Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm trở về nhà trọ.

Sắc trời dần dần âm u, mây bay gió cuốn như sắp đổ mưa đến nơi, Ngô Thế Huân đứng bên cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài xấu đi, không quay đầu lại, nói với Lộc Hàm,

"Đều tại cậu nói muốn về nhà trọ lấy hành lý, giờ thời tiết thay đổi, dữ dội đến mức làm người ta phải sợ thế này, có muốn quay về quân khu cũng chẳng còn cách nào mà về."

Ngô Thế Huân cau mày, dường như đang giận sự tùy hứng của Lộc Hàm.

Quay đầu lại thoáng thấy Lộc Hàm đang cầm một cuốn sổ, Ngô Thế Huân nhìn kỹ, mặt trên là bức tranh ngày thường của Lộc Hàm.

Đầu mày hơi giãn ra.

"Thứ tài sản quan trọng nhất mà cậu nói.... Chính là tập tranh bỏ này?"

Lộc Hàm nghe vậy không khỏi dẩu môi, vẻ mặt tức tối nhìn Ngô Thế Huân.

"Cái gì mà tập tranh bỏ?! Đây là thứ đồ nghề kiếm sống của tôi đấy!"

Ngô Thế Huân lật bừa vài trang, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thủ pháp vẽ tranh rất chuyên nghiệp, không phải họa sĩ thì khó lòng vẽ nổi được thế này.

Sự biến đổi của Ngô Thế Huân đều lọt vào mắt Lộc Hàm, Lộc Hàm vẻ ngoài không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại cười thầm.

Diễn kịch thì cũng phải chú ý sách lược, đạo cụ lên sàn rồi, Ngô Thế Huân không tin cũng phải tin.

"Thế thì sao chứ, hôm nay chắc chắn là không quay về quân khu được rồi." Ngô Thế Huân vẫn bực bội như trước.

Lộc Hàm cười giảo hoạt, nhón chân ôm lấy Ngô Thế Huân từ phía sau.

Lộc Hàm dường như rất thích ôm như vậy.

Chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cần cổ mẫn cảm của Ngô Thế Huân, hai bàn tay nhỏ bé vô thức xoa xoa trước ngực Ngô Thế Huân.

"Ý trời đã vậy, nói không chừng ông trời muốn để chúng ta ở lại, làm chuyện gì đó có ý nghĩa một chút."

Ánh mắt Ngô Thế Huân chợt lóe, hắn đột ngột xoay người, vừa lúc chạm phải đôi mắt đầy tà khí của Lộc Hàm.

Tiểu hồ ly quyến rũ này.

Ngô Thế Huân đầu nóng lên, hai bàn tay to lớn ôm lấy đầu Lộc Hàm, những ngón tay thon dài mơn lên khuôn mặt Lộc Hàm.

Khác hẳn sự dịu dàng trước kia, Ngô Thế Huân hôn Lộc Hàm vô cùng mạnh mẽ.

Đầu lưỡi vươn ra, mạnh bạo sục sạo trong khoang miệng Lộc Hàm, dùng sức mút lấy, như muốn nuốt trọn người trước mặt thành chỉ của một mình hắn mà thôi.

Đầu lưỡi Lộc Hàm cũng quấn lấy đầu lưỡi Ngô Thế Huân, đùa giỡn, quấn quyện, vô cùng hòa hợp.

Bỗng nhiên Lộc Hàm như nảy tính ác, cắn lên môi dưới của Ngô Thế Huân, chất dịch mang mùi vị như rỉ sắt lan trong khoang miệng cả hai, tràn ngập cả xoang mũi.

Ngô Thế Huân lập tức vì đau mà bất đắc dĩ buông Lộc Hàm ra.

Ngước mắt, vẫn là khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của Lộc Hàm.

"Tắm đã."

Dặn qua loa một câu rồi Lộc Hàm không để ý đến cơ thể đang dần hưng phấn của Ngô Thế Huân, thờ ơ đi về phía phòng tắm.

Cậu được lắm Lộc Hàm!

Ngô Thế Huân đau khổ nhìn "cậu em" đã sớm căng phồng lên nơi thân dưới, nhưng lại chẳng biết an ủi "em nó" thế nào.

Ngô Thế Huân đi vào thư phòng, tính lên mạng giết thời gian, thuận tiện xoa dịu lửa nóng trong người.

Đang định vẫn chỉ lên mạng xem tin tức quân đội gần đây như trước, Ngô Thế Huân lại liếc thấy một biểu tượng hiện trên màn hình máy tính.

Chưa từng thấy bao giờ.

Ngô Thế Huân thuận theo sự tò mò trong đầu, click vào biểu tượng nho nhỏ đó.

Sau đó khóe miệng lập tức giật mạnh.

Đây là một video, nói rõ hơn thì là một video chỉ có hai nhân vật, trên người đều không mặc quần áo, đang làm một số chuyện vô cùng hòa hợp.

Quan trọng hơn là, hai nhân vật chính đều là nam.

Ngô Thế Huân bóp cái đầu đang nhức nhối, nhân tiện nhìn nhìn nửa dưới càng lúc càng căng lên.

"Ngô Thế Huân, hôm nay anh ngủ sô pha."

Lộc Hàm tắm xong liền đi ra khỏi phòng tắm, đang cầm khăn mặt lau tóc, nửa người dưới chỉ dùng một tấm khăn tắm quấn lại.

Sau đó hắn thấy màn hình máy tính của Ngô Thế Huân đang phát bộ GV mà hôm đó hắn phớt lờ máy tính có thể nhiễm virus nguy hiểm mà tải xuống, và cả nửa người dưới đủ khiến người ta giật mình của Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm cười gượng. Tự làm bậy, không thể sống.

Xem ra hôm nay chuyện ngủ sô pha phải bàn sau rồi.

Đáy mắt Ngô Thế Huân tràn đầy lửa dục, giọng cũng khàn đặc.

"Lộc Hàm....."

Chỗ đó của Ngô Thế Huân giờ đã giương cao như đầu súng, đỏ bừng như thanh sắt cời bếp lò, kề sát bên bụng Lộc Hàm nóng rực như bàn là.

Lộc Hàm lúc này chỉ muốn thoát thân, mặc kệ Ngô Thế Huân tự sinh tự diệt.

Không cho hắn nằm trên, Lộc Hàm thề không bao giờ cùng giường với Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân giữ lấy cơ thể Lộc Hàm, vùi mặt vào cổ Lộc Hàm, hơi thở nóng sực phả lên nơi mẫn cảm nhất của Lộc Hàm. Bàn tay to lớn đặt lên chấm hồng trước ngực Lộc Hàm, môi cũng phủ kín khuôn miệng hắn, dùng sức mút mát, khiêu khích chỗ nhạy cảm dưới lưỡi của Lộc Hàm, khoái cảm khác biệt đến từ khoang miệng và trước ngực cùng lan đến trung khu thần kinh cột sống, phần đuôi cột sống như bị điện giật.

Khăn tắm, không biết đã rơi xuống từ khi nào.

Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân kích thích, hai mắt dần ướt, đương nhiên đã bị dằn vặt đến không chịu nổi.

Ngô Thế Huân nhìn thứ dưới thân mình không chuyển mắt, lại bị ánh mắt ướt át của Lộc Hàm kích thích lần nữa rồi.

"A....." Cảm nhận phía sau có gì đó đâm vào, Lộc Hàm kêu lên một tiếng.

Theo phản xạ liền co rụt lại, Ngô Thế Huân cảm thấy "cậu em nhỏ" bị thít lại, vừa đau lại vừa thích.

Ngô Thế Huân khẽ vuốt tấm lưng cứng đờ của Lộc Hàm rồi tiếp tục mở rộng.

Mắt thấy dạo đầu vậy đã đủ, Ngô Thế Huân liền đưa phân thân vào chỗ đó của Lộc Hàm.

Thứ đó của Ngô Thế Huân rất lớn, đâm vào hậu huyệt của Lộc Hàm, Lộc Hàm cảm nhận từng chút từng chút khoái cảm lạ thường.

"Ư... Lần này... Th.... Thôi vậy....." Lộc Hàm vì khoái cảm mãnh liệt xộc tới làm nói năng lộn xộn hết cả, chỉ có thể líu ríu vài tiếng nhỏ, không biết đang than thở cái gì.

"Thôi cái gì?" Ngô Thế Huân không chịu bỏ qua những lời này, vừa dùng sức đâm tới vừa thở hổn hển hỏi Lộc Hàm.

"Không.... Không có.... Anh có... nhanh lên..." Lộc Hàm khoái cảm sắp đạt đỉnh mà miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng, theo bản năng mà đung đưa phần hông.

Lúc này Ngô Thế Huân đột nhiên tăng lực, động tác nhanh hơn, ra sức đẩy hông về phía Lộc Hàm.

Đoạn phun trào cuối cùng, hai đùi Lộc Hàm quàng chặt quanh thắt lưng Ngô Thế Huân, răng nanh cắn thật mạnh lên bả vai Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân kêu lên một tiếng đau đớn, nghiến lấy hầu kết Lộc Hàm, đến xương quai xanh, rồi dùng đầu lưỡi bao phủ chấm đỏ trước ngực Lộc Hàm, mút lấy, tạo thành những dấu vết đậm màu.

Không chịu nổi kích thích này nữa, Lộc Hàm cuối cùng phun trào không kiềm chế được.

Cảm nhận được lửa nóng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng không chịu nổi mà phun ra. Ngô Thế Huân thở dồn dập, nâng mặt Lộc Hàm lên, nhìn đôi mắt vì lên đỉnh mà thất thần kia, theo bản năng đặt môi lên, thật lâu, trong im lặng.

Sau đó, khi Lộc Hàm sắp sửa không kiềm nổi cơn buồn ngủ, hắn nghe thấy tiếng nói khàn thấp của Ngô Thế Huân,

"Lộc Hàm, đừng dối tôi."

Cuối cùng không chịu nổi nữa, dần ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro