3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nicolai lập tức quăng xẻng xuống khi thấy Peter cà nhắc đi ra từ trảng cây thưa, mắt cá chân sưng vù giơ cao khỏi mặt đất, còn mặt mũi lấm lem đất cát lẫn nước mắt. Thấy Nicolai chạy đi, Wade cũng thả vòi nước xuống hàng liếp mới lên, mặc kệ nước chảy lênh láng. Peter nhăn nhó, thương cho đám rau cải quý báu của nó, và cả hóa đơn tiền nước tháng này nữa.

"Bị sao vậy Petey?" Wade hỏi, trong khi Nicolai nhẹ nhàng bế thằng nhóc đã kiệt sức vào trong nhà. Lần đầu tiên nó thấy gã không cười đùa tếu táo, trong giọng còn nhuốm chút lo lắng nữa. Peter chỉ nhắm nghiền mắt, giấu mặt vào ngực Nicolai.

Nó thở phào khi thấy căn nhà vẫn im ắng. Bây giờ mà Loki quyết định giở trò gì chắc nó chẳng còn hơi sức đâu mà đối phó. Nãy giờ đã có bao nhiêu chuyện dồn dập rồi. Nicolai bế nó lên phòng ngủ, đỡ nó nằm xuống giường. Anh dặn Wade ở lại trông chừng, còn mình thì xuống tìm hộp sơ cứu.

Thằng bé còn lại một mình với Wade, kẻ giết thuê. Peter nuốt khan, rồi đằng hắng.

"Wade này, tôi biết rồi," Nó lên tiếng, giọng nghèn nghẹn và mệt mỏi. Gã đàn ông trước mặt ngoẹo đầu bối rối, Peter đột nhiên có thôi thúc điên rồ là giật chiếc mặt nạ đó ra để xem biểu cảm của hắn. "Tôi đã biết về những... hoạt động của anh...trong quá khứ..."

Những câu chữ vừa thốt ra, đôi vai đang thả lỏng của Wade căng lên, gã trân mình như tượng đá. Khuôn mặt từ từ quay qua nhìn thẳng vào nó, rồi miệng gã há ra.

" Vậy sao ?" Hắn đáp lại bằng giọng đều đều.

Peter giận dữ quệt gò má đẫm nước, ép bản thân trừng mắt lên. "Anh không chịu nói với tôi. Tôi ghét mấy người dối trá."

"Nói với mày, rồi sao nữa? Để mày bấn lên gọi chính quyền hay gì? Bọn đó chỉ là tép riu so với anh, nhưng mà-" Wade nhích tới gần nhìn Peter chăm chăm, bờ vai rộng gồ lên đầy đe dọa.

"TÔI KHÔNG CÓ GỌI CHO AI HẾT, ĐỒ KHỐN NẠN!!" Peter thét lên, cơn bực tức trong ngực đã lên tới đỉnh điểm. Nó túm lấy cổ áo Wade mà táng cho một cái thật lực vào đầu. Gã đàn ông đeo mặt nạ chỉ chầm chậm mỉm cười, chồm sát tới cậu nhóc điên tiết đang thở phì phò.

"Thật sao? Kể cả sau khi biết tất cả à? Anh biết em không cưỡng nổi anh mà." Wade tự mãn rì rầm. Peter trừng mắt lên, xỉa một ngón tay vào ngực gã.

"Đừng có tưởng bở. Tôi sẽ không báo với ai hết, nhưng từ giờ trở đi, anh mà dám nghĩ tới chuyện gì xấu thôi, là tôi sẽ kết liễu anh đó, anh Wilson. Đừng tưởng tôi không dám." Peter hung hăng đe nẹt.

Để đáp lời, Wade ngửa mặt thằng bé ra sau, một tay bịt mắt nó lại; Peter chưa kịp phản đối bóng tối bất thình lình này thì gã đã áp môi lên miệng nó. Cảm giác chiếc lưỡi ấm nóng, ướt át trườn trên môi làm Peter thở dốc, cho Wade luồn vào miệng và dìm nó vào một cái hôn đầy khiêu gợi.

Peter chưa kịp hiểu chuyện gì thì gã đã biến mất. Đến khi mở mắt ra, nó chỉ thấy Nicolai đứng dựa vào khung cửa, trán nhíu lại bối rối. Thằng bé chỉ biết giấu khuôn mặt đỏ bừng vào hai bàn tay, tim đập loạn cào cào.

Nicolai xịt thuốc chống sưng cho nó rồi quấn băng gạc lại, những ngón tay anh nhẹ nhàng chăm sóc mắt cá chân sưng tấy. Peter liếc nhìn anh qua mái tóc nâu mềm dợn sóng. Trông anh thật thanh thản, hàng mi đổ bóng dài trên gò má và một nụ cười hài lòng thấp thoáng trên môi khi anh băng bó xong. Nếu có người nào thật sự hoàn lương được, nó biết chắc chắn đó sẽ là Nicolai.

Khi Nicolai dợm đứng dậy, nó nắm lấy cổ tay anh, bên cánh tay bằng xương bằng thịt, và ngước nhìn anh mỉm cười, "Cảm ơn chú."

"Không có gì." Anh khẽ trả lời sau một khắc im lặng, rồi vươn tay nhặt một lá cỏ lẫn trong tóc thằng nhóc. Peter mỉm cười rồi cuộn tròn trên giường, đầu óc quay quắt nghĩ ngợi, còn tim vẫn đánh thình thịch trong lồng ngực.

__

Loki ngẩng lên nhìn Peter cà nhắc đi vào phòng. Y đang ngồi thẳng trên giường, hai tay chắp lại đặt trong lòng đầy quí phái. Đang là nửa đêm, và Peter đi vào chỉ có một mình. Y nhìn xuống chỗ mắt cá đang quấn băng, nhếch miệng cười.

"Vì lý do gì mà ngươi lại hạ cố đến đây thế này?" Y từ tốn hỏi.

"Tôi đã suy nghĩ những lời của ông, Loki. Ông nói đúng," Peter đáp, mắt nhìn vị thần gian trá không chớp. "Tôi nên thả ông đi. Dù gì thì tôi cũng đã nói rằng tất cả mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai mà."

"Còn hai tên sát nhân ngươi đang dung dưỡng thì sao, tiểu Parker?" Y đắc chí hỏi.

Peter nhún vai, khập khiễng bước tới chiếc giường, "Vẫn ở đây."

"Bọn chúng rất nguy hiểm ," Loki nói, mắt nheo lại.

"Thì ông cũng vậy, mà tôi vẫn thả ông đi đấy thôi." Nó chỉ ra. Loki trông bất ngờ trước sự dũng cảm, đúng hơn là ngu si, của Peter.

"Đây là nhà của họ, một nơi họ chưa từng có, hoặc đã bị đánh mất. Tôi không có quyền tước đi tổ ấm này, mà dù có quyền đi chăng nữa, tôi cũng không muốn làm vậy." Peter nói, môi mím lại bướng bỉnh. "Ai cũng cần có nhà để quay về, Loki ạ. Kể cả những kẻ xấu. Đặc biệt là những kẻ xấu ."

Nó cầm cổ tay trắng muốt của Loki lên, lấy chiếc chìa khóa méo mó tháo từ thắt lưng của Wade ra và mò mẫm mở còng. Suốt khoảng thời gian đó, y im lặng như tờ.

Khi chiếc còng bật mở với một tiếng "cách", Peter lùi lại và nói, "Ông được tự do rồi, Loki."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro