Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế Huân, chuyện này, quả thực rất kỳ lạ."

Kim Chung Nhân lấy đoạn băng thu được từ máy quay giám sát trong khu nghĩa trang mà Lộc Hàm tới thăm mẹ, phát trên máy tính của Ngô Thế Huân.

Trong đoạn băng có một người đàn ông đi qua, chỉ nhìn thấy được mái tóc màu đen và xoáy tóc trên đỉnh đầu.

Vì quay từ phía trên nên camera không quay rõ được ngoại hình của người đàn ông tóc đen đó.

Chỉ có thể thấy được hình thể và dáng đi khá giống Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân thấy vậy, hai bàn tay to lớn đặt trên bàn đan vào nhau, chau mày.

Kim Chung Nhân ấn nút tạm dừng trên màn hình, vừa lúc dừng ở hình ảnh người đàn ông đang bước đi.

Bờ vai gầy, vóc dáng quen thuộc.

Đầu ngón trỏ chạm nhẹ vào phía dưới màn hình máy tính, xác định Ngô Thế Huân đã nhìn thấy được mốc thời gian trên màn hình rồi mới mở miệng.

"Lúc này, 12 giờ 34 phút, là thời gian cậu đang ăn cơm với thủ lĩnh của LUS, tôi cũng có hỏi nhân viên ở nghĩa trang rồi, thời gian đó đúng là bọn họ có trông thấy người đàn ông trong đoạn băng xuất hiện."

Ngô Thế Huân có vẻ cũng thấy kỳ lạ, gật đầu ý bảo Kim Chung Nhân tiếp tục nói.

"Tôi chắc chắn đoạn băng này không phải là hàng giả, hơn nữa cậu lính gác cổng hồi sáng khi Lộc Hàm ra ngoài cũng nói, khi thấy Lộc Hàm, cậu ta đang mặc bộ quần áo như trong đoạn băng.

Kim Chung Nhân dừng một chút, cân nhắc thật lâu, rồi,

"Hơn nữa, trong lý lịch cũng nói.... ngày giỗ của mẹ Lộc Hàm đúng là hôm nay."

Ngô Thế Huân nghe vậy, nghĩ đến hình ảnh Lộc Hàm hai mắt đỏ hoe trên xe ban nãy, khóe mắt nhẹ giật.

"Nói như vậy tức là, không phải Lộc Hàm?"

Kim Chung Nhân hạ mắt.

"Trùng hợp thật, cả khi gặp Lộc Hàm ở Boys cũng rất trùng hợp, anh nói xem, trên thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy mà sao kẻ gặp phải lại luôn là tôi? Ha... Chung Nhân à."

Giờ mọi manh mối đều chứng minh thủ lĩnh của LUS không thể là Lộc Hàm, không thể có chuyện xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc được, trừ phi hắn có thuật phân thân.

"Sao không nói gì thế?" Ngô Thế Huân thấy Kim Chung Nhân không nói gì, mở miệng hỏi.

"Tôi chỉ tin những gì tôi tận mắt thấy." Kim Chung Nhân im lặng, một lúc lâu sau mới trả lời.

Ngô Thế Huân bỗng cười cười, trong mắt ánh lên một tia sáng khó hiểu.

"Khi anh đã biết mình u mêthì không đáng thương, nhưng nếu anh không biết mình u mê thì mới là đáng thương nhất. Chung Nhân, cảm ơn trời phật đi, ít nhất thì chúng ta cũng không tính là đáng thương."

Kim Chung Nhân nhìn người đàn ông không rõ mặt mũi trên màn hình máy tính, ánh mắt sâu thẳm.

Lộc Hàm ngồi xe của Ngô Thế Huân về quân khu.

Khi trông thấy cậu lính trăm phương ngàn kế ngăn mình không cho ra ngoài, giờ thấy mình ngồi trên xe của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm thấy rõ vẻ kinh ngạc và xin lỗi của cậu ta.

Chắc là vì cậu ta áy náy vì ban sáng thiếu chút nữa là chặn mất cuộc gặp mặt giữa Thiếu tướng và Lộc Hàm.

Lộc Hàm đối diện với ánh mắt đó không hề có chút xấu hổ nào, cứ như bản thân căn bản chẳng hề lừa gạt cậu lính ngốc nghếch kia, lúc nào cũng nghiêm túc tuân thủ thanh niên ba tốt.*

Đây là một suy nghĩ rất mạnh mẽ.

Lộc Hàm không hề có chút áp lực nào, cứ như người đau lòng đến mức mắt đỏ hoe trên xe ban nãy chẳng phải hắn, nhàn nhã trở về ký túc của mình và Ngô Thế Huân, thay trang phục huấn luyện rồi đi ra sân tập luyện.

Giờ đã quá hai giờ chiều, đang là thời gian mặt trời chói chang nhất.

Lộc Hàm bước từng bước thong thả, chậm rãi đi về phía sân tập luyện, trên đường còn tiện tay hái một bông hoa trong bồn hoa bên đường, ngắt từng cánh hoa ra, vừa ngắt vừa ném, làm cánh hoa rơi khắp đường.

"Nghỉ! Nghiêm! Chạy chậm năm vòng!"

Lộc Hàm còn chưa tới sân tập luyện đã nghe thấy tiếng quát bực bội của giáo quan Trương.

Lộc Hàm ném nhành hoa đã bị ngắt vụn ra đằng sau rồi cười cười bước tới.

"Còn tới làm gì! Buổi huấn luyện sáng nay sao lại không tới tập?!"

Giáo quan Trương vừa quay người lại liền trông thấy Lộc Hàm đang đi tới trước mặt, tức giận nói.

"Tôi đi ăn cơm."

Lộc Hàm cười vẻ vô tội, giơ tay gãi gãi mớ tóc mới nhuộm đen sáng nay.

Giáo quan Trương theo cánh tay của Lộc Hàm mà nhìn hướng lên trên, rồi khóe miệng giật mạnh.

"Cậu đi ăn cơm hay là đi cấy lúa vậy? Giờ đã là buổi chiều rồi!"

Lộc Hàm vẫn cười vô tội như trước.

"Sao được chứ, giáo quan, tôi vốn không có trồng lúa mà. Với lại, không phải tôi đã đến tập rồi đây thôi."

"Cho nên trước khi về cậu còn thuận tiện nhuộm tóc luôn hả?!"

Nhìn Lộc Hàm vẫn đứng cười hì hì trước mặt mình, giáo quan Trương đã tức đến không kiềm chế nổi, gần như rống lên.

Còn vung gậy như muốn đánh Lộc Hàm.

Lộc Hàm phản ứng rất nhanh, lập tức né gậy, bên môi vẫn nở nụ cười như trước.

Giáo quan Trương quăng luôn cây gậy xuống, dùng tay trần đánh thẳng về phía Lộc Hàm.

Lộc Hàm thầm thở dài trong lòng, hôm nay mình mệt quá chừng, đầu tiên là phải lừa cậu lính gác cổng, rồi đánh nhau với Ngô Thế Huân, cuối cùng còn phải diễn một màn kịch khóc lóc.

Giờ thì vui rồi, lại thêm một kẻ muốn đánh mình.

Trong lòng thầm khinh thường, Lộc Hàm không nói lời nào, chặn đứng đòn tấn công của giáo quan Trương, rồi linh hoạt luồn xuống dưới, chân trái đá thẳng vào xương bánh chè của giáo quan Trương.

Lộc Hàm ước lượng lực khá chuẩn, một cước này không quá mạnh nhưng đủ để vị quan chức quân đội này đau đến không đứng dậy nổi.

Thấy giáo quan Trương ngã xuống đất, Lộc Hàm tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc nhưng ánh cười trong mắt lại lộ rõ tâm trạng hiện giờ của hắn.

"Giáo quan, tôi không cố ý, chỉ là phản ứng theo bản năng thôi."

Giáo quan Trương đã đau đến vặn vẹo hết cả mặt mày nhưng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có đắng cũng đành chịu, dù sao thì cũng là hắn muốn động tay chân trước, tân binh người ta tự vệ cũng không tính là quá đáng.

Thấy giáo quan Trương tức tối ngã trên đất, Lộc Hàm chợt cong môi,

"Tôi thấy buổi huấn luyện hôm nay chắc không còn cách nào tiếp tục được nữa đâu, thế nên... mọi người giải tán đi."

Lộc Hàm thản nhiên nói xong câu đó rồi lập tức rời khỏi sân tập luyện, bỏ lại các tân binh đứng nhìn nhau.

"Thằng ranh con kia!"

Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của giáo quan Trương.

(*) Thanh niên ba tốt: học tập tốt, sức khỏe tốt, phẩm chất tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro