🌼Chương 7: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad

Ánh mặt trời lóa mắt theo bức màn dừng ở trên mí mắt Phong Ương, chậm rãi mở mắt ra, trời đã sáng hoàn toàn, phỏng chừng đã là giữa trưa. Khi xong xuôi chuyện ngày hôm qua, phía đông đã hửng sáng, Phong Ương cảm giác mình còn chưa thỏa mãn. Xem ra lễ vật nhỏ này, thật sự rất hợp với khẩu vị của anh.

Phong Ương duỗi tay sờ sờ, lại chỉ sờ được không khí.

Sao lại không thấy cô ấy? Không chần chờ, Phong Ương tròng áo tắm dài lên đứng dậy tìm kiếm khắp nơi.

Phòng ngủ và phòng khách cũng không tìm được, đi đâu, cô chạy sao? Phong Ương nghĩ đến đây, con ngươi sắc bén lạnh lùng.

Cuối cùng, Phong Ương phát hiện Tam Tam ở trong phòng tắm ôm bả vai âm thầm khóc thút thít.

Không có lý do nhẹ nhàng thở ra, Phong Ương thấy may mắn khi đêm qua mình khóa cửa phòng bằng mật mã. Chỉ cần cô không biết mật khẩu, bất luận như thế nào cũng không ra cửa được.

Phong Ương nhìn thấy bộ dáng Tam Tam đáng thương, bọc một tấm thảm mỏng khóc thút thít, không ngọn nguồn bực bội. Ngữ khí bất thiện châm chọc nói, “Làm sao? Bây giờ mới thấy hối hận khổ sở, không phải quá muộn rồi sao?”

Mà căn bản Tam Tam không để ý đến anh, cũng không ngẩng đầu lên lo giữ nước mắt của mình. Hoặc là Tam Tam sợ anh, mới không dám ngẩng đầu.

Tiếng của Phong Ương làm cô sợ hãi.

Toàn thân cô đều là vết bầm, đặc biệt là chỗ tư mật kia rất đau, nóng rát xuyên tim, nhưng để cho cô khổ sở nhất vẫn là hiện thực tàn khốc, cô đã không còn thuần khiết nữa.

Hết thảy đều không trở về được.

“Không nói lời nào? Là đang tính toán để cho tôi ký vào chỗ nào sao? Đến đây, lúc này để cho tôi xem công phu sư tử ngoạm* của cô. Nói đi, muốn nhiều hay ít? Mua tấm màng trinh kia của cô.” Phong Ương dựa vào khung cửa, trong giọng nói mang theo sự chán ghét.
*Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là đưa ra giá cắt cổ.

Thiếu chút nữa anh đã quên, sao cô có thể sẽ chạy? Cô không phải sẽ khóc lóc cầu xin anh phụ trách, hoặc muốn điều kiện gì sao? A, anh muốn xem giá cái màng trinh của cô là bao nhiêu.

Tiếng Phong Ương rõ ràng quanh quẩn ở trong phòng tắm, tựa như lưỡi dao sắc bén cứng rắn khắc lên dấu vết sỉ nhục vào trong lòng Tam Tam, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, đoạn sỉ nhục bạo hành đêm qua.

Tam Tam đỡ vách tường cố hết sức bò dậy, trước sau không nói một lời gì, cũng không nhìn Phong Ương một cái. Cô không muốn nhớ kỹ tên ác ma này, cũng không muốn lại dây dưa với hắn.

Cô phải đi, cô không bao giờ muốn gặp lại tên ác đồ này.
“Thả tôi đi.”

Đồng tử Phong Ương hơi co lại, lời Tam Tam nói ra nằm ngoài chuyện anh lường trước, không phải sẽ ra điều kiện với anh sao?

“Cứ tự nhiên.” Anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang tính toán cái gì.

Kết quả là Tam Tam đứng lên đi chưa được mấy bước chân liền mềm mại ngã xuống, ngã hướng về phía ngực Phong Ương,“Cô ··· nhào vào trong ngực tôi làm gì?”

Nhưng cái trán nóng rực của Tam Tam, lại nói cho Phong Ương biết cô phát sốt.

Tam Tam nằm mơ một giấc mộng, cô quay trở về quá khứ.

Hai năm trước, lúc cô 15 tuổi, mỗi ngày cô tan học đều sẽ đến tiệm của bố giúp bố bán hàng.

Mới đầu bố vội vàng muốn cô về nhà học tập thật tốt, không cần cô tới tiệm phụ giúp, vẫn là Tam Tam ‘ sợ hãi một mình ngốc ở trong nhà ’ đưa ra lý do thuyết phục, nhưng quy định sau 9 giờ tối cô nhất định phải về nhà làm bài tập.

Cũng chính ở cửa hàng hải sản này, cô đã gặp Ngụy Cấn, người khiến cô cả đời đều không thể quên.

Cũng giống như những cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, nam chính đều sẽ mặc áo sơ mi trắng mang theo mùi bột giặt thơm ngát, tóc mái nhỏ vụn trên trán không ngăn được đôi mắt đen như diệu thạch, nở nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời.

Khi đó Tam Tam bị Ngụy Cấn mê hồn.

Trái tim thiếu nữ chôn một hạt giống, lặng lẽ mọc rễ nảy mầm.

Ngày đó, khi kì thi đại học kết thúc Ngụy Cấn cùng các bạn ném hết sách vở, từ đây học tập như là người qua đường. Mấy người anh em thương lượng liên hoan, vừa vặn tới cửa hàng hải sản của nhà Tam Tam, thông thường trong xương cốt thanh thiếu niên đều có một chút phản nghịch, vài người gọi một rương bia, nói chuyện phiếm, kể chuyện hài thô tục, có loại cảm giác thành người trưởng thành trong xã hội.

Nhưng Tam Tam cảm thấy khí chất cả người Ngụy Cấn thật sạch sẽ, uống bia cũng có khí chất như vậy.

Tam Tam bị một loại bệnh điển hình của tuổi dậy thì là hoa si. Bạn tốt Sở Cấm sau liên tiếp mấy ngày tinh tế quan sát kết luận ra bệnh này.

“Có thể chủ động hơn được không?! Thích học trưởng Ngụy Cấn thì đi tỏ tình đi!” Sở Cấm xúi giục.

Tam Tam ưỡn ngực, không phục nói: “Tớ, nếu tớ chủ động lên, đến chính mình tớ cũng sợ!”

“Vậy cậu làm nhanh đi.”

“Nhưng tớ sẽ sợ ···” Một giây sau Tam Tam biến thành con thỏ mềm.
“······”

Có rất nhiều chuyện, không phải ai cũng nói ra được, nhưng bỏ lỡ chính là cả đời tiếc nuối.
==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro