chương 5: Bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:
Lam Trạm sau khi đưa Lam Niệm đi Lan Thất học thì đến tìm Lam Hi Thần bày tỏ muốn đi Tàng thư các tầng cao nhất, Lam thị bí thuật cùng các loại cổ văn thuật pháp đều lưu trữ tại cấm thất, truyền cho các đời Tông chủ tự mình tu tập . Lam Trạm không có ngọc bài không thể tùy tiên đi vào, chỉ có thể mượn Lam Hi Thần tông chủ lệnh mới có thể vào được. Lam Hi Thần nghe đệ đệ muốn đi cấm thất liền giao lại Tông vụ cho các vị trưởng lão giải quyết, chính mình cùng đệ đệ đi cấm thất, cấm thất nguy hiểm, để đệ đệ đi một mình, y không yên tâm.
----***---
Lam Hi Thần cùng Lam Trạm ở cấm thất tìm dưỡng hồn thuật cả một ngày vẫn không có tiến triển, thấy sắc trời đã muộn , Lam Hi Thần liền gọi đệ đệ trở về. Trên đường trở về, Lam Hi Thần nhìn thần sắc Lam Trạm trầm mặc, tựa hồ còn có thất vọng, bắt đầu gợi chuyện:
- Vong Cơ khi nào lại muốn săn đêm?
- Huynh trưởng, không đi.
- Nga, ngươi thật không đi? Ngươi nhưng là nhớ rõ nửa tháng nữa là Ngụy công tử ngày giỗ?
Lam Trạm nghe đến Ngụy Anh thực nhỏ run rẩy, tâm tình bỗng chốc bị xáo động, hai lòng bàn tay siết chặt, lại kiên quyết lắc đầu:
- Không đi. Cố nhân cũng đã vong mệnh, hà tất dây dưa không dứt.
Huống hồ, y tìm nhiều năm như vậy cũng không đến được Ngụy Anh tin tức, Lam Trạm tín niệm sớm đã tàn lụi, y cơ hồ đã sớm duy trì không được, còn ở hồ đồ cái gì? Tựa như huynh trưởng khuyên răn như vậy, nên trân trọng hiện tại.
- Ân , ngươi nói được như vậy chứng tỏ ngươi đã buông được ngươi chấp niệm, huynh trưởng mừng thay ngươi. Lại nói, ngươi nhanh trở về, nếu không Niệm nhi lại muốn lo lắng ngươi.
-  Kia, huynh trưởng Vong Cơ cáo từ.
Lam Trạm nghe Lam Hi Thần nhắc nhở , nhận ra đã thực sắp đến giờ Hợi, Lam Niệm hẳn đang ở tại Tĩnh thất đợi y trở về, tuy là bọn họ tốn hết cả ngày vẫn chưa tìm được dưỡng Lam Niệm hồn phách biện pháp nhưng thời gian còn dài, Lam Trạm tin chắc sớm muộn y cũng sẽ tìm được cách, không hiểu tại sao, Lam Niệm luôn khiến y có cảm giác muốn thân cận, muốn bảo hộ, tựa như huynh trưởng nói vậy, là thật cũng được là giả cũng được, Lam Trạm vẫn muốn bảo hộ tốt đứa nhỏ này.
-----****----
Lam Trạm lần nữa tiến Lam Vong Cơ hồi ức, chính là đang ở nghiêm cẩn đọc sách , Lam Vong Cơ ngồi thẳng lưng bên bàn nhỏ, tay nâng một cuốn cổ thư, nghiêm túc đọc sách. Chợt, Tàng thư các  ngoại phát ra tiếng gõ cửa, Lam Vong Cơ ứng một tiếng, đối phương liền đẩy cửa đi vào, động tác thành thục, tư thái nhanh nhẹn, tựa hồ vô cùng quen thuộc. Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn thẳng đối phương, người đến một thân tím nhạt y bào, tóc buột cao cao đuôi ngựa, eo trát chuông bạc, mặt như phù dung, một đôi hạnh mục tế mi xinh đẹp, không ai khác ngoài Giang thiếu chủ - Giang Trừng.
- Lam nhị  công tử.
- Giang thiếu chủ.
Hai người bình lễ, Giang Trừng liền đẩy đến một xấp giấy, Lam Vong Cơ liếc mắt vừa nhìn, chính là đã chép tốt Lam gia gia quy. Y nhíu nhíu mày, khuôn mặt lộ ra một tia vệt nứt, Lam Trạm hiểu rõ đây là Lam Vong Cơ tức giận dấu hiệu. Lam Trạm khó hiểu, chẳng phải chỉ là một xấp chếp tốt gia quy sao, đây chính là chính mình mỗi ngày chưởng phạt công việc đều nhìn đến quen. Lam Vong Cơ nâng chén trà hớp một ngụm, nhắm mắt bình ổn tâm tình, lạnh lùng nói:
- Cũng không phải lỗi của ngươi.
- Hả?
- Ngươi mỗi ngày đều theo hắn thu dọn tàn cục, lại cũng không phải ngươi làm sai vì cái gì ngươi muốn di xin lỗi? Hắn làm sai, hắn không gánh trách nhiệm, làm sao hắn có thể tốt lên?
- Nhị công tử, hắn là ta Giang gia đại đệ tử, là nhà ta đại sư huynh, ta thay hắn thu dọn tàn cục vốn là lẽ đương nhiên.
Giang Trừng lập tức phản bác, ngữ khí cũng mang theo tức giận, hắn là một người bao che người nhà, nhất không chịu được người khác nói xấu về người nhà mình. Lam Vong Cơ mi tâm lộ rõ hỏa khí, ly trà bị y siết đến trắng bệch, lạnh giọng nói:
- Hắn bây giờ chỉ là phá phách , gây ra những phiền toái nhỏ, nếu là mai sau hắn gây ra đại phiền phức, ngươi cũng không thể thay hắn thu dọn tàn cục, ngươi sẽ làm như thế nào? Giang Trừng, ngươi quá dung túng hắn.
- Lam Nhị công tử, thỉnh thận ngôn. Ngươi thân là chưởng phạt lại ở chính mình gia, phạm gia quy, không phải Lam gia có gia quy cấm bàn chuyện thị phi sau lưng người khác sao, ngươi vậy mà biết pháp phạm pháp, có đáng làm chưởng phạt sao? Lại nói, Giang gia sự, không đến ngươi xen vào!
Giang Trừng bị Lam Vong Cơ chọc giận, liền nói không kiềm chế, Lam Vong Cơ ánh mắt hiện lên tan vỡ, đau lòng cùng thất vọng, y lại hớp một ngụm trà, hơi nhếch môi, lạnh nhạt nói với Giang Trừng:
- Đa tạ Giang công tử nhắc nhở, Vong Cơ tự nhiên sẽ tự mình đi lãnh phạt, chẳng qua ta cho rằng chúng ta là bằng hữu, không muốn nhìn thấy ngươi chịu ấm ức như vậy, nhưng xem ra ở trong lòng Giang công tử, Vong Cơ cũng không tính bằng hữu, thực xin lỗi Giang công tử. Vong Cơ thất lễ, liền Vong Cơ tại đây cúi đầu xin lỗi ngươi.
Lam Vong Cơ chắp tay, cúi đầu, làm ra một cái trọng lễ đối Giang trừng , lại ngẩng đầu, hạ lệnh trục khách.
- Giang công tử, Vong Cơ còn phải đi lãnh phạt, không tiễn.
Dứt lời cũng không lại nhìn Giang Trừng, y tự mình đứng dậy, thu dọn giấy chép phạt, đứng dậy rời đi, hoàn toàn là lướt qua Giang Trừng.
Giang trừng nhìn bóng lưng lạnh lùng cô tuyệt ngày một xa dần của Lam Vong Cơ có chút sửng sốt.
Vừa rồi, y nói, y coi hắn là bằng hữu. Bọn họ học chung có hơn nửa năm thời gian, Lam Vong Cơ cũng sớm mở lòng, cũng sẽ không kiệm lời quá đáng. Y cũng sẽ nhiều lời, cũng sẽ khuyên giải, giúp đỡ giảng bài cho người khác. Chỉ là giữa bọn họ không quá thân cận, Giang Trừng thậm chí còn không biết, y cư nhiên coi hắn thành bằng hữu. Giang Trừng bối rối, không biết nên làm cái gì, nhưng người đã sớm không còn bóng dáng.
---+++---
Lam Vong Cơ đi từ đường chịu phạt, tự phạt roi có chút nặng, Lam Hi Thần nghe được vội chạy đến xem đệ đệ, đợi y tới nơi thời điểm nhìn thấy Lam Vong Cơ yếu ớt đỡ tường đi ra. Lam Hi Thần nhịn không được vội đến dìu đệ đệ:
- Vong Cơ, ngươi sao rồi.
- Huynh trưởng, không sao.
Lam Hi Thần gọi một tiếng, hàm chứa bao nhiêu đau lòng cùng bất đắc dĩ, Lam Vong Cơ nhìn ca ca đau lòng, liền tri kỷ đưa tay vỗ vỗ vai y:
- Huynh trưởng, thực không sao. Ngươi đừng đau lòng.
- Ta dìu ngươi đi suối lạnh chữa thương, hảo?
- Huynh trưởng, ngươi còn tiết học, lại đi thúc phụ biết được sẽ tức giận, Vong Cơ tự mình đi được.
- Vong Cơ ngươi nếu là không để huynh trưởng dìu ngươi đi, ta càng là lo lắng, ngươi muốn ta cả ngày đứng ngồi không yên sao?
Lam Hi Thần nói quá khẩn thiết khiến Y không biết làm sao, chỉ có thể nhường một bước:
- Huynh trưởng nếu thúc phụ tức giận phạt ngươi, phải nói cho ta biết.
- Được, được.
Lam Vong Cơ xác nhận Lam Hi Thần đáp ứng mới ngoan ngoãn theo ca ca dìu, Lam Trạm bị chính mình một thế giới khác làm cho đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Lam Vong Cơ cư nhiên sẽ đả thương người, còn ở sau lưng người bàn chuyện thị phi? Nhưng Lam Trạm lại là xấu hổ, bởi Lam Vong Cơ mỗi một câu đều nói đến chuẩn xác, Ngụy Anh tương lai xác thực gây chuyện, còn là đại phiền phức đến mức thân tẫn người vong. So với chính mình, người kia cư nhiên thấu triệt như vậy. Lam Vong Cơ cũng sẽ quan tâm huynh trưởng, còn chính mình đâu? Chưa kể những năm này chính mình đều ở bên ngoài vấn linh, không quan tâm sự vụ, huynh trưởng mỗi ngày trải qua thế nào? Chính mình tùy tiện tiêu tiền lại cũng không biết huynh trưởng khố sở thế nào.
- Vong Cơ, ngươi có phải có tâm sự.
- Huynh trưởng, có phải ta làm sai không, Giang Trừng hắn chán ghét ta.
- Chuyện ra làm sao?
Lam Vong Cơ giản lược kể lại, Lam Hi Thần nghiêm túc lắng nghe, lại thế y giảng giải đúng sai, Lam Vong Cơ bấy giờ mới hiểu.
- Huynh trưởng, ta thực sai rồi?
- Vong Cơ, cũng không sai, nhưng là ngươi quá nhiệt tình, ngươi như vậy sẽ khiến Giang công tử sợ hãi, lại nói mỗi người đều có những bí mật nhỏ, cũng có lựa chọn riêng, ngươi cho dù thấy được, hiểu được nhưng đừng nên làm gì cả, ngươi chung quy cũng chỉ là người ngoài, chỉ nên đứng nhìn, người trong cuộc tự có lựa chọn của mình, ngươi nếu là vạch trần họ sẽ khiến họ cảm thấy mất mặt, không thể đối mặt với hiện tại.
- Ân, Vong Cơ đã hiểu.
-----+++----
Lam Vong Cơ bởi vì bị cấm túc nên ba ngày này đều ở tại Tĩnh thất không lại ra ngoài, vừa cấm túc vừa dưỡng thương, lại đem chính mình nhân sinh suy nghĩ một lần, mỗi một việc đều cân nhắc xem bản thân có làm gì quá đáng không, Lam Trạm nhìn Lam Vong Cơ nhân sinh vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy ngưỡng mộ. Chính mình một thế giới khác cư nhiên hiểu chuyện, cũng không đến mức cực đoan.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lam Vong Cơ mở cửa đi học thời điểm, nhìn thấy do dự đã lâu không tiến đến Giang Trừng. Giang Trừng có chút ngượng ngùng, hắn đứng giữa phong tuyết, một thân hàn khí, trên  tóc đều vương tuyết, hắn lạnh đến mức mặt mũi đều đỏ bừng vẫn cố chấp đứng đợi, Lam Vong Cơ nhìn thấy có chút lo lắng, nhìn người kia hắt xì không ngừng , một cỗ hỏa khí liền dâng lên :
- Vì sao không gõ cửa, ngươi thà chịu lạnh cũng không muốn gõ cửa?
- Ta lo lắng phiền toái ngươi, lại nói ngươi những ngày này vì sao không đi học? Ngươi ở giận ta sao?
Giang Trừng vừa nói xong liền ắt xì một cái rõ to, thân thể dưới lớp áo ấm đã sớm lạnh run, Lam Vong Cơ vừa giận vừa thương lại cảm thấy buồn cười, người này cư nhiên ngốc như vậy, thà chính mình chịu lạnh cũng không muốn phiền toái người khác, lại nói nếu hắn tiến lên gõ cửa, bản thân sẽ bị đông lạnh như vậy sao? Lam Vong Cơ do dự một chút, cuối cùng liền xoay người trở vào:
- Vào trong ngồi.
Giang Trừng lạnh đến run rẩy, vẫn mạnh miệng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, lại lạnh một chút tính cái gì, ngươi còn không đi học, lão tiên sinh trách phạt, ta lại phải liên lụy.
Lam Vong Cơ nhíu mày, cảm thấy không thể nói chuyện tử tế với tên ngốc này, liền một tay lôi Giang Trừng vào tĩnh thất, Giang Trừng ngay cả phản ứng cũng không kịp, cứ như vậy bị đối phương lôi đi .
Tận khi ngồi tại bên bàn nhỏ, uống lên trà nóng Giang Trừng mới có thể thở phào một hơi, lạnh chết lão tử. Sau đó, lại không ngừng cảm than Lam Vong Cơ lực tay quá đáng sợ, kéo một cái chính mình đều không có sức kháng cự. Tĩnh thất đạm mạc, bài trí tối giản, trang nhã, khắp nơi đều là sách vẫn hoàn sách, Giang Trừng nhìn mà có chút hoa mắt chóng mặt, trách không được Lam Vong Cơ uyên bác, người đọc nhiều làm sao có thể không uyên bác.
- Ngươi không định đi học, nhưng ta nếu là không đi Lão tiên sinh liền phải phạt.
- Không sao, thúc phụ sẽ không phạt ngươi. Đoán chừng , ngươi mấy ngày nữa cũng không thể đi học.
Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ thâm sâu nói, lại không mò được y ý tưởng, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu uống trà. Sau đó, như là nhớ ra cái gì, liền vỗ trán một cái, vội vàng từ ngực áo lôi ra một cái hộp bánh:
- Ay cha, xem ta trí nhớ, ta chính là muốn đem cái này cho ngươi, kia ngươi đừng giận ta nữa, là ta nói chuyện không lựa lời, là ta đả thương ngươi, ngươi xem đây là Liên Hoa Ổ đặc sản  bánh hoa sen, ta đem cho ngươi coi như quà xin lỗi.
Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng đem bánh bày ra đĩa, hương thơm rất nhanh quanh quất cánh mũi, Nhìn từng cái bánh béo mập , thơm phức, có chút muốn thử.
- Ngươi nghĩ nhiều, ngươi cũng không sai, ta vốn cũng không giận ngươi.
Y nâng tay nhón một cái, cắn một miếng nhỏ, bánh rất mềm, vào miệng liền tan, lưu lại vị ngọt sắc nị, quanh quất hương sen thanh mát, y không nhịn được cau mày, quá ngọt.
- Kia ngươi mấy ngày đều không đi học, ta còn nghĩ ngươi là tránh ta.
- Cũng không, ta chỉ là bị cấm túc.
Lam Vong Cơ buông bánh, lắc đầu, ngữ điệu bình thản, thật sự không có chút nào không vui. Giang Trừng nhìn y buông bánh, có chút thất vọng hỏi:
- Làm sao vậy, khó ăn sao?
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, y từ tốn uống một ngụm trà, cảm nhận vị ngọt đã trôi bớt mới nhuận nhuận giọng, đáp lời:
- Ta không thích ngọt, cổ họng có chút khó chịu.
- A, vậy cái này ta đành phải thay ngươi ăn hết.
Giang Trừng kín đáo thở phào, hắn còn tưởng khó ăn đâu, hắn cũng nếm thử một cái, ân, cũng tạm, có chút ngọt. Là hắn quên mất Lam gia khẩu vị đạm nhạt, lần này đi đưa quà, ngược lại thành chính mình ăn hết. Giang Trừng cảm giác có chút mất mặt.
- Đúng rồi, ngươi lần trước nói xem ta như bằng hữu, xong này cũng đừng dung kính ngữ nữa, ngươi gọi ta A Trừng, ta lại gọi ngươi Lam Trạm, giống ta cùng Ngụy Anh như vậy, hảo không?
- Hảo.
Chính là ngày đó trở về Giang Trừng liền bệnh rồi, bệnh suốt mấy ngày, cũng không đi học được, Giang Trừng tức giận muốn nổ đom đóm, đều bị Lam Vong Cơ miệng quạ đen nói trúng.
Mãi đến sau này thành thân thời điểm, Giang Trừng đem chuyện này nói với Lam Vong Cơ, còn mắng y là miệng quạ đen, Lam Vong Cơ điềm nhiên đáp lại: những chuyện mà ai cũng hiểu đó, chỉ có kẻ ngốc giống Giang Trừng mới không hiểu, Giang trừng tức giận rồi, liền cái gì mặt mũi đều vất, co cẳng đạp một phát Lam Vong Cơ liền ngã ra khỏi phòng, lại đem cửa phòng đóng chặt, cẩn thận bày ra kết giới, còn treo bảng cấm chỉ Lam Vong Cơ.  Lam Vong Cơ đau đớn đưa ra một chân lý mới đó là :  một là vợ luôn đúng, nếu vợ sai quay lại điều một. Cứ như vậy, đỉnh đỉnh đại danh Hàm Quang Quân liền bị sương tuyết đông lạnh một đêm trước cửa phòng chính mình.
------------------Hết chương-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro