chương 8: Cầu Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Cầu Y
Giang Trừng trở lại Liên Hoa Ổ kiểm kê sổ sách, phân phó các việc, hắn cần phải đi Lam gia , Lam Niệm chưa tỉnh, tuy rằng Lam Vong Cơ không nói rõ, nhưng tắm cho Lam Niệm thời điểm hắn liền nhìn ra Lam Niệm thân thể đã sớm thương tổn vô cùng trọng, xương cốt nhiều đoạn đứt gãy, kinh mạch tắt nghẽn, Lam Niệm có thể tỉnh lại hay không, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng. Cũng phải thôi, Lam Niệm tuổi nhỏ, cư nhiên dùng cấm thuật vượt thời không, làm sao có thể giữ được thân thể nguyên vẹn không thương tổn? Thực là câu chuyện hài.
----+++----
Lam Niệm sớm đã hôn mê hơn tháng ròng, Giang Trừng cùng Lam gia huynh đệ khắp một tháng này khắp nơi cầu y, vội đến sứt đầu mẻ trán. Chỉ là bất kể y sư nào được mời đến cũng đều lắc đầu ngầy ngậy, bọn họ là bất lực a. Ngay cả nhất đại Y sư Lam Tinh còn không có biện pháp, mấy cái Y tu nhỏ nhoi như bọn họ làm thế nào có thể chữa được đâu?
Mời đi một vị Y sư, Lam Hi Thần sớm không giữ nổi nụ cười, y mệt mỏi ngồi phịch xuống , lưng tựa vào thành giường, thở dài não nề. Một chút quy phạm cũng không có, Lam Hi Thần nâng tay che mặt, muốn đem phiền não phất rơi. Lam Trạm ngồi tại bên giường cẩn thận đem chăn dịch lại, sau đó ngồi vào bên mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt xanh xao của đứa nhỏ. Không khí âm trầm đến đáng sợ.
Giang Trừng đúng lúc tiến vào, trên tay mang theo một bát dược dậy mùi đắng ngắt, Lam Trạm cau mày, mùi thuốc có chút khó chịu, Giang Trừng cũng không nói gì chỉ là liếc mắt ra hiệu cho y đem Lam Niệm dựng dậy, hắn tự tay đút thuốc cho nó. Biết rằng uống thuốc không có tác dụng nhưng thà rằng miễn cưỡng duy trì Lam Niệm sự sống còn hơn mất đi mãi mãi. Chưa từng có được, càng không thể buông tay. Chính là Lam Niệm môi răng mím chặt, thuốc không cách nào vào miệng, đổ vào bao nhiêu đều sẽ theo khóe miệng chảy xuống. Giang Trừng cũng không tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn đút từng thìa thuốc .
Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, Lam Trạm nhìn Giang Trừng trước nay chưa từng có dịu dàng cùng kiên nhẫn, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói này. Suy cho cùng, đứa nhỏ của mình, làm sao có thể không thương?
- Huynh trưởng, nếu không chúng ta vào nhân gian tìm thử xem?
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn đệ đệ, khuôn mặt không giấu nổi mệt mỏi, y đưa tay day day ấn đường, cười giễu hỏi:
- Tu Tiên giới Y sư còn không chữa được, y sư từ nhân gian làm thế nào chữa đây?
Giang Trừng nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đề nghị:
- Ta biết một cái tu tiên gia tu dược tiên, chính là Lĩnh Nam Tiêu thị, bọn họ luyện dược chế thuốc, dựa vào tiên đan mà tu luyện, tuy rằng không có linh lực giống chúng ta , nói không chừng Y thuật lại cực kỳ tuyệt diệu.
Lĩnh Nam Tiêu gia, chính là một cái Tu tiên thế gia tu bằng tiên dược, bọn họ nổi tiếng nấu thuốc luyện đan, đan dược luyện ra dùng không hết thì bán lại cho các nhà, Giang thị cũng xem như một mối làm ăn lớn của bọn họ. Giang Trừng nghe nói y thuật của đệ tử Tiêu thị vô cùng tốt, thường xuyên xuống núi giúp đỡ thường dân bá tánh chữa bệnh, hắn trong lòng cũng khá coi trọng Tiêu thị này, mỗi lần thương lượng làm ăn cũng sẽ nương tay một ít.
- Huynh trưởng, ngươi hỏi xem Lam Tinh đánh giá thế nào?
Lam Tinh là Lam gia ngoại môn đệ tử, một cái Y tu Y thuật cao minh, năm đó cũng là từ nhân gian lượm về. Bình thường hắn trông coi dược phòng, kiểm tra dược , cùng các y tu khác giống nhau chữa bệnh cho Lam thị đệ tử. Lam thị cùng Tiêu thị cũng có mối làm ăn, có điều Lam Hi Thần không quá rõ Tiêu thị, bởi cùng Tiêu thị giao thiệp đều do Lam Tinh xử lý.
- Cũng được. – Lam Hi Thần hướng bên ngoài đệ tử sai đi mời Lam Tinh đến.
Lam Tinh đang ở dược phòng xem y thư, muốn xem thử có cách nào chữa trị cho tiểu công tử hay không, lúc bị đệ tử đến gọi còn sợ đến đánh rơi quyển sách. Nga, hắn thật sự bất lực a, có trách trách hắn thiên phú có hạn, năng lực cũng có hạn, không phải là thiên sinh nhất giai như ai đó. Lam Tinh trong lòng không ngừng ca bài hoang mang, chậm chạp đi theo đệ tử đến chỗ bọn Lam Hi Thần. Đến nơi thời điểm, hắn vô cùng quy củ hành lễ, Lam Hi Thần phất tay ra hiệu. Lam Tinh liền nghiêm cẩn đứng một bên.
- Ngươi thấy Tiêu thị như thế nào?
- Tiêu thị?
- Chính là Lĩnh Nam Tiêu thị, ta nghe nói bọn họ là tu dược tiên, dược phòng đều do ngươi phụ trách, ngươi đánh giá năng lực của bọn họ thế nào?
Lam Tinh lúc này mới dám thở phào một hơi, ân, nếu là muốn hắn đánh giá một cái tu dược tiên như Tiêu thị, hắn làm được. Huống hồ, Tu tiên giới chỉ có mỗi một cái Tiêu thị tu dược tiên mà thôi.
- Theo ta đánh giá, Tiêu thị là Tu tiên giới đệ nhất dược sư, dược thảo cung cấp chất lượng vô cùng tốt, y thuật cũng rất tài giỏi, nhưng nếu là muốn bọn họ cứu tiểu công tử, ta e rằng cũng không có khả năng.
Giang Trừng nghe thấy nhíu mày:
- Ngươi chắc chắn?
- Chắc chắn. Tiêu thị mặc dù dược sư rất tốt nhưng dù sao cũng là cái dược sư, y thuật cao cũng chưa chắc đã cao hơn y sư ở tu tiên giới. Huống hồ, tiểu công tử tình trạng thực sự…
Cả ba nghe xong trầm mặc. Những tưởng ddem Lam Niệm hồn phách trở lại cơ thể là đã có thể viên mãn,Lam Niệm sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, có điều thực tế vẫn rất tàn nhẫn, mà thiên đàng cùng địa ngục cách nhau cũng chỉ có như vậy mà thôi. Lam Niệm nếu cứ như vậy, mãi không tỉnh, nói không chừng càng là một loại giày vò đau đớn vô cùng.
Nhìn thấy sắc mặt của ba người bọn họ, Lam Tinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng:
- Tông chủ, ta biết một người, có điều người này tính tình có chút quái dị, hơn nữa hắn rất ghét tu tiên giới, chỉ sợ mời không được hắn.
- Ngươi nói.
Mặc dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng bọn họ vẫn là muốn thử.
- Chính là sư đệ của ta, Ngu Đoạn Ly, hắn là thiên tài y thuật, y thuật rất tốt, chỉ cần còn một hơi thở hắn đều có thể kéo người trở lại nhân gian. Chỉ là hắn tính tình quái dị, lại căm ghét tu tiên vô cùng, ngay cả ta cũng không chịu được hắn.
- Quái dị như thế nào?
Lam Hi Thần biết rõ Lam Tinh là một người dễ tính như thế nào, ngay cả hắn cũng cảm thấy không chịu được, e rằng kẻ này thực sự khó mời.
- Khụ, xin thứ lỗi, có thể sẽ có chút thất lễ._Lam Tinh thanh khụ hai tiếng, sau đó lên giọng: ”Muốn lão tử cứu ngươi cũng được thôi, có điều còn phải xem ngươi có hợp nhãn ta không đã?” . Nhìn thấy ghét không cứu, quá nhiều tiền không cứu, chưa chết không cứu, đáng chết không cứu.
Ba vị nghe xong mặt mày đều đen lại. Lam Trạm nhớ tới Ngu Hàn trong ký ức của Lam Niệm cũng không có cái gì tính tình quái dị, tuy rằng mặt mũi có chút lạnh nhạt nhưng kỳ thực cũng rất dịu dàng, dưỡng Lam Niệm thời điểm cũng giống một từ phụ, kiên nhẫn lại dịu dàng. Chỉ là người nọ cũng không phải ở thế giới này.
Lam Hi Thần vẫn muốn thử mời Ngu Đoạn Ly, Giang Trừng để đề phòng cũng muốn mời Tiêu thị đến, nếu là vị kia không tới, mời Tiêu thị tới xem thử, nói không chừng lại có cao nhân chữa được.
- Lam Tinh làm phiền ngươi báo cho nơi ở của hắn, chúng ta đến thỉnh.
Lam Hi Thần nhìn Lam Tinh, Lam Tinh lại lắc lắc đầu, thành thật nói:
- Ta cũng không biết hắn ở đâu, còn nhớ sáu năm trước xuất sư thời điểm hắn báo hắn đến Lĩnh Nam làm ăn, cũng không biết bây giờ còn ở nơi đó hay không._ dường như nghĩ ra điều gì, Lam Tinh vội nói thêm_ có điều, ta vừa mới nhớ đến ngày Ngu Đoạn Ly bái nhập sư môn , hắn từng nói hắn xuất thân từ một cái tiên môn, có điều bản thân không thể kết đan nên liền bị trục xuất khỏi tông môn. Hắn từ đó liền căm ghét tu tiên giới, nếu là chúng ta mời hắn đến Vân Thâm, e là hắn sẽ không đến.
- Chúng ta cũng không thể mang theo Lam Niệm đi lang thang khắp nơi tìm một cái vô tung vô tích người được.
- Nếu không trước mời Tiêu thị, sau lại cẩn thận dò la tin tức của hắn xem!
Giang Trừng đề nghị, ý kiến này rất hợp lý, vừa hay Tiêu thị cùng Ngu Đoạn Ly đều ở tại Lĩnh Nam, nói không chừng vừa đến nơi liền gặp được Ngu Đoạn Ly rồi.Lam Trạm một bên im lặng, trong lòng cẩn thận suy nghĩ xem Ngu Hàn trước kia có thói quen nào không, sau đó dựa vào đó đi tìm hắn.
- Ta sẽ viết một tấm bái thiếp, Vong Cơ ngươi mang đến Tiêu thị mời bọn họ đi Lam thị một chuyến, chúng ta nhất định hậu đãi.
- Ân.
- Ta cũng muốn đi xem xét tình hình mấy thương vụ ở Lĩnh Nam, thuận tiện Hàm Quang Quân có thể đi theo đánh xe cho lão tử.
Lam Trạm:...
Lam Hi Thần: Giang tông chủ, ngươi....tha cho Vong Cơ, hảo không?
Giang Trừng không cảm thấy Lam Hi Thần đang điên cuồng bắn tia lửa điện về mình, rất thản nhiên giải thích:
- Lam Nhị ngươi đừng nói với ta ngươi định tự mình ngự kiếm đi Lĩnh Nam , ta  nhất định sẽ cười chết.
Giang Trừng không có hảo ý nhếch môi khiêu khích, Lam Trạm đen mặt, tuy là dạo này quan hệ bọn họ bởi vì Lam Niệm mà tốt lên không ít, nhưng là Giang Vãn Ngâm quả thật nhỏ mọn, rảnh rỗi sẽ lại lôi y ra mà khiêu khích, Lam Trạm bị chọc đến điên rồi, còn nhịn nữa Lam Trạm liền đổi thành họ Giang.
Lam Hi Thần phát giác Lam Trạm nét mặt âm lãnh, trên mặt hiện lên sáu chữ rất rõ ràng: " ta muốn giết Giang Vãn Ngâm" , liền che ở trước người Lam Trạm, đem một tay để ở sau lưng, cứng rắn kiềm chặt Lam Trạm, trước mặt lại mỉm cười như gió xuân , ấm áp hỏi Giang Trừng:
- Giang tông chủ đây là có ý gì?
- Ha, ý gì, bản tông chủ thì có thể có ý gì. Chính là bất kể từ Cô Tô hay từ Vân Mộng đến Lĩnh Nam đều xa xôi cực kỳ, đường xá xa xôi, khí hậu khác biệt, chưa nói đến khẩu vị cùng văn hóa , trừ khi nhà ngươi đệ đệ đạt đến Hóa Thần cảnh, chém rách không gian, xuyên qua đến đó , còn muốn ngự kiếm, phải đi bao nhiêu ngày mới có thể tới ? Có ngự nổi hay không nha!
Lam Hi Thần nghe xong hiểu rõ, đúng là Lĩnh Nam cách nơi này quá xa, ngự kiếm tuy rằng có thể đi nhanh nhưng lại tốn nhiều linh lực, sức người có hạn, với bản tính cố chấp của đệ đệ, khẳng định sẽ ngự kiếm liên tục không nghỉ.
Vẫn là Giang tông chủ rõ đời. Y thở ra một hơi, cảm thấy bản thân một ngày đã già đi không biết bao nhiêu tuổi rồi.
- xe ngựa thuận tiện đem A Niệm cùng đi.
Sau khi bàn tính kỹ càng, Giang Trừng liền trở về Giang thị thu xếp công vụ, lại kiểm kê sổ sách về thương nghiệm ở Lĩnh Nam, xem qua ghi chép các đơn hàng của Tiêu thị, cẩn thận xem qua mấy cái thương gia tại Lĩnh Nam, xem có người nào tên là Ngu Đoạn Ly hay không. Một bên sai chủ sự đi tuyển hai con ngựa tốt, một cái xe ngựa chắc chắn, chuẩn bị hành lý đi xa. Chủ sự rất tò mò, muốn hỏi hắn đi đâu, Giang Trừng cũng không giấu diếm, hắn nói đi Lĩnh Nam xử lý công vụ. Chủ sự liền nhắc hắn bảo trọng.
___""""____
Vân Thâm sơn môn,  Lam Trạm ôm theo hôn mê Lam Niệm, sau lưng cõng cầm, bên hông giắt Tị Trần , chậm rãi đi xuống núi. Lam Hi Thần ở phía sau không ngừng nhắc y phải cẩn trọng, Lam Trạm rất lễ phép đáp ứng. Nhìn thấy Giang Trừng thời điểm, Lam Trạm kinh ngạc đến hóa đá.
Người kia cũng không mặc tử y thường thấy, ngược lại đổi một bộ y phục màu đen, chất vải thượng hạng, cắt may tinh xảo, hắn không dùng phát quan vấn tóc, ngược lại dùng một sợi dây vải màu đen buột cao thành đuôi ngựa, vẫn là y phục bó , nhẹ nhàng, linh hoạt.  Nhìn thấy Lam Trạm lạnh nhạt đứng nhìn mình, Giang Trừng khó chịu nói:
- Lão tử đi vân du đổi cái y phục đã làm sao, ngươi không cần kì thị như thế. Ngược lại chính là ngươi, đi đổi thân y phục khác, chúng ta đến Lĩnh Nam xa xôi lại nguy hiểm trùng trùng, không nên để lộ thân phận.
Lam Trạm khó xử, y ngoại trừ Lam gia giáo phục cũng không có cái khác y phục,nhưng nghĩ đến Giang Trừng nói cũng rất có lý. Huống hồ bên người còn có Lam Niệm, nếu như để bọn ma tu biết được hẳn sẽ kéo đến tập kích bọn họ. Giang Trừng nhìn Lam Trạm rũ mi, đứng yên không động, vậy mà nhìn ra y đang khó xử, hắn thản nhiên ném một bộ y phục vào mặt y:
- Cầm lấy.
Lam Trạm: ....
- Giao A Niệm cho ta, ngươi đi đổi y phục.
Giang Trừng đưa tay tiếp Lam Niệm, tùy tay đem y phục cởi ra, muốn thay cho nó một bộ y phục khác dễ chịu hơn. Lam Trạm nhìn bộ y phục màu trúc non trước mắt, màu sắc rất nhạt, còn thêu nổi trúc văn, y phục được may từ tơ lụa thượng hạng, mát mẻ dễ chịu, mặc lên cũng rất nhẹ nhàng, đường may tinh xảo, xinh đẹp. Xem ra hắn chuẩn bị y phục cũng rất có tâm.
Giang Trừng đợi hơn một khắc vẫn chưa thấy Lam Trạm quay lại, bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Hắn đã thay xong y phục cho Lam Niệm, là một bộ quý công tử bình thường mặc y phục, y phục màu trắng viền đỏ, thêu nổi long văn, uốn lượn khỏe mạnh. Hắn đem Lam Niệm tóc dài tết thành hai tiểu bím tóc, cùng mình giống nhau trát thành đuôi ngựa.
Đang lúc muốn mắng người thời điểm Lam Trạm cuối cùng cũng trở lại, chỉ là bộ dạng có chút kỳ quái. Nga, Giang Trừng tỏ vẻ, ta khẳng định bị ảo giác, như thế nào cư nhiên nhìn thấy Lam Nhị thẹn thùng đâu??? Đều là nam nhân với nhau, cũng không phải cái gì người lạ, thay cái y phục, thẹn thùng gì chứ, cũng không phải dâu mới về nhà chồng.
Lam Trạm luôn là một bộ cao lãnh lạnh nhạt, bất cận nhân tình. Bây giờ lại tựa hồ giống quý công tử bình thường, từ nhỏ quen đọc sách viết chữ, lộ ra trang nhã thanh cao. Có điều, Giang Trừng phát hiện ra cái vấn đề to đùng, làm sụp đổ hình tượng công tử nho nhã trước mặt.
- Lam Nhị, ngươi...không biết trát tóc?
Lam Trạm xấu hổ muốn chết, hai tay siết chặt vạt áo, cúi đầu, rũ mi, miết mết chính mình y phục, cắn răng:
- Ân.
Giang Trừng:....
Giang Trừng bất lực đưa tay đập trán trong lòng thầm mắng: Trách không được ngươi bình thường đều không trát tóc.
- Tới, ta giúp ngươi.
- Đa tạ.
- Trát có cái tóc cũng không biết, đại ca ngươi dưỡng ngươi đúng là quá vất vả.
Lam Trạm ngồi vào bên người Giang Trừng, Giang Trừng nhìn mớ tóc đen đáng thương bị chủ nhân quấn thành một đoàn mà thở dài thương hại cho bọn nó, lại cẩn thận dùng lược gỗ gỡ từng tầng ra, hắn rất cẩn thận, cũng không cố ý làm đau Lam Trạm, tỉ mỉ đem tóc dài chải gọn, cẩn thận thúc cao thành một cái đuôi ngựa, lại dùng ngọc quan thúc chặt, có lẽ bởi thúc quá chặt, Lam Trạm có hơi nhíu mày, ngược lại cũng không phản kháng. Chính là tóc Lam Trạm so hắn càng dài, mặc dù đã thúc cao tận đỉnh đầu, đuôi tóc vẫn dài xuống  quá thân.
- cũng không tệ.
Giang Trừng nhìn Lam Trạm, đánh giá một câu. Lam Trạm đưa tay sờ sờ thúc quan, là một cái ngọc quan, theo ngọn tóc mềm mượt sờ đến tận đuôi.
Kỳ thật đâu chỉ có không tệ, dung mạo Lam Trạm vốn đã đẹp đẽ, hiện tại thúc tóc lộ ra một loại cao ngạo hiên ngang, cũng không giống như bình thường không có sinh tức. Ngược lại càng là giống một cái văn võ song toàn tài nhân.
- Ngươi biết đánh xe sao?
- Biết.
- Vậy ngươi đánh , ta vào trong ngủ một lát. Buổi tối ta thay cho ngươi .
Giang Trừng lười biếng duỗi eo một cái, sau đó tiến vào trong xe, ôm lấy Lam Niệm ngủ rồi. Lam Trạm vén rèm xe, nhìn thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ, vẻ mặt giãn ra hết sức ôn hòa, khó chịu trong lòng đột nhiên tiêu biến. Hỏa khí bị Giang Trừng châm ngòi cũng chậm rãi biến mất, y rũ mi , buông rèm, ngồi ở càng xe, thuần thục đánh xe.
Kỳ thực, cứ như này cũng rất tốt.
Lam Trạm không biết tại sao, chỉ là cảm thấy như này cũng rất tốt. Y ở một bên canh giữ , Giang Trừng cùng hài tử an tâm say ngủ, loại cảm giác này quá tốt đẹp. Sẽ  càng tốt đẹp nếu như Lam Niệm khỏe mạnh an yên.
____ Hết____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro