Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khoảng thời gian rất dài, và cả một khoảng thời gian sau đó nữa, Lộc Hàm đều suy nghĩ một câu hỏi, nếu bản thân ngay từ đầu không tính toán một mình lẻn vào quân khu, nếu bản thân không tham lam muốn tìm tin tức để dễ dàng đầu cơ vũ khí, nếu bản thân không tham tiền mà cứ hài lòng với thực tại thì liệu giờ hắn có phải đối mặt với tình trạng này không?

Nhưng mọi thứ đều chỉ là giả định, nếu là Ngô Thế Huân thì dường như có thế nào cũng không khác được.

Là vì hai chữ số mệnh.

Lộc Hàm day huyệt thái dương đang âm ỉ nhức nhối, bắt đầu từ cái ngày Ngô Thế Huân bị Kim Chung Nhân đưa đi, hắn đã lâu rồi không được ngủ một giấc yên ổn.

Không có vòng tay Ngô Thế Huân cùng ngủ, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng trở thành một ước vọng xa xỉ, Lộc Hàm cười nhạt, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, vì xe đang đi về phía trước, nên những người đang sải bước trên đường, ánh đèn vàng cùng cảnh vật không ngừng trôi về phía sau.

Thói quen thực sự rất đáng sợ. Nó sẽ gặm mòn ý chí của bạn, rồi sau đó, khi bạn không hề nhận ra, sẽ chiếm lấy một khoảng trong cuộc sống của bạn, thậm chí, là toàn bộ.

"Thủ lĩnh, giao dịch hôm nay sẽ bắt đầu lúc rạng sáng, Lves đang đợi ở cảng, người của chúng ta đã bố trí xong xuôi."

Một người đàn ông tuổi tác không cao đang ngồi ở ghế trước báo cáo lại tình hình cho Lộc Hàm, giọng gã rất rõ ràng quyết đoán, cực kỳ giống đầu lĩnh thứ hai của LUS, Đô Cảnh Tú.

Nhưng gã không phải Đô Cảnh Tú.

Lộc Hàm nghe gã báo cáo xong liền thu ánh mắt đang dõi nhìn ngoài cửa sổ lại, nhẹ gật đầu tỏ ý đã biết.

"Đã chôn xong chưa?"

Lộc Hàm nhẹ nhàng lên tiếng, chiếc đinh bên tai trái lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị mê người, làm gò má tái nhợt của Lộc Hàm càng thêm phần yêu mị.

"Vâng, đã chôn xong rồi. Nhưng mà, thủ lĩnh...."

"Vậy được rồi, Nghệ Hưng, lần này chúng ta chính là con mồi của người ta, không làm gì cũng không được."

Lộc Hàm ngắt lời người đàn ông, trong mắt là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Trương Nghệ Hưng không nói gì, xoay người lại, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Thủ lĩnh, định dùng mạng để đánh cược sao.

Trương Nghệ Hưng chớp mắt —— phiền phức rồi.

Đêm vẫn phồn hoa, rất giống cái đêm Lộc Hàm gặp Ngô Thế Huân lần đầu tiên, Lộc Hàm rất ít khi quan sát xung quanh cẩn thận như thế, trong một thời gian rất dài, dường như hắn đã giam bản thân trong một thế giới riêng, thế giới của chính hắn.

"Nếu cậu không muốn đi chết cùng tôi thì giờ vẫn có thể đi đấy, Nghệ Hưng."

Lộc Hàm nheo mắt, khi xe tới cảng đột nhiên mở miệng.

Trương Nghệ Hưng nhìn cảng đã ngay bên ngoài xe, nước biển phản xạ lại ánh trăng và ánh đèn lấp loáng, liếc nhìn lại thấy sắc vàng rực, mênh mông mê người.

Trương Nghệ Hưng cuối cùng chỉ thở dài một cái, "Tôi thực ra vẫn muốn chạy, nhưng chỗ này của tôi lại không cho phép tôi đi."

Trương Nghệ Hưng vỗ vỗ lên chỗ tim mình rồi nói tiếp,

"Lâm trận mà bỏ chạy không phải phong cách của tôi, thủ lĩnh."

Trương Nghệ Hưng nói xong liền mở cửa xe, ra vẻ thoải mái mà nhảy xuống xe.

Lộc Hàm nhìn theo Trương Nghệ Hưng, trầm tư thật lâu.

Thế Huân, em vốn định làm xong vụ giao dịch lần này, kiếm đủ tiền rồi thì sẽ rời khỏi đây, tìm về nơi có anh, nhưng cơ hội chỉ có một lần, lần trước em đã không biết quý trọng, cho nên giờ đã chẳng còn có thể nữa rồi.

Có rất nhiều người ngăn cản em, không cho em tìm được anh, nhưng em vẫn chống cự, vẫn ở đây, em muốn nhanh chóng bước lên con đường của anh, đuổi theo bước chân anh.

Đời này không muốn hối hận, và kiếp sau tuyệt đối sẽ không như thế này nữa.

Kiếp sau, em muốn gặp anh trước.

Lộc Hàm nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười một giờ đêm, ánh trăng sao càng thêm vằng vặc, sáng đến khó chịu.

Lộc Hàm nheo mắt, tránh khỏi thứ ánh sáng chói mắt đó, nhưng khi ngẩng đầu lên một lần nữa thì trông thấy một dáng người trong ánh sáng ấy.

Không sợ ánh sáng làm chói mắt nữa, Lộc Hàm cứ nhìn đăm đắm vào dáng người đang dần đến gần mình kia.

Cuối cùng, nở một nụ cười thật tươi.

"Cảnh Tú..."

"Không có tôi, tôi không yên tâm."

Cho nên, trở lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro