chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: tùy tiện viết, có thể có tình tiết phi logic, phi lý , thận xem. Trước post bản thô, sau sẽ edit lại.

Chương 2:
- Con tên Lam Niệm.
Lam Niệm thẳng người, lễ phép đáp lại Lam Hi Thần, một đôi hạnh mục lộ ra trong sáng , thanh thuần tựa như ánh trăng, sáng trong đẹp đẽ. Đồng tử tím nhạt hơi mang hơi nước, có chút mơ hồ, chọc người yêu thương.
Lam Hi Thần kém chút vương tay đi niết Lam Niệm mặt, cũng may Lam Vong Cơ kịp thời phát giác, nắm tay áo y một kéo, Lam Hi Thần xấu hổ ho khan hai tiếng:
- Khụ, Ta tựa hồ chưa từng gặp qua ngươi , Vong Cơ ngươi gặp sao?
Lam Vong Cơ thành thực lắc lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết.
- Kia, cũng không phải nhà ngươi đệ tử, như vậy liền ta đem về Liên Hoa Ổ dưỡng đi.
Giang Trừng khỏi phải nói là trong lòng muốn nở hoa rồi, đứa nhỏ này hắn cực kỳ thích, đáng yêu mềm mềm, còn có Giang gia chuông bạc, đặc biệt dẻo miệng, luôn ở gọi hắn “a cha”, Giang Trừng cực kỳ hưởng thụ. Ân, lão tử chính là muốn cướp nhân gia hài tử giấu làm của riêng đó, làm sao vậy?
- Giang Tông chủ, cho dù là bọn ta không nhớ rõ, nhưng ngươi xem này y phục, còn có họ Lam , hẳn là nên ở tại Lam gia dưỡng mới tốt.
Lam Hi Thần cười đến phi thường ôn nhu, so ngày thường càng ngọt , đứa nhỏ đáng yêu như vậy , y cũng thực thích, Lam gia không ngại gánh thêm một cái miệng ăn đâu.
Rất nhanh mùi thuốc súng tràn ngập gian phòng, Lam Vong Cơ thản nhiên nhìn huynh trưởng cùng Giang Trừng đấu khẩu, không phải y không muốn giúp nhưng huynh trưởng miệng lưỡi lợi hại, tuyệt đối có thể thắng lợi. Thân giữa chiến trận, Lam Niệm lặng lẽ nhich mông về phía Lam Vong Cơ, ân lại nhích gần chút, gần thêm chút, gần đến Lam Vong Cơ thẳng nhíu mày. Còn chưa đợi Lam Vong Cơ nói chuyện, Lam Niệm đã nắm lấy tay áo y kéo kéo:
- Phụ thân, không nghĩ giải hòa sao?
Lam Vong Cơ không thích cùng người thân cận, lúc này bị kéo có chút không vui, đôi mày cau chặt, trên mặt lạnh lẽo như tuyết rơi, muốn đưa tay hất xuống lại đối diện khuôn mặt giống mình như đúc kia, mắt to trừng mắt nhỏ , cuối cùng y cũng không hất xuống.
- Ngươi vì cái gì gọi ta phụ thân?
- Nha, phụ thân chính là phụ thân vì cái gì không gọi?
Lam Niệm thói quen nắm tay áo Lam Vong Cơ lôi kéo, ngữ khí nói chuyện tự nhiên, còn có tâm tình phản bác y, Lam Vong Cơ lạnh giọng nói:
- Ta không phải ngươi phụ thân.
Lam Niệm: Ngươi chính là phụ thân của ta.
Lam Vong Cơ: Không phải.
Lam Niệm: Phải.
- Không phải.
- Phải.
- …
Lam Niệm ánh mắt kiên định nhìn thẳng y, Lam Vong Cơ kém chút đều tin đây là sự thật rồi. Nhưng mà y chưa đến mức hồ đồ như vậy, y tức giận khó nhịn, hai tai đều bị nhiễm đỏ, cắn răng nói:
- Ta…ta…ta vẫn là xử nam.
- Nha, tương lai cũng không phải không thể a?
- Phụt…hahahahah.
Lam Niệm ngây thơ chớp chớp mắt, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng xấu hổ, giận đến cả người đều phát run. Giang Trừng phi thường vui vẻ nhìn Lam Vong Cơ bị chọc giận đến run rẩy, cái này Lam Niệm miệng lưỡi cũng thật lợi hại a, khí lạnh của Lam Nhị cũng không uy hiếp được nó. Lam Vong Cơ bị Giang Trừng cười nhạo, liền hất rớt tay nhỏ của Lam Niệm khỏi người mình, xoay người liền muốn cầm Tị Trần thọc hắn vào nhát. Giang trừng cũng nhướng mày hết sức khiêu khích, tay cũng đã đặt trên Tam độc, tùy thời đều có thể rút kiếm choảng nhau với Lam Trạm. Lam Hi Thần vội vàng đè lại Lam Vong Cơ, mà Lam Niệm cũng vội chạy qua ôm lấy Giang Trừng. Hai người kia lại một cái cũng không nhịn, Giang Trừng cười lạnh trào phúng:
- Tới a Lam Nhị, chúng ta đánh một trận .
- Câm miệng.
- Vong Cơ ngươi bình tĩnh chút.
- A Cha, ngươi đừng khiêu khích nữa .
Dưới sự châm lửa của Giang trừng, Lam Vong Cơ cùng Giang trừng sau cùng lao vào đánh nhau, dẫn đến Vân Thâm một trận gà bay chó chạy, loạn thành một đoàn, cuối cùng phải đến Lam Khải Nhân ra mặt mới có thể dẹp yên.
---------***-----
Lan Thất nội, Lam Khải Nhân nghiêm khắc nhìn chằm chằm bốn người:
- Hi Thần, ngươi nói, chuyện gì đang xảy ra?
Lam Hi Thần lễ  phép nói, tìm nhẹ tránh nặng, kể qua một lần, Lam Khải Nhân nghe mà sắc mặt không ngừng biến đổi từ vui mừng sang tức giận lai quay về bất đắc dĩ, cuối cùng lão tiên sinh vẫy vẫy Lam Niệm.
- Tới đây ngồi, kể cho ta vì sao con gọi Vong Cơ là phụ thân?
Lam Niệm ngoan ngoãn đi qua ngồi cạnh Lam Khải Nhân, nhìn Lam Khải Nhân, hai mắt hơi hơi đỏ, sau đó bỗng nhiên rơi xuống rất nhiều nước mắt:
- Thúc tổ phụ, cái kia, con không phải người ở nơi này, con là từ nơi khác xuyên qua.
Lam Khải Nhân hơi hơi nhíu mày, hỏi: Con tử nơi nào đến?
Lam Niệm hơi hơi do dự, sau đó lo lắng hỏi: Mọi người nguyện ý nghe con kể một đoạn chuyện xưa sao?
Bốn người biểu thị không phản đối, Lam Niệm lúc này cúi đầu, tay theo thói quen vò vò vạt áo, đôi mắt dần trở nên mơ hồ, tựa hồ lâm vào hồi ức:
- Con tên Lam Niệm, tự Lạc Ưu , Tĩnh lạc vô ưu, a cha nói với con , hắn mong muốn con lớn lên vô ưu vô sầu, an nhiên sống tốt.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi khỏi khóe mắt, lăn xuống sườn mặt, Lam Niệm lần đầu tiên phá mở chính mình vết thương, đau đến tâm can đều tan nát, nước mắt không thể kiềm chế, nối nhau rơi xuống.
- Nhưng là, con không thể giống a cha mong ước như vậy, tại con sinh thần ba tuổi, a cha vì con cẩn thận tỉ mẫn chuẩn bị một món quà, món quà kia rất quan trọng, con cũng rất quý, nó là thuộc về con ngân linh, thuộc về con Giang gia tín niệm, thế nhưng con là không nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng a cha cho con quà. Cũng là lần cuối cùng con có thể nhìn thấy a cha, có thể được a cha ôm ấp.
- Kia…hắn làm sao vậy?- Lam Hi Thần ôn hòa hỏi, Lam Niệm không đáp, chỉ tiếp tục kể chuyện:
- A cha tạ thế, phụ thân đau lòng, liền ngã bệnh rồi. Y sư nói phụ thân là tâm bệnh, không chữa được, chỉ có thể tự y cố gắng. Nhưng mà phụ thân mỗi ngày đều không có ý niệm cầu sinh, y ngẩn ngơ ngồi ở trên giường, thất hồn lạc phách, con rất sợ, con rất sợ phụ thân sẽ không trụ nổi, con rất sợ phụ thân cũng sẽ rởi bỏ con mà đi.
Ba người không hẹn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, ân, nếu là Lam Vong Cơ khả năng y tự sát là rất cao .
Lam Vong Cơ bị nhìn có chút không tự nhiên, cố gắng chống đỡ bọn họ, còn ở trong mắt toát ra hàm ý: “Không phải ta, ta mới sẽ không vì Giang Vãn Ngâm thương tâm, không cùng Giang Vãn Ngâm kết giao, không sinh hài tử, càng không thương tâm muốn chết.” Lam Hi Thần khóe miệng giật giật, sau đó quay đầu.
Lam Niệm vẫn ở trong hồi tưởng, hai bàn tay run rẩy siết chặt vạt áo, tiếp tục kể, trong giọng nói không nhịn được toát ra bi thương nồng đậm.
- Năm đó con sáu tuổi, con vừa tan khóa trở về tĩnh thất thì nhìn thấy phụ thân y phục chỉnh tề đang ở bên bàn đọc sách, phụ thân lần đầu tiên dẫn con xuống núi ngắm chợ đêm , con rất vui vẻ, con nhìn thấy nhân gian rất náo nhiệt, bọn hài tử cùng nhau chơi đùa vui vẻ, phụ thân bồi con dạo chợ, thi thoảng còn cho con mua đồ ăn vặt. Sáng ngày hôm sau, khi con tỉnh lại chạy đến tĩnh thất khi cửa đã đóng chặt. Con không hiểu, ở bên ngoài khóc lóc kêu gào suốt mấy canh giờ phụ thân vẫn không mở cửa, con không biết phải làm cái gì, con ngây ngẩn ngồi ở bên ngoài lại đợi suốt mấy canh giờ. Thẳng đến đêm xuống, bá bá mới xong tông vụ, bá bá đem cửa đẩy ra, bên trong chỉ là một mảnh lạnh lẽo, trống rỗng lại tang thương. Con không hiểu nhìn bá bá, bá bá cúi người ôm con, nói với con:
- Niệm Nhi sau này không còn phụ thân nữa rồi.
Không còn…
…..không còn phụ thân…
…không còn phụ thân nữa rồi…..
Từng chữ như dao sắc, lạnh lùng đâm vào trái tim mang đầy tổn thương của nó, Lam Niệm ngốc ngốc đứng tại chỗ, sau đó chỉ thấy trước mặt dần trở nên mờ nhòe, cuối cùng phủ đầy hắc ám. Lam Niệm tỉnh lại, nhìn khắp nơi u buồn lạnh lẽo, không nghĩ cái gì, bình thường thích cười lại hoạt bát đáng yêu, cư nhiên trở thành u ám vô hồn, suốt ngày ngây ngẩn , ngốc ngếch, nhìn chằm chằm Tị Trần trên  giá đỡ kiếm.
- Con lúc đó đã không còn bất cứ lưu luyến nào, con nhìn đến Tị Trần, nghĩ muốn dùng Tị Trần kết thúc chính mình, nhưng mà Tị Trần lại tự mình gãy nát. Bá bá biết được rất tức giận, phạt con quỳ từ đường, còn muốn dung giới tiên đánh con, nhưng mà sau cùng người không nỡ xuống tay, bá bá mệt mỏi dẫn con đi Tàng thư các, muốn con lấy chép sách tĩnh tâm. Nhưng con lúc đó chỉ muốn chọc giận bá bá để y bỏ mặc con, con không chép sách, ngược lại là đem tang thư xé nát, xé mệt lại gục đầu xuống đầu gối mà ngẩn người. Bá bá cũng không tức giận, y mỗi lần đều ôn nhu đem tất cả thu dọn gọn gang, con không biết phải làm gì nữa, cũng không điên cuồng xé sách nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn. Con vô tình nhìn thấy một quyển sách cổ, con đọc không hiểu, nhưng lúc đó con chỉ một lần muốn chết, cũng không quản trận pháp có tác dụng gì, con dựa theo hình vẽ bày trận. sau cùng xuyên qua, lúc đó con linh lực không đủ, mang theo thương tích theo bản năng cố gắng đi về phía trước, cuối cùng gặp được a cha.
- Tàng thư các vì sao có sách cấm?_ Lam Khải Nhân lạnh mặt liếc nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần vô cùng oan uổng, đây cũng không phải y làm a.
- Bá bá dẫn con đi là Tàng thư các tầng cao nhất.
Lam Hi Thần nhạy bén phát giác không khí lạnh lẽo cực kỳ,  Lam Khải Nhân đen mặt , Lam Vong Cơ nhìn y bằng ánh mắt băng lãnh chết người, Giang trừng cũng tức giận quát y:
- Trạch Vu Quân, ngươi đem hài tử nhỏ như vậy dẫn vào cấm thất, xảy ra chuyện gì ngươi không áy náy với ngươi đệ đệ sao?
Lam Xinh Đẹp: …
Lam Hi Thần làm cuối cùng giãy dụa: Đây căn bản không phải ta làm, được không?
Tại Lam Khải Nhân ra mặt, Giang trừng cùng Lam thị đạt thành thỏa thuận mỗi nhà dưỡng sáu tháng, Giang trừng định đẫn Lam Niệm đi thì Lam Khải Nhân bảo bọn họ lưu lại vài ngày, nhân gia cũng muốn bồi cháu trai a. Giang Trừng biết đây đã là Lam thị lùi bước, hắn cho dù rất không muốn cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

---hết--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro