7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ayy uii...cái lỗ tai của tui...

Con Linh cảm nhận được hai bên tai của nó lùng bùng thấy rõ. Giờ bốn đứa đang ngồi ở ghế đá ngoài sân bệnh viện y hệt mấy người vô gia cư. Có khi nào lỡ tụi nó quậy quá rồi bị người ta đuổi về nhà không trị bệnh luôn hông??

Công nhận qua đợt này nguyên đám tởn tới già, không dám nghịch dại thêm lần nào nữa.







- Ngọc!!

Có ai gọi tên cô trong lúc cô đang thẩn thờ.

Phương Nhi không mặc đồ bảo hộ, hôm nay nàng vẫn sơ mai trắng phối với quần jeans xanh, bên ngoài còn khoác thêm áo blouse trắng rất ra dáng bác sĩ. Nàng đứng ở dãy bác sĩ, cách cô một lớp kính đang ra dáng bác sĩ. Nàng đứng ở dãy bác sĩ, cách cô một lớp kính đang đưa mắt nhìn bốn cái con người vừa mới từ quỷ môn quan trở về...

- Chị Nhi

Cô chạy thật nhanh về phía Phương Nhi đứng, thấy đuôi mắt nàng cong cong, cô chắc rằng Phương Nhi cười khi nhìn thấy bộ dạng của mình. Ừ thì cũng đâu có gì đâu...tóc tai bờm xờm chưa chải, vừa mới tỉnh dậy đã bị lôi đầu đem đi chửi thì lấy đâu ra thời gian tuốt tắn. Quần áo thì hơi dơ một chút do hôm qua cùng con Linh lăn lộn dưới đất, chân thì màng dép khủng long màu xanh mượn của Thùy Tiên...

Trời ơi tự dưng muốn cắn lưỡi chết quá.

- Đêm hôm không lo ngủ dưỡng bệnh mà rủ nhau đi chọc phá người khác là sao?

Nhìn từ xa y hệt như mấy bà mẹ đang tra khảo con cái vậy, Phương Nhi đứng khoanh tay nhìn Bảo Ngọc, còn cô thì đang cúi đầu cầm lấy vạt áo bên dưới vò vò kéo kéo

- Là..là..là em bị rủ rê thôi, chứ thật ra lúc đó...lúc đó em ngủ rồi

Lạy trời cho ba đứa kia không nghe thấy, nếu không tụi nó ngũ mã phanh thây cô cho coi. Mà cũng chắc gù Phương Nhi tin...lí do thực sự là do cô thấy ghéc cái tên bác sĩ đó vui vẻ với nàng, nói ra chỉ sợ Phương Nhi cười vào mặt.

- Tôi thấy Ngọc nên về phòng tắm rửa rồi dọn đồ đi là vừa, cũng trễ rồi...

Ơ kìa...........










Tự dưng đôi mắt Bảo Ngọc long lanh, không biết do tủi thân hay oan ức, mà chắc là không phải oan ức rồi đó!! Cô tủi thân là vì mình sắp bị đuổi đi rồi, từ bây giờ không được nhìn thấy Phương Nhi nữa. Lời yêu chưa kịp nói, mà em lại đi quá vội...

- Ngọc sao lại...

Phương Nhi thấy mặt cô méo xệch như sắp khóc. Định mở lời hỏi han an ủi, chưa kịp nói xong đã bị Bảo Ngọc tuôn cho một tràn

- Hức, em xin lỗi. Thời gian qua phiền chị chăm sóc...hức, em vô cùng cảm ơn.

Nói đoạn này người cô cúi 90 độ là Phương Nhi ngạc nhiên mở to mắt, sau đó Bảo Ngọc lại tiếp tục ngẩng đầu lên đối diện với vẻ mặt khó hiểu của nàng

- Không nghĩ rằng sẽ rời đi sớm như vậy, điều em lo sợ không phải..không phải là mình sẽ bị bệnh rồi chết đi..Mà là, em sẽ không còn được thấy chị nữa.

Nước mắt nước mũi của cô thi nhau chảy đầy trên mặt, Bảo Ngọc ngón tay hơi chuyển động định vươn tay ra lau đi gương mặt đối diện mình, nhưng nhận ra khoảng cách của họ chỉ vỏn vẹn một tấm kính..

- Sau này..hức, có lẽ chị sẽ *khịt khịt* sẽ quên ưm, nhưng em..hức, tuyệt đối sẽ không bao giờ...quên chị. 

Bảo Ngọc đau lòng, tự dưng đi cách ly làm chi, để cô gặp người con gái đánh thức trái tim vốn nguội lạnh của mình, để làm cô ngày đêm mơ mộng...giờ phải chia lìa trong hoàn cảnh éo le này. Cô đưa tay lên dụi thật nhanh hai hàng nước mắt, câu từ bây giờ thốt ra sợ rằng Phương Nhi nghe không hiểu, nhưng nếu không là bây giờ...thì sẽ là không bao giờ nữa!!

- Em thương chị, Nguyễn Phương Nhi, LÊ NGUYỄN BẢO NGỌC RẤT RẤT THƯƠNG NGUYỄN PHƯƠNG NHI!!










































* Quạc quạc quạc *














































AHAHAHAHHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA

Giọng cười nghe lạ quắc tán văng cái mạch cảm xúc hiện tại của Bảo Ngọc. Ai mà vô duyên dữ thần ôn dị...

- Trời đất ơi Phương Nhi, mới sáng mới mà có người tỏ tình với chị rồi hả. Ai đây? Ủa? Bệnh nhân phòng em nè phớ hôn? Bữa thấy cỏng chị chạy như bay đi cấp cứu đó.

Còn ai xạ lạ ngoài Đỗ Hà, nàng đang thướt tha đi tìm em yêu của mình thì bị lời tỏ tình lớn như loa phát thanh làm cho hú hồn. Nhưng mà sao nhìn giống chia ly đau thương quá vậy..

Đỗ Hà quay sang nhìn em mình - chỉ thấy Phương Nhi đứng bất động, hai má hơi phiếm hồng nhìn cực kỳ đáng yêu đang đối mặt với cô bệnh nhân của chị.

Bảo Ngọc mặc kệ loài động vật ngoại lại đang cản trở mình, cô áp người mình vào tấm kính như muốn gần với Phương Nhi hơn, nhưng điều đó là hoàn toàn không thể

- Em là nói thật, xin chị đừng nghĩ em nói xạo, ba hoa, thích tán tỉnh người khác. Chị không chấp nhận...cũng được. Em chỉ muốn chị biết tâm tư của mình thôi!!

Càng về sau, giọng Bảo Ngọc yểu xìu, nghe như lời thều thào vậy đó. Đỗ Hà đứng bên cạnh chứng kiến mối tình đẫm nước mắt này, nàng đưa tay lấy khăn giấy trong túi áo mình chấm chấm vài cái ở đuôi mắt  

- Từ nay về sau chị phải chăm sóc mình thật tốt, đừng bỏ bữa hay thức khuya nữa. Có thể sẽ không có ai nhắc chị...hoặc là, sẽ có một người thương chị như em, sẽ nhắc chị mỗi ngày!!

Ai nghe mấy lời này mà không đau lòng, cái tình yêu cho đi mà không nhận lại là vậy đó. Huống hồ, hai người họ còn là nữ nhân nữa...

Bảo Ngọc thấy Phương Nhi đứng bất động, hẳn là nàng nghĩ cô sẽ thật ghê tởm...hoặc nhẹ hơn, nàng muốn im lặng cho qua. Cô cúi thấp đầu, hai tay trượt khỏi tấm kính buông thỏng..

- Thôi em về đây...tạm biệt chị!!

Cô xoay lưng đi. Đỗ hà bên cạnh bị cảm động bởi những lời tình cảm của Bảo Ngọc, định xoay qua khuyên rm mình suy nghĩ lại...tự dưng thấy có gì đó sai sai. Về đâu?

- Ủa Ngọc? Về nhà hả? Chưa hết đợt trị liệu mà

Bảo Ngọc dừng lại nghe Đỗ Hà nói, rồi thở dài thườn thượt

- Chị chưa nghe chuyện tụi em đã làm sáng nay hả? Bị đuổi rồi, giờ tụi em đi về...

Nhắc lại làm chi để Bảo Ngọc đau lòng thêm vậy?? Như là con dao đâm vào tim cô, bị Đỗ Hà kéo ra rồi đâm lại một lần nữa

- Ủa dị hả? Dị cái danh sách thông báo số bệnh nhân chuyển khu hồi nãy chị đọc là giả hay sao??




























CÁI GÌ???






Tự dưng Bảo Ngọc sượng ngang 


















Ôi con sông quê con sông quê....


Phương Nhi rời đi thật nhanh để lại phía sau một Bảo Ngọc ngu ngơ cùng Đỗ Hà đang cười ngặt nghẽo. Vậy là từ nãy tới giờ do cô suy diễn đó hả??

- Cười chết mất Ngọc ơi.

Cô hận không thể bịt miệng Đỗ Hà lúc này, dòm chị ta cười mà cô quê gần chết...

- Về phòng tuốt tác lại nhan sắc đi, một lát nữa chị Nhi dẫn qua khu mới đó. Chưa gì mà đã xoắn hết cả lên

Đỗ Hà bỏ đi nhưng miệng vẫn còn cười ha hả. Nhớ lại bộ dạng của Phương Nhi vừa rồi, hình như em nàng cũng ngại gần chết thì phải....nàng sẽ chọc cho con bé nó xấu hổ chết luôn.














Bảo Ngọc quay lại chỗ đồng bọn đang ngồi, thấy ba đứa đều cúi gằm mặt. Có lẽ cũng hiểu nhầm là bị đuổi về giống như cô đi. Tuy ở chung với nhau không lâu nhưng cũng được coi là gắn bó, giờ mỗi đứa một nơi cũng không nỡ. Tụi nó thì sợ bệnh còn cô thì sợ không gặp được crush.

- Mấy đứa.....

Bảo Ngọc thấy đôi vai tụi nó run lên. Có hơi mủi lòng, ừ thì bây giờ không rời đi nhưng sau này, tình cảnh sẽ như vậy đó.

- Đừng khóc, thật ra tụi mình không có bị đuổi đâu....

Cô chưa kịp nói xong thì con linh đã ngẩng dậy đầu tiên
















-HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAH

Cái giọng cười thần sầu của nó đâm thẳng vào mặt cô, kế đó là tới Thùy Tiên cũng ngóc dậy, nó nằm ra ghế ôm bụng cười. Tiểu Vy thường ngày điềm đạm cũng đưa hai tai che mặt, thân thể run bận bật do cười quá nhiều..

- Ná...ná thở luôn mày ơi

Thùy Tiên đang nhịn, rồi tiếp tục phụt ra cười tiếp.

Trời ơi, nghĩ sao dị bà nội. Cơ mà nãy mày quân tử lắm, nói to rõ vậy mà.






Nhân sinh không còn gì luyến tiếc, Bảo Ngọc chạy một mạch biến vào trong.






Thùy Tiên đang gấp cái bộ quần áo cuối cùng cho nốt vào balo, tay lấy cây đàn bên cạnh cho vào túi bảo vệ. Định vươn vai thoải mái một chút thì phía sau có cái gì đó đụng vào người cô.

Thùy Tiên xoay lưng lại, thấy một mái đầu cao hơn đang cúi xuống - là Tiểu Vy. Bàn tay nhỏ nhắn của em cầm một góc áo sau lưng cô kéo kéo để gây sự chú ý. Rồi tự dưng, em nâng hai tay mình đến trước mặt cô. Thùy Tiên nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ đã được gấp gọn gàng, hơi mỉm cười cầm lấy

- Là cho tôi hửm?

Tiểu Vy gật đầu, hơi ngước lên nhìn thấy Thùy Tiên đã cầm nó rồi thì vội vàng rời đi, để cô nụ cười còn chưa tắt vẫn còn chăm chú nhìn em.

- Đi rồi kìa, đứng đó cười như hâm vậy bà nội.

Bảo Ngọc còn cay vụ ban sáng lắm, nên lời nói cọc cằn vô cùng. Thấy người kia bị mình chửi mà vẫn cười, nghĩ là Thùy Tiên đang trêu ngươi mình, Bảo Ngọc ôm hận đợi ngày nào đó sẽ trả thù lại gặp mười.




Thùy Tiên đi phía sau bóng lưng nhỏ nhắn của Tiểu Vy, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt..cô đã biết em không thể nói chuyện. Nhìn em khó khăn đang cố gắng giao tiếp với các bác sĩ, cô đã vội vàng đến giúp em. Dáng Tiểu Vy  nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn cực kỳ, nhưng em lại buồn. Có lẽ do em tự ti về bản thân nên ngại giao tiếp với mọi thứ, điêif đó làm cô thêm yêu thương em.

Đó là lí do vì sao cái ngày Lương Ling nói đùa rằng Tiểu Vy bị câm, Thùy Tiên đã đạp nó văng đi, vì cô sợ nó lại nhắc đến nỗi buồn của em. Nhìn thấy em, cô lại càng muốn bảo vệ và yêu thương em hơn. Mảnh giấy bên trong túi áo vẫn ngay ngắn, chứng tỏ người gửi vô cùng thành ý còn người nhận cực kỳ trân trọng.






" Cảm ơn chị vì hôm qua đã bảo vệ em ^^"


Đến phòng mới, nhìn có vẻ thoáng mát và sáng sủa hơn phòng cũ. Thay vì là giường đơn lẻ như phòng cũ thì đây là giường tầng được xếp sát vào hai bên vách. Ngoài ra ở đầu giường của họ còn có tủ nhỏ để đồ nữa.

- Ngọc bà nằm trên hay nằm dưới?

- Tao ở dưới, mấy đứa lăn xăn như mày nên ở trên đi. Ban đêm mà lỡ lăn rớt xuống tiện thể tao chôn mày luôn.

Nó bĩu môi chiếc nhìn Bảo Ngọc rồi trèo lên trên. Còn Thùy Tiên cho Tiểu Vy chọn lựa, thấy em chỉ ở phía trên nên cô giúp em đem balo để đó.

Tiếng bước chân vang vang từ phía hành lang, tiếp đó là tiếng mở cửa. Phương Nhi đứng ngay cửa phòng bệnh nhìn bốn người đã an phận chỗ ngủ, nàng có hoie liếc nhìn Bảo Ngọc rồi tự đỏ mặt..

- ừm..mọi người chuyển sang phòng mới nhưng quá trình trị liệu thì vẫn như cũ nha. Từ bây giờ cách ba ngày sẽ lấy mẫu xét nghiệm một lần, nếu kết quả tốt có lẽ mọi người sẽ được xuất viện sớm.

Lương Linh vỗ đùi nó cái chát khoái khoái, được xuất viện thì còn gì vui bằng. Bảo Ngọc vẫn nhìn chăm chăm vào nàng, tự dưng thấy ngại ghê luôn. Phương Nhi nói vài lời rồi rời đi, Bảo Ngọc thấy vậy nên cật lực đuối theo

- Coi bộ con Ngọc sắp thoát ế

Thùy Tiên nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, cả hôm qua lẫn hôm nay mệt chết cô rồi. Lương Linh bên giường kia cũng nằm xuống chán nản

- Nhìn người ta có người yêu mà thấy ham, em cũng muốn nữa.

Tiểu Vy giường trên nhìn nhìn vào tở tập vẽ của mình, em đưa nó ngang tầm mắt để che đi đôi má màu hồng vì những hình ảnh mà em đã vẽ ra, không phải cái gì đồi trụy đâu, mà là thứ mỗi lần nhìn vào đều khiến em phải đỏ mặt...











- Chị Nhi

Phương Nhi đang đi trên hành lang thì nghe gionhj nói phía sau làm cho khựng lại. Là Bảo Ngọc...lúc sáng cô tự dưng hiểu nhầm ý nàng, còn công khai tình cảm của mình làm nàng ngại muốn chết. Lúc đó tim nàng đập ba đa bin ba đa bom hết lên, cảm giác ngượng ngùng trổi dậy...

- Sao..?

Phương Nhi thề rằng nàng phải lấy hết dũng khí mới dám xoay lại nhìn Bảo Ngọc, thấy người kia chạy về phía mình mà tự dưng ngại vô cùng..

- A..chuyện lúc sáng...

Bảo Ngọc gãi đầu, sợ nàng vì chuyện này mà xa lánh mình, định nói gì đó để chữa nguy nhưng tự dưng bí bách, câu từ cứ như vậy chảy ngược vào trong..

- Tôi không dể ý quá đâu nên Ngọc...không cần thấy bận lòng về nó.

Ý Phương Nhi là, nàng chấp nhận tình cảm của Bảo Ngọc, nàng tôn trọng cô và không muốn vì điều đó mà tránh mặt cô...Phương Nhi chính là con người hiện đại, nàng sẽ không vì những ràng buộc cổ hủ mà đánh mất những mối quan hệ tốt đẹp xung quanh mình

- Thật may quá...cảm ơn chị

Bảo Ngọc thầm thở phào, chỉ cần Phương Nhi không sợ mình thì bên cạnh nàng với tư cách gì cô cũng chấp nhận. Chẳng biết mình còn tồn tại trên cõi đời này bao lâu, chỉ mong những giây phút ít ỏi này có thể bên cạnh nàng!!

- Ngọc nên về phòng bệnh, đêm qua quậy phá nhiều quá thì hôm nay nên dành thời gian nghỉ ngơi đi.

Ách...Phương Nhi cười thành tiếng trêu chọc Bảo Ngọc, cô không phục.

- Hừ, vậy em về đây.

Cô xoay người bước đi. Phương Nhi vẫn đứng đó nhoẻn miệng sau lớp khẩu trang nhìn bóng lưng Bảo Ngọc. Tự dưng co quay người lại làm Phương Nhi hết hồn, Bảo Ngọc luôn mang đến cho nàng cảm giác ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa

- Chị xinh lắm, dù đeo khẩu trang hay mặc đồ bảo hộ, dù chị có khỏe mạnh hay ốm yếu...đều rất xinh đẹp đối với em.

Nói xong rồi chạy cái vèo đi mất.











- Phương Nhi, cô bị sốt sao? Sao tôi thấy mặt cô hồng hào quá vậy??

Chị y tá nào đó tốt bụng lên tiếng. Mặc dù hơn phân nửa mặt nàng đã bị khẩu trang che đi nhưng phần trán ửng hồng hồng vô cùng khác biệt với lớp da ở cổ..

- Người ta bị rớt vào lướt tình đó, bệnh này không trị được đâu chị.

Đỗ Hà khoanh tay cười sặc sụa gần đó, coi bộ em nàng sắp cs người hốt thiệt rồi!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro