chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Hoàn hồn
Lam Trạm đi vội, không mang theo bái thiếp, y cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất ngự kiếm tới Vân Mộng. Lam Trạm vốn định tự mình đi tìm nhưng Vân Mộng địa hình y không thạo, lại không biết Giang Trừng bọn họ đã tìm qua những nơi nào, vậy nên y chỉ có thể đứng tại Liên Hoa ổ cửa lớn chờ đợi. Đệ tử nhìn thấy y, liền đi truyền lời, vừa vặn Giang Trừng dang muốn ra cửa, hắn nghe đệ tử báo lại, nghĩ đến khả năng y đến hỗ trợ mình tìm Lam Niệm thân xác nên cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng ra ngoài gặp y.
Giang Trừng mấy ngày này đều ở xử lý tông vụ, hắn muốn đem tông vụ giải quyết hết, sau đó lại toàn lực đi tìm. Mấy ngày nay hắn có nghe đến quỷ tu làm loạn cũng không kích động, chỉ là bình tĩnh phái mấy cái cao giai đệ tử đi xử lý.
Hắn ở tìm lâu như vậy, hắn cũng đã sớm mệt mỏi. Huống hồ, cứu người quan trọng, hắn không muốn chậm trễ tìm Lam Niệm thân xác, so với một cái vô vọng vô phương tìm kiếm, một cái rõ rang nhìn thấy ánh sáng vẫn tốt hơn.
Chính là Giang Trừng không muốn buông tha Lam Trạm, hắn nhìn y thẳng tắp , nghiêm túc đứng ở trước cửa chờ đợi liền cười đầy trào phúng:
- Lam Nhị công tử nếu là muốn đi thăm ta vong sư huynh liền đi nơi khác a, nơi này ta còn có việc tại thân, không tiện tiếp ngươi.
- Thận ngôn.
Lam Trạm túc mục lạnh lùng, diện như sương hàn, một thân bạch y nghiêm túc lạnh lùng, tựa như cái trụ trời, không lộ sinh tức, nếu là không cử động, sợ là ai cũng lầm tưởng y là một cái tượng băng.
Giang Trừng cũng không thu lại ý cười, ngược lại ôm tay, ánh mắt giảo hoạt đánh giá y, Lam Trạm không vui nhíu mày, nhưng cũng không động, muốn xem hắn đang âm mưu cái gì.
- Ta biết A Niệm thân xác.
- A?
Chính là Lam Trạm nói quá ít, Giang Trừng có chút ngốc lăng, sau đó hiểu được y là ý gì. Giang Trừng thu lại bộ dáng trào phúng, nghiêm túc hỏi:
- Làm sao?
- Huyết kế.
-----------+++----------
Theo như Giang Trừng nói, bọn họ đã thu hẹp phạm vi rất nhiều, cuối cùng Lam Trạm cùng Giang Trừng song vai đi tìm, theo sau là mấy tên nhóc ranh đệ tử, bọn họ lén lút vừa đi vừa bàn tán. Có người còn âm thầm nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ có khi nào lát nữa sẽ nổi bão to hay không? Nha , nha, ai không biết tông chủ nhà bọn họ cùng Hàm Quang Quân Lam gia ghét nhau như thù, bây giờ vậy mà đi chung, tựa hồ hợp tác còn rất ăn ý. Mấy cái đệ tử thầm nghĩ, này khẳng định là dị tượng, rất sợ trời sẽ nổi bão, ai, ai , bọn họ không có mang theo y phục a, lỡ ướt làm sao bây giờ? Chính là, khi ngước nhìn trời thời điểm, bọn họ liền an tâm không ít, trời xanh mây trắng, nắng như lò thiêu, nóng chảy cả mỡ ra, lấy đâu ra bão chữ?
---**--
- Trước mặt là Vân Lâm, khu rừng này nằm ở phía nam, cũng khá gần Vân Mộng chợ lớn, nếu là Lam Niệm từ nơi này đi về chợ lớn cũng có khả năng.
Lam Trạm quan sát một chút xung quanh, ước lượng đường xá, cảm thấy Giang Trừng nói rất có lý.
- Vậy tìm từ chỗ này.
Lam Trạm đưa tay lấy càn khôn tụ, từ bên trong kéo ra mấy cái người giấy, một tay khác không báo trước đem tóc đen của Giang Trừng kéo xuống mấy sợi, lại kéo chính mình mấy sợi , đem mấy sợi tóc cột vào người giấy, y vung tay, mấy cái người giấy liền bị kình phong thổi bay tứ tán, Giang Trừng tròn mắt nhìn y , vô cùng khó hiểu.
- Ngươi làm gì vậy?
Lam Trạm không đáp, nhìn chằm chằm phương hướng mấy cái người giấy bay đi. Giang tông chủ vô cùng tức giận, chính mình tóc đen bị nhổ , hung thủ còn nhởn nhơ trước mặt, tuy rằng có mấy sợi tóc cũng không đáng truy cứu nhưng mà cái này tóc cũng không thể chết oan như vậy, ít nhất nó cũng có quyền được đòi công đạo, được biết vì sao chính mình bị nhổ chứ? Chính là đang muốn nhân lúc Lam Trạm không chú ý trả thù một chút, có điều hình như hắn ra tay hơi nặng, không những bứt xuống vài cọng tóc đen còn kéo theo một sợi mềm mại, thon dài dải lụa. Giang Trừng vừa nhìn liền muốn đem chính mình chôn sống.
Giang Trừng:....
Lam Trạm:....
Mấy cái đệ tử:...
Lại là Giang trừng: Lam Nhị ngươi bình tĩnh, ta lập tức trả lại ngươi, ta...ngươi...nếu như không hài lòng, hay ngươi lại đem tóc ta bứt xuống vài cọng.
Lam Trạm:...
Lam Trạm lặng yên nhìn Giang Trừng mặt mày đen như đít nồi, đem mạt ngạch đặt nghiêm chỉnh trong tay mình, trong lòng cũng không có tức giận, chỉ là đạm nhiên. Y tựa hồ nhìn thấy cái này không phải đã trưởng thành Giang Trừng mà chính là cái kia vô ưu vô lo Giang thiếu chủ , chính là cầu học khi đó, Giang Trừng theo Ngụy Anh bọn họ xúi, kéo y mạt ngạch. Có điều cái kia cũng không phải chính mình, nhưng Lam Trạm lại cảm giác cực kỳ hoài niệm.
Giang gia đệ tử A: Các ngươi nói xem, Hàm Quang Quân có rút tị trần chém nhà chúng ta tông chủ không?
Đệ tử B: Ngươi cảm thấy oai phong như tông chủ sẽ sợ cái kia mặt cá chết Hàm Quang Quân sao?
Đệ tử C: Nếu lát nữa đánh nhau thật, các ngươi phải chắn cho ta, ta chạy về Liên Hoa Ổ gọi y sư.
Đám đệ tử: ....
Sau đó, à làm gì có sau đó, thanh niên C xấu số được miễn phí hội đồng từ các đệ tử khác.
Lam Trạm mặt không cảm xúc tiếp nhận mạt ngạch, muốn đem mạt ngạch cột chỉnh tề nhưng nơi này lại không có gương, Lam Trạm ước lượng một chút, dựa theo kinh nghiệm lại căn chỉnh, nhưng như thế nào cũng không chỉnh, Lam Trạm không vui, nắm mạt ngạch đến nhăn nhúm. Khuôn mặt lộ ra hàn khí càng lạnh, lạnh đến Giang trừng cũng cảm nhận được, nhạt như lưu ly lộ ra từng tia đỏ tươi không kiên nhẫn. Vẫn còn mang cảm giác tội lỗi Giang Trừng do dự hồi lâu, lấy hết dũng khí hỏi y:
- Nếu ngươi không ngại , để ta giúp ngươi cột.
Lam Trạm nghe thấy khựng lại, hai mắt chớp chớp, trong lòng bối rối cực kỳ, không biết nên hay không nhờ hắn giúp đỡ. Giang Trừng thấy Lam Trạm không đáp cho rằng mình lại đem người chọc tức nên yên tĩnh đứng một bên, không lại nói chuyện. Mấy tên đệ tử đằng sau lại mở sòng bài rồi, một cái đệ tử đặt cược 20 vạn bạc, to mồm nói:
Đệ tử D: ta cược Hàm Quang Quân sẽ mặc kệ tông chủ.
Đệ tử E nơm nớp lo sợ đặt xuống 5 lượng bạc: Ta...ta cược...cược...cược...Hàm Quang quân đồng ý.
Lam Trạm do dự một hồi cuối cùng thở dài một hơi, đưa mạt ngạch cho Giang Trừng, rất phối hợp cúi người, Giang Trừng cũng biết Lam gia mạt ngạch ý nghĩa, càng biết Lam Trạm đối nó cố chấp cỡ nào, hắn vẫn còn nhớ năm đó săn bắn, Ngụy Vô Tiện bởi vì kéo y mạt ngạch một cái mà bị Y trở mặt, huống hồ hắn nghe nói y sớm đã thích Ngụy Anh. Càng khỏi nói đối với chính mình, bọn họ vốn là khắc nhau, nếu y đã chịu nhường một bước, hắn cũng nhường một bước, đem mạt ngạch cẩn thận tỉ mỉ cột chắc, Lam Trạm đưa tay sờ sò , cảm thấy cũng rất đẹp, trong lòng không hiểu sao tản ra một loại vui vẻ.
Hóa ra có người cột giúp mạt ngạch cảm giác lại tốt như vậy. Trách không được Lam Niệm sẽ làm nũng, muốn y thay nó cột mạt ngạch đâu.
Chính đang xấu hổ, thì mấy cái người giấy từng cái từng cái quay lại. Bọn chúng vẹn nguyên trở về, Lam Trạm đếm đếm số lượng, cảm thấy rất thất vọng.
Nơi này cũng không có sao?
Chính là tại thời điểm y muốn thu bọn chúng lại, một cái nhỏ xíu người giấy bay vể sau cùng liền hét lên:
- Đừng hủy ta! Đừng hủy ta!
Sau đó rơi bẹp xuống đất, y cúi người nhặt, nó liền bẹp bẹp đứng dậy, lại chống hông, nhìn y nói:
- Đi theo ta, đi theo ta.
Giang Trừng:....
Chúng đệ tử còn đang đau khổ vì thua cược:....
Lam Trạm: dẫn đường.
Nó liền đứng dậy phủi phủi bụi , Lam Trạm truyền vào nó một tia linh lực, nó liền chạy nhanh như gió. Không kịp nhiều lời, y vội kéo Giang Trừng:
- Đuổi theo.
Giang Trừng:...
Bị bỏ rơi mấy tên đệ tử: Tông chủ còn chúng ta a.
----***----
Lam Trạm cùng Giang Trừng theo sát tiểu người giấy, nó vừa bay vừa liền miệng nói:
- Ở phía trước, ở phía trước.
- ....
- Có kết giới, có kết giới.
- ....
- Bên trong, bên trong.
Giang Trừng cuối cùng cũng có thể nói chuyện: Ngươi hiểu nó nói cái gì?
Lam Trạm gật đầu, đưa tay, tiểu người giấy hoàn thành nhiệm vụ liền rơi xuống đất, biến thành một cái người giấy bình thường. Giang Trừng nghiêng đầu nhìn, tò mò đưa tay chọt chọt, nhưng nó vẫn nằm yên không động, Lam Trạm nhìn hắn ấu trĩ như vậy liền nhíu mày nhìn hắn, Giang Trừng liền xấu hổ thu hồi tay.
- Lam Niệm thân xác ở bên trong kết giới.
- Vậy chúng ta liền phá ra.
Giang Trừng triệu hồi Tử Điện đem roi dài vung về phía kết giới, Lam Trạm cũng tháo xuống Vong Cơ Cầm, gảy từng trận, dưới tác động của hai đại tiên khí, cùng hai đại tu giả, kết giới một chút cũng không suy chuyển, ngược lại còn có xu hướng bài xích, đem kết giới bao bọc chặt chẽ thêm mấy vòng, tựa như hoa sen nhiều cánh, bao bọc lấy nhau.
Giang Trừng:...
Lam Trạm:....
Lại là Giang Trừng: Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm sao phá giải.
Lam Trạm vô cùng thành thật: Không biết.
Giang Trừng vô cùng sốt ruột, tâm tình hoảng loạn khiến chuông bạc bên hông vô thức kêu lên leng keng, tiếng kêu không lớn nhưng lại tác động đến kết giới, mơ hồ thấy được kết giới có xu hướng nhạt đi.
- Đúng rồi, chỗ ta có A Niệm ký thác chuông bạc, nói không chừng có tác dụng.
Giang Trừng lấy trong ngực áo Lam Niệm chuông bạc, thúc giục linh lực, cố tình khếch đại âm thanh, tiếng leng keng vang vọng khắp nơi, kết giới tựa hồ cảm ứng được, tầng tầng lớp mở ra, Lam Trạm nhắm chuẩn thời cơ, vội vàng phóng vào giữa trận pháp đem Lam Niệm ôm lên, Giang Trừng liền triệu hồi Tử Điện, đem roi dài cuốn lấy eo y , kéo cả hai ra ngoài trước khi kết giới bởi vì mất đi trận nhãn mà khép lại, đem Lam Trạm cũng nhốt vào. Bọn họ không hề bàn bạc trước nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, Lam Trạm ôm Lam Niệm, toàn thân y phục rách nát, thấm đẫm máu tươi, tuy nhiên lại không có bất kỳ vết thương nào, sắc diện có chút tái nhợt nhưng vẫn còn lưu chút độ ấm. Đủ thấy kết giởi bảo hộ Lam Niệm thân xác quá tốt.
Mặc dù y thường thường ôm Lam Niệm nhưng trước đây Lam Niệm chỉ là một cái hồn phách, không có trọng lượng, hiện tại ôm tuy rằng có chút nặng, ngược lại một chút cũng không muốn buông ra, trong lòng trào dâng lên một loại cảm giác ấm áp , hạnh phúc lại cực kỳ yêu thích, Lam Trạm nghĩ đây hẳn là huyết thống liên kết đi.
- Chúng ta trước trở về Vân Mộng tắm rửa sạch sẽ cho A Niệm.
Lam Trạm không phản đối, con cháu Lam thị ít nhiều có chút khiết phích, thế nhưng Lam Trạm một chút cũng không ghét bỏ Lam Niệm dơ bẩn, ngược lại ôm càng chặt chút, mặc cho mùi tanh trên y phục không ngừng xộc vào mũi. Lam Trạm nhìn ra Giang Trừng cũng muốn ôm Lam Niệm, liền nghiêng đầu nhìn hắn:
- Muốn ôm?
- Lão tử thèm vào.
Giang Trừng khẩu thị tâm phi nói, Lam Trạm cũng mặc kệ hắn , một mạch bỏ đi trước, Giang trừng nhìn y bỏ đi liền đuổi theo.
- Nếu là ngươi mệt, ta có thể giúp ngươi ôm.
- Không mệt.
- Ngươi có mỏi tay không, ta giúp ngươi ôm một lát.
- Không mỏi.
- ...
----+++----
Liên Hoa Ổ
Lam Trạm giúp Lam Niệm cởi bỏ y phục bẩn, sau đó đem nó bế vào chậu tắm. Mặc dù Lam Trạm nhìn qua Lam Vong Cơ giúp Lam Niệm tắm rất nhiều lần, nhưng mà y vẫn chưa từng làm qua a. Lam Niệm tắm rất yên tĩnh, lại ngoan ngoãn cho nên cũng không cần phải dọn dẹp gì nhiều. Giang Trừng nhìn Lam Trạm loay hoay vụng về mãi chưa tắm xong cho Lam Niệm, thở dài một cái, liền bảo y đứng sang một bên:
- Không hổ danh từ nhỏ được hầu hạ lớn lên Lam nhị công tử, nhìn ngươi xem , vô dụng như vậy, tắm cái hài tử cũng không làm được.
Lam Trạm bị mắng vô cùng oan ức nhưng cũng không thể chối cãi, y bây giờ bộ dáng thực không nỡ nhìn, tóc tai tán loạn, y phục bị ướt nước một nửa. Trái lại , Giang Trừng rất thuần thục, hắn thuần thục vốc nước rửa sạch thân thể cho hài tử, sau đó thuần thục hong khô tóc, buột phát quan, giúp đứa nhỏ mặc tân y phục.
- Ngươi còn đứng đó làm gì, không lẽ ngươi định cứ như vậy trở về Lam gia?
- ...
Lam Trạm đúng là ức không tả nổi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi thay một bộ tân giáo phục, chải tóc, đeo mạt ngạch. Chính tại lúc lên đường thời điểm, Lam Trạm phát hiện Giang Trừng đã đem chuông bạc của Lam Niệm đeo ở bên hông cho nó, hắn cũng cho đứa nhỏ mặc một bộ tử y giáo phục, nhìn qua đặc biệt đáng yêu. Chỉ là đáng yêu như vậy, lại một mực nhắm nghiền mắt, không có một tia sinh tức. Càng nhịn đến càng nhịn không được đau lòng.
-----++++----
Hạ xuống sơn môn thời điểm, Lam Trạm cùng Giang trừng liền bắt gặp hai cái hài tử, chừng mười một, mười hai tuổi đang chơi ở gần sơn môn. Lam Trạm lạnh giọng gọi:
- Cảnh Nghi, Tư Truy.
Hai đứa nhỏ liền chạy sang, hai cái hài tử ngọc tuyết đáng yêu, một cái còn đặc biệt hoạt bát, lanh lợi. Một cái, Giang Trừng nhíu nhíu mày, trách không được năm đó hắn tìm không thấy, thì ra này đứa nhỏ sớm bị Lam Vong Cơ ôm về Lam gia dưỡng .
Lam Cảnh Nghi ngước mắt nhìn Giang Trừng lại nhìn hắn đang ôm Lam Niệm, chớp mắt ngây thơ hỏi:
- A Niệm vì sao không động a, ta buổi sáng còn thắc mắc vì sao không thấy A Niệm đâu.
Lam Trạm cùng Giang Trừng liếc nhau, Lam Trạm liền phân phó:
- Ta cần phải đi Ám Các, hai ngươi đưa Giang tông chủ tham quan một vòng Vân Thâm đi.
- Dạ.
Lam Cảnh Nghi nhìn Giang Trừng, cười thật đáng yêu nói:
- Giang tông chủ, mời ngài đi tham quan nhà chúng ta a.
Sau đó còn rất tự nhiên kéo Giang Trừng đi, Lam Tư Truy tự giác thất lễ vội nói:
- Cảnh Nghi a, không được kéo Giang tông chủ.
Lam Trạm tiếp nhận Lam Niệm liền ôm đi Ám Các, mỗi nhà đều có vài cái mật thất, vài cái bí pháp, đây cũng là Lam gia bí pháp, Giang Trừng tự nhiên hiểu những này nên mới thuận theo Lam Cảnh Nghi rời đi.
-----****-----
Trải qua mấy canh giờ, cũng đã sắp tối, Lam Tư Truy bảo Lam Cảnh Nghi cùng đi cho thỏ ăn. Giang Trừng nhàm chán nên cũng theo bọn hài tử đi.
- Nhà các ngươi cũng sẽ nuôi thỏ sao?
Nhìn thấy mấy cái lông xù đáng yêu, béo tròn mập mạp, Giang Trừng không nhịn được ôm lên, ân, rất mềm, ôm thật thích. Lam Cảnh Nghi nhìn thấy liền sợ đến tái mét, run rẩy nói:
- Đây....đây là Hàm Quang Quân dưỡng thỏ a, ngài nếu động vào bọn nó, kia Hàm Quang Quân sẽ rất tức giận.
- Cảnh Nghi!
Lam Tư Truy vội vàng nhắc nhở, Lam Cảnh Nghi không hiểu nghiêng đầu nhìn, Giang Trừng cũng cảm thấy mất hứng liền đem con thỏ thả về chỗ cũ, lại cũng không động.
Xa xa có bóng người đi đến, Giang trừng liếc nhìn, Lam Vong Cơ ôm theo Lam Niệm trở về. Hắn vội bật dậy, chạy đến hỏi y:
- Như thế nào rồi?
- Không vấn đề, chỉ là Lam Niệm thân thể có thương tích, cần phải nghỉ ngơi.
- Kia nếu không có chuyện gì, ta trước về Liên Hoa Ổ.
Mặc dù Giang Trừng cũng rất muốn ở lại đợi nhưng hắn tông vụ nhiều, không thể bỏ mặc cho lão quản gia được. Hắn đang định bỏ đi, Lam Trạm liền ngăn lại:
- Lam Niệm tỉnh lại nếu nhìn thấy ngươi sẽ rất vui.
GIang Trừng bước chân khựng lại, trong lòng do dự, thế nhưng hắn vẫn không dừng lại, ngược lại bước đi càng nhanh:
- Ta trở về sắp xếp, nhất định sẽ sớm đến đón A Niệm.
Lam Trạm cô đơn nhìn bóng lưng tàn nhẫn của hắn ngày một xa dần.
------------ Hết chương--------
p/s: Chương có vẻ hơi có vần đề, thiếu logic, nhưng ta vẫn muốn đăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro