter phải nghiêm túc suy nghĩ rằng lời của thằng bạn mình có lẽ không không sai sự thật là bao.

Đâm thuê chém mướn. Hạ sát bao nhiêu thành phố.

Những từ đó chỉ nên xuất hiện trên chiếc màn hình cực đại ở Trụ sở SHIELD, chứ méo phải trong trang trại nhà nó. Thằng bé cứ đinh ninh hai người bọn họ chỉ là dạng siêu anh hùng hơi bất thường một chút thôi. Cô Natasha với cậu Clint cũng đã từng giết người mà...

Đầu óc rối bời, Peter vùng chạy đến đám cây thưa mọc ở rìa khu đất, tay nó nắm chặt chiếc điện thoại. Nó cần người giúp đỡ, nó phải gọi cho ba nuôi Tony, gọi đội Avengers, hay là SHIELD, ai cũng được. Nó không thể xử lý chuyện lớn đến mức này được.

Hai buồng phổi đau nhói phản đối khi thằng nhỏ vọt qua hàng rào xiêu vẹo, đáp xuống bên kia. Nicolai và Wade giờ này chắc đang lo ủ phân, nếu nó chạy đủ xa-

Peter đột nhiên vấp chân vào một lõm đất khuất dưới lớp cỏ, té lăn quay. Cơn đau bùng lên ở chỗ mắt cá chân, còn chiếc điện thoại rơi ra khỏi tay, lăn xa cách nó cả mét. Thằng bé nén nước mắt, kéo mắt cá chân bị trật ra khỏi lõm đất, bò tới lấy chiếc điện thoại ôm chặt vào ngực.

Có gì cứ gọi cho ba nhé Pete? Nếu con cần bất cứ thứ gì, thậm chí nếu con chỉ muốn tán gẫu cũng được. Ba luôn ở bên con. Mọi người luôn ở bên con.

Peter chớp mắt gạt đi dòng lệ đang làm nhòe đi hình đại diện của ba Tony trong danh bạ, hình ảnh ba nuôi của nó tươi cười, trên cổ choàng đoạn khăn lông vũ màu hồng chỉ còn là một chấm tròn màu nâu và hồng nhạt nhòa.

Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai.

Nhưng lỡ họ đã dùng hết tất cả cơ hội rồi thì sao?

Lỡ như họ không thay đổi được thì sao?

"Спасибо." Nó nhớ lại lời cảm ơn khẽ khàng của Nicolai, mệt mỏi nhưng tràn ngập sự biết ơn khi nó chỉnh lại khớp vai bị trật cho anh, nhớ đến sự im lặng sững sờ của Wade khi nó dẫn gã vào phòng mới. Nó nhớ những buổi chiều cả ba ngồi thơ thẩn ngoài hiên, ngắm hoàng hôn tắt lịm và bầy đom đóm le lói trong bụi cây. Và rồi một ý nghĩ chợt đến với nó, rằng hai người này, những kẻ bị cho là sát nhân máu lạnh này, có lẽ chẳng có nơi nào để gọi là nhà cả.

Theo một cách nào đó, nông trại của Peter chính là nhà của họ.

Thằng nhỏ nuốt xuống cơn hoảng loạn đang chẹn ngang yết hầu, nhìn một hồi lâu vào số điện thoại của ba Tony, ngón tay nó do dự trên nút gọi. Nó có thể kết thúc chuyện này ngay bây giờ, hoặc cố gắng giúp đỡ hai người họ.

Harry bảo nó khùng là đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro