Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đô Cảnh Tú ngả người nằm ra giường, vì say rượu nên đầu càng lúc càng đau hơn, nghe Kim Chung Nhân nói vậy, suy nghĩ bỗng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Người đàn ông trước mặt hắn, dường như luôn có thể một nhát kiếm đâm xuyên được cả tim gan hắn.

"Anh ấy thật sự rất lợi hại, có điều cũng chẳng thể trách anh ấy được, chỉ có thể trách tôi lòng dạ yếu mềm, nếu tôi thực sự có thể như lời anh nói, vô tâm vô cầu, vậy sẽ không xảy ra chuyện gì phiền phức, đúng không?"

Kim Chung Nhân im lặng nhìn Đô Cảnh Tú, không nói gì.

Kim giờ của chiếc đồng hồ đặt trên bàn đã chỉ số năm, Kim Chung Nhân đi đến trước rèm cửa, kéo soạt một tiếng, ánh sáng lập tức chiếu xuyên qua cửa sổ, cả căn phòng sáng bừng lên.

Kim Chung Nhân khoanh tay đứng tựa vào cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống khu phố bên dưới.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên lên tiếng.

"Lộc Hàm... cậu ta rốt cuộc có gì tốt?"

Hắn thật sự không hiểu, từ đầu tới cuối đều không hiểu, một kẻ tính tình quái đản, một thủ lĩnh xã hội đen cả ngày tiếu lý tàng đao rốt cuộc có gì tốt, sống mệt, cười cũng mệt, cả lúc ngủ cũng phải lo lắng cho sự an nguy của người xung quanh mình.

"Anh ấy rất tốt, thực sự rất tốt, có điều, cái tốt ấy không phải ai cũng cảm nhận được, cho nên, anh không sống cuộc đời của tôi, anh sẽ không hiểu được anh ấy tốt đến nhường nào, đáng để tôi thích đến nhường nào."

"Không có ví dụ cụ thể sao?"

Kim Chung Nhân nhướn mày nhìn Đô Cảnh Tú.

Kim Chung Nhân đứng ngược nắng, ánh nắng tầm năm sáu giờ chiều rất ấm áp, không quá chói mắt, Đô Cảnh Tú nheo mắt nhìn Kim Chung Nhân.

"Ý tôi là, nếu tôi cũng đối xử với cậu như Lộc Hàm, cậu có thích tôi không?"

"Thích anh?"

Đô Cảnh Tú nhìn chằm chằm vào Kim Chung Nhân, không hiểu.

"Sao có thể thích anh được chứ?"

"Tại sao không thể?" Kim Chung Nhân trừng mắt nhìn, đi về phía Đô Cảnh Tú, "Tôi rất thích một câu nói, biện pháp tốt nhất để rời khỏi nỗi đau của thất tình chính là bắt đầu một mối tình mới, sao, Đô Cảnh Tú, thử đi."

"Anh đang thương hại tôi à?"

"Không, là tôi thương hại chính mình, tôi chưa bao giờ thích một ai thực sự, nói thật, tôi cũng muốn thử cảm giác thích người khác, giống như Lộc Hàm, giống như Ngô Thế Huân, giống như cậu, thích một ai đó."

"Vì sao lại là tôi?"

"Vì cậu giờ giống như nhà có đám, tôi thích thấy Đô Cảnh Tú của ngày trước hơn."

Sinh động, giảo hoạt.

"Anh có cần đi rửa mặt trước không?"

"Không cần, tôi thích dùng sữa rửa mặt xoa thành màng trên mặt."

"Đúng thật là một con chó trung thành."

"Ờ, anh cũng không kém."

Nhớ lại lần đầu tiên mặt đối mặt, Kim Chung Nhân khẽ lắc đầu, cười nhẹ.

"Nghe vẫn giống như đang thương hại tôi."

Đô Cảnh Tú bĩu môi.

"Nếu cậu nghĩ thế thì tùy thôi."

Kim Chung Nhân trả lời không chút để tâm.

"Thế nên, mang trái tim tan vỡ của cậu đến hẹn hò với tôi đi."

Đô Cảnh Tú hơi chuyển mắt, bàn tay giấu trong chăn đã siết thành nắm, rồi nhanh chóng duỗi ra, cứ như vậy rất nhiều lần.

Cuối cùng, vẫn không trả lời Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân nhướn mày như tiếc rẻ, im lặng che giấu vẻ thất vọng trong ánh mắt, thoạt nhìn vẫn chỉ là một Kim Chung Nhân đầy vô lại.

"Được rồi, nếu không đồng ý thì cứ coi như là chuyện đùa đi, không cần để tâm."

Kim Chung Nhân cười cười, ra vẻ thoải mái.

"Tôi còn có việc, đi trước."

Đô Cảnh Tú lặng im nhìn Kim Chung Nhân đi về phía cửa, trái tim bắt đầu đập mạnh vì một người không phải là Lộc Hàm.

"Kim Chung Nhân!"

Khi Kim Chung Nhân sắp đi ra khỏi cửa, Đô Cảnh Tú bỗng nhiên gọi to.

"Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh khi tôi bị coi là kẻ trộm đã tin tưởng tôi, còn kéo tôi chạy trốn.

Cảm ơn anh đã luôn xuất hiện trước mặt tôi những khi tôi không vui, sau đó khiến tôi quên đi những chuyện đáng ghét ấy.

Cảm ơn anh đã xuất hiện, nếu tôi quen anh trước thủ lĩnh, tôi có lẽ sẽ thích anh.

Kim Chung Nhân vừa mới đặt chân ra khỏi cửa, nghe thấy câu nói của Đô Cảnh Tú liền hơi khựng lại một chút.

Hắn còn tưởng rằng, Đô Cảnh Tú sẽ cho hắn một câu trả lời.

Cuối cùng vẫn chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro