Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Chí Thành từ đầu bị thương vẫn chưa lành, nhưng giờ đã phải chịu đựng cái đấm đau đớn từ phía ông ta. Bác sĩ, y tá thấy cảnh tượng này thì vội vàng chạy lại ngăn cản. Chí Thành mặt cất không còn giọt máu, anh không giải thích, cũng không đánh trả, chỉ biết căm lặng chịu đau đớn.

Ông ta là ba của Thảo Mộc, không biết do xót con gái hay thế nào lại mặc kệ xung quanh, làm loạn khắp bệnh viện, một chút thể diện của bản thân cũng không giữ nổi. Mẹ Thảo Mộc ngồi trên ghế ôm mặt khóc nức nở.

"Thằng khốn, tất cả là tại mày!"

Ông ta quát vào mặt anh, Chí Thành vô cảm không đáp lời, thân ảnh vẫn đứng đấy nhưng lại giống một cái xác không hồn.

"Đề nghị người nhà bệnh nhân bình tĩnh, phía bác sĩ chúng tôi đang cố gắng hết sức"

Một nữ y tá lại đỡ Chí Thành ngồi xuống, anh bây giờ rất thảm hại, cả cánh tay băng bó, mặt mũi thậm chí chằn chịt đầy vết thương hở muốn rỉ máu. Ông ta tuy không muốn để yên cho anh nhưng vẫn phải ôm căm phẫn ngồi xuống ghế.

Ba người họ khong hẹn cùng hướng mắt đến phòng phẫu thuật của Thảo Mộc.

Chí Thành sợ, sợ sẽ không thể gặp lại cô nữa. Chỉ vài phút trước thôi, anh mới biết được Thảo Mộc đang mang trong mình căn bệnh ung thư, ngay thời khắc đó Chí Thành chết lặng.

Nhịp thở không đều, đại não bắt đầu chiếu lại thước phim từ đầu gặp cô cho đến bây giờ. Tại sao anh không nhận ra? chẳng phải mọi thứ quá rõ ràng sao? Chẳng một ai như cô cả, chẳng ai nói ra những điều kì lạ khi đang sống sờ sờ, chẳng một ai gặp bi kịch mà luôn nở nụ cười như cô cả. Chí Thành vô tâm, anh chỉ biết trách bản thân mình vô tâm.

"Xin hỏi ở đây ai là Phác Chí Thành?"

Hai vị cảnh sát mặt đồ nghiêm chỉnh từ đâu xuất hiện trước mặt ba người, gương mặt lạnh tanh như thể đang sắp chuẩn bị áp chế một tôi phạm nguy hiểm.

"Là tôi"

Giọng anh khàn khàn đáp lại. Ba mẹ Thảo Mộc thấy chuyện bất bình thường cũng đồng loạt quay sang nhìn anh, Chí Thành không thấy khó xử chỉ chờ đợi vị cảnh sát kia nói gì tiếp theo.

"Chúng tôi nghi ngờ anh đã sử dụng chất cấm trong lúc lái xe, đã có hai người tử vong trong tai nạn, hi vọng anh hợp tác điều tra làm rõ"

Chí Thành đơ người ra một lúc lâu, không nhìn cũng đủ biết ba mẹ Thảo Mộc nghe câu này thì phẫn nộ đến mức nào. Nếu không có hai vị cảnh sát ở đây, chắc họ sẽ xé xác anh ra làm trăm mảnh. Chí Thành không kịp nói gì đã bị áp chế đứng dậy theo hai người bọn họ.

"Khoan đã!"

Giong Chí Thành bất ngờ la lên, khác với dáng vẻ vô cảm vừa rồi, anh dùng giọng khẩn cầu nói với người trước mặt.

"Tôi cầu xin mấy người, cho tôi ở lại giây lát được không? Tôi muốn biết cô ấy có an toàn"

"Xin lỗi, chúng tôi cần đưa anh đi ngay lập tức"

Không nhiều lời, họ ngay lập tức áp giải anh đi. Mặc dù Chí Thành đang bị thương rất nặng nhưng họ vẫn không nhẹ tay, anh quay đầu nhìn ánh đèn đỏ đang phát sáng trong phòng phẫu thuật, anh cảm giác như nếu lần này anh đi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

"Tôi xin mấy anh đấy"

Họ sợ anh chạy trốn, họ sợ anh thoát tội.

Chí Thành bị đưa đến nơi thẩm vấn, trong căn phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế. Anh không làm gì sai, không cần phải sợ bất cứ điều gì. Nhưng điều không ngờ nhất là người cảnh sát ném tờ giấy trắng lên trước mặt Chí Thành.

"Kết quả xét nghiệm anh dương tính với ma túy trắng"

Anh trợn mắt nhìn người đó, cầm tờ giấy lên xem xét một lượt từ trên xuống dưới. Đây không phải lần đầu tiên Chí Thành lên đồn, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị buộc tội sử dụng chất cấm.

Người cảnh sát nhìn Chí Thành một lượt, thấy anh không có lời biện minh thì thở dài nói một câu.

"Muốn giải thích gì không?"

Chí Thành nâng mắt lên nhìn người cảnh sát trước mặt, anh ta từ đầu đến chân đều toát ra vẻ chính trực nghiêm nghị, toàn thân sạch sẽ không vướn bụi trần, khác hoàn toàn với hai tên cảnh sát đã áp giải anh. Chí Thành nhìn ba chữ 'La Tại Dân' trên bảng tên. Anh từng gặp Tại Dân mấy lần, nhưng bây giờ mới biết tên họ.

"Chí Thành, tôi ít nhiều biết về con người anh. Tôi cũng hiểu rõ anh không bao giờ đụng đến những thứ này. Nói đi, có chuyện gì vậy?"

Chí Thành đảm đạm: "Tôi không sử dụng chất cấm, cũng không có gì giải thích với mấy người"

Tại Dân khẽ nhắm chặt đôi mắt lại, anh ta nhẹ giọng: "Anh có biết ba mẹ của đứa nhỏ đã chết rồi không?"

Xong liền tức giận nhìn thẳng vào mặt của Chí Thành.

"Nếu anh không muốn giải thích thì tôi nói cho anh biết. Gia đình họ có ba người, vừa chuyển đến thành phố này sống được mấy ngày, cả nhà chỉ có ba người nương tựa lẫn nhau, hai bên nội ngoại không còn ai. Đứa nhỏ mới lên mầm non, nhưng giờ ba mẹ đều bỏ nó đi. Anh nghĩ cuộc đời nó sẽ đi về đâu? Nó sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Không còn người thân, không ai yêu thương, lớn lên sẽ sống lang thang đầu đường xó chợ..."

"Đủ rồi!"

Chí Thành nhìn Tại Dân, đôi mắt căm phẫn. Giải thích cho anh nghe cái gì chứ? Chẳng phải anh chính là người hiểu rõ nhất sao? đó là cuộc đời của anh, đứa trẻ sẽ sống một cuộc đời khổ cực giống anh. Nhưng Chí Thành làm được gì đây?

"Tôi muốn nói cho anh biết, để trước khi ra tòa anh sẽ phải đối diện với những gì"

Đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng động, một thanh niên cảnh sát tập sự đẩy cửa bước vào.

"Tiền bối La, có người muốn minh oan cho anh ta. Yêu cầu chúng ta xét nghiệm lấy lại kết quả thêm một lần nữa"

Tại Dân chuyển ánh nhìn từ Chí Thành sang cậu ấy, khẽ gật đầu nhẹ một cái. Bản thân Chí Thành cũng không rõ là ai ra tay giúp mình cho đến khi người đó xuất hiện. Vẫn gương mặt điềm tĩnh ấy, vẫn một giọng nói.

"Chí Thành, cậu không cần lo lắng, chuyện này cứ để tôi lo"

Nhân Tuấn đứng ngay trước mặt anh, giọng điệu ổn định, tư thế chỉnh tề như thể đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Tại Dân đành ra ngoài kiểm chứng. Chí Thành không có tâm trạng, liếc nhìn Nhân Tuấn một cái. Sau khi có kết quả xét nghiệm, Tại Dân đứng trong phòng khám đọc một lượt giấy tờ, tâm trạng dường như thả lỏng, nhưng ngay tức khắc anh ta cau mày lại.

"Có sự can thiệp của người đó không?"

Tại Dân lúc này tối sầm mặt, người xét nghiệm thấy vậy cũng không giấu diếm gì.

"Tiền bối, anh biết mà, chúng ta đang làm việc dưới ai..."

"Nói! họ có làm không?"

"...Có, không đó là kết quả đầu tiên chúng ta nhận được. Còn đây mới là kết quả đúng"

Tại Dân trầm ngâm, chào tạm biệt người đó để quay trở lại phòng thẩm vấn. Trên đường anh ta không khỏi suy nghĩ, làm giả kết quả, sau đó lại cứu người và trả lại đúng kết quả xét nghiệm, phía sau chắc chắn có mưu đồ, nhưng Tại Dân không biết, làm như vậy có ý gì.

La Tại Dân bước vào phòng thẩm vấn, đặt tờ giấy xét nghiệm xuống bàn.

"Xin lỗi anh, đó là sai sót bên phía khám nghiệm của chúng tôi, người dương tính là người đàn ông của gia đình kia, Phác Chí Thành, anh có thể về được rồi"

"Cảm ơn cảnh sát"

Nhân Tuấn cười khách sáo, Chí Thành không nói gì, chỉ đứng dậy đi một mạch ra khỏi phòng. Nhân Tuấn nói mấy lời hoa mỹ một chút rồi cũng đi theo anh. Tại Dân đang cười cũng tắt hẳn đi, trở về trạng thái ban đầu, nhìn theo bóng lưng của Nhân tuấn.

...

Chí Thành không ra khỏi đồn cảnh sát mà leo lên tầng thượng, trời tối bị mây xám xịt che phủ, có lẽ trời sẽ bắt đầu một trận mưa lớn trong tối nay. Ngay lúc này anh thật sự muốn đến bên cạnh cô. Khoảng cách giữa họ quá xa, vốn dĩ không thể bên cạnh nhau. Chí Thành trầm tư chờ cho Nhân Tuấn lên đến chỗ mình.

Một lúc sau, Nhân Tuấn hai tay đút túi quần bước đến bên cạnh anh.

"Nói đi, anh muốn gì từ tôi?"

"Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu trước"

Trên mỗi vẫn nở nụ cười: "Ông chủ của tôi nói sẽ nuôi nấng đứa trẻ nếu như cậu giúp ông ấy làm một chuyện"

Nhân Tuấn hiểu rõ hoàn cảnh của anh, biết anh muốn gì, nên lập tức đánh vào tâm lý Chí Thành. Anh thật sự không có đường lui, Chí Thành từ nhỏ sống khổ cực, tất nhiên không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó thêm một lần nào nữa.

"Làm gì?"

Câu trả lời như câu đồng ý, Chí Thành luôn không muốn tự chuốc phiền phức. Vốn dĩ anh biết chuyện này không hề đơn giản chút nào nhưng anh không muốn bản thân mình mang thêm một cảm giác tội lỗi suốt cuộc đời nữa, Chí Thành đã có lỗi với cô, anh tình nguyện mang nó.

"Như đã bàn bạc trước đó, cậu lấy vật đó về an toàn, ông chủ sẽ trọng thưởng cho cậu. Chúng tôi đã cho cậu rất nhiều đặc ân, nên nhớ như vậy"

Chí Thành khẽ nhếch môi cười.

"Đặc ân sao? thật cảm kích"

END Chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro