🌼Chương 6: Lần đầu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad

Dục thú vừa ra, cuồng dã mà nóng rực, Phong Ương không mang theo một tia thương tiếc nào hướng vào bên trong.

Cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác thành tựu làm anh cảm thấy vui sướng vô cùng. Anh là người thứ nhất cắm vào, cũng chỉ anh mới có thể từ hưởng thụ mềm ấm cùng chật hẹp bên trong.

Cúi đầu nhìn chằm chằm cánh hoa nhỏ sưng đỏ đang cố hết sức hàm chứa thô to của mình, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu anh trừu động, mảnh mai đáng thương như vậy, khiến người ta muốn hung hăng lăng nhục.

Phong Ương nặng nề đỉnh về phía trước một cái, đụng phải mềm thịt ở chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, Phong Ương phát ra một tiếng mơ hồ. Anh còn chưa có đi vào toàn bộ, liền đến đáy? Phong Ương không thỏa mãn mà hướng vào bên trong, tựa như muốn xỏ xuyên qua cô mới bỏ qua.

Nhưng bất đắc dĩ là bên trong cô thật sự là rất chặt, lại cắm đưa vào bên trong , Phong Ương cũng bị kẹp đến khó chịu, đành phải tạm thời từ bỏ, dù sao tương lai cũng còn dài, anh có rất nhiều thời gian chậm rãi dạy cô về tính ái giữa phụ nữ và đàn ông.

Nhưng long căn vẫn còn ở bên ngoài một phần ba, không được tiểu huyệt an ủi cũng rất khó chịu. Phong Ương đành phải tăng tốc độ nhanh hơn, cầm nhéo mông nhỏ trắng nõn của Tam Tam, cả người giống như môtơ chạy bằng điện, không biết mệt mỏi mà khai khẩn.

Máu tượng trưng cho sự thuần khiết, theo thọc vào rút ra, lây dính ở trên đỏ tím kiên quyết của anh, một đóa hoa máu kiều mị nở rộ ở trên khăn trải giường tuyết trắng.

Tam Tam hoàn toàn không chịu nổi thô to của Phong Ương, cô cảm giác hạ thân bị căng ra, nhưng cái đồ vật thô cứng kia tựa hồ còn nếu muốn hướng sâu vào trong.

“Đau, đau! Đi ra ngoài. Dừng lại, tôi sẽ chết ···” Tiếng nói của Tam Tam lúc này vừa mềm vừa ngọt, như cái tay nhỏ cào ngứa ở trên ngực Phong Ương.

“Đừng kêu, anh còn chưa có làm cái gì đâu. Chờ lát nữa nếu chân chính làm, em sẽ phải chịu khổ đấy lễ vật nhỏ à.” Phong Ương bỏ qua biểu tình đau đớn khó nhịn của cô, cúi đầu ôn nhu hôn lên ấn đường cô, lúc sau nảy sinh ý ác độc lại luật động.

Một đêm này dài miên man.

Mật thịt ướt át mềm ấm , không có một khoảng cách nào bao lấy cự vật của anh, quá thoải mái làm anh muốn kêu ra, phần đầu dục căn hãm ở trong mềm thịt, nhẹ siết chặt đỉnh một chút, cảm giác kia quả thực khiến cho xương cốt mềm mại.

Nhưng lần đầu tiên của Tam Tam trừ đau vẫn là đau, khóc lóc nói, “Thả tôi ra đi, đau quá ···”

Tính ái thực sự chính là nam nữ phải phù hợp, nam hoan nữ hoan. Phong Ương cảm thấy rất phù hợp với cô nha, sao cô vẫn luôn kêu đau? Phong Ương có chút phát hỏa, đơn giản nắm chân non nớt trắng nõn của cô đặt lên trên vai anh, tường ngực cứng rắn chống lại nhũ thịt trắng trắng mềm mại của Tam Tam dùng sức cọ, đỉnh nhỏ nhòn nhọn ở trên mật đào quét qua cơ ngực làm anh sôi sục, cái cảm giác ngứa ngáy này chọc Phong Ương đến hai mắt phiếm hồng, “Đau? Đau cũng phải chịu cho anh!”

Phát cuồng, lực càng ngày càng nặng, bức người nhỏ dưới thân liên tục rụt về phía sau.

Muốn chạy trốn?

Phong Ương cười lạnh, một bàn tay lập tức ngăn chặn đầu vai cô, ôm lấy thân thể nhỏ ấn xuống, đồng thời Phong Ương cũng đỉnh lên trên, cự căn nóng bỏng gắt gao chống lại hoa tâm, thẳng đến khi Phong Ương cảm giác được hoa huyệt bao lấy mình chợt co chặt, một dòng nước ấm áp tinh tế tưới xuống dưới.

Tầm mắt Phong Ương chuyển qua khuôn mặt nhỏ của Tam Tam, con ngươi thủy nhuận thất thần mà nhìn lên trên, môi anh đào khẽ nhếch cái miệng nhỏ thở phì phò, khuôn mặt đỏ bừng, mị thái ngập tràn chọc người yêu mến.

Lễ vật nhỏ này cao trào.

Nhất thời, Phong Ương bị khuôn mặt nhỏ này làm tâm mềm hoá, không khỏi cúi người xuống nhẹ nhàng vây quanh Tam Tam mềm mại thơm ngát, cảm thụ hoa huyệt cao trào co chặt thật lớn của mình, hút khiến anh vô cùng vui sướng.

Qua một lát thấy người trong lòng ngực không có động tĩnh, thì ra là ngất rồi. Thể lực này cũng quá yếu rồi, phải huấn luyện nhiều hơn mới được.

Bên tai không còn tiếng Tam Tam kêu mềm mại yêu kiều nữa , Phong Ương cảm thấy hứng thú giảm xuống, anh còn chưa ra, sao cô đã hôn mê rồi.

Phong Ương bóp cánh mông nhỏ của Tam Tam, cắn núi tuyết trắng sưng đỏ cứng rắn thật mạnh, Tam Tam vừa mới ngất xỉu lại bị Phong Ương đánh thức.

Cảm giác nóng bỏng đau nhức dưới thân đánh úp lại, nước mắt Tam Tam không tự giác liền chảy ra bên ngoài.

“Đau ··· buông ra ···” Tam Tam đã mệt đến không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, muốn nhanh kết thúc một hồi lăng trì nhục nhã này.

Tới cuối cùng, Tam Tam không còn một chút sức lực, chỉ có thể ngơ ngác chảy nước mắt, hạ thân đã chết lặng không cảm giác, người đàn ông trên người vẫn phát tiết dục vọng của hắn, không biết khi nào cô đã lại ngất đi.

Phong Ương biết cô lại hôn mê bất tỉnh, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới vẫn cắn anh thật chặt, mật hoa còn ở chậm rãi tiết ra. ĐM, nước thật CMN nhiều! Là một trân bảo hiếm có.

Nghĩ vậy, thần sắc Phong Ương thay đổi, lần đầu không muốn buông người dưới thân ra.
==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro