chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Nguyễn nhìn Thanh Thủy với đôi mắt hứng thú

- Hạnh phúc sao? Trên đời này không có tiến chính là bất hạnh. Dù cho cô có cười cả ngày, nhưng mà không có tài chính thì vẫn là một con thất bại!!

Ông đứng lên chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua từng gương mặt của những người trong phòng

- Tiến không phải tất cả, nhưng tất cả được mua bằng rất nhiều tiến. Cô một hai ca ngợi cái hạnh phúc của mình, nhưng có quên mất ngày no ba bữa mới là chân lí

Ông dừng lại trước mặt con gái mình, nhìn thấy hai bàn tay của chúng đang siết chặt nhau càng làm ông khinh bỉ

- Ba không cho con cảm giác của gia đình, nhưng ít ra cũng đổi lại chỗ đứng của con trong xã hội. Đồ con mặc trên người, nhà con đang ở, tiền con sử dụng không phải là từ những đồng tiến đó mà ra sao?

Ông muốn con gái mình tỉnh ngộ, bây giờ đầy đủ thì sau này nhất định cũng phải như vậy. Ông lăn lộn ngoài xã hội, dùng bao nhiều chất xám để nhận lại tiền tài không phải để nhìn đứa con gái mình nuôi năng bấy lâu đi theo một đứa không có tiền đó. Nhưng ông càng nói, gương mặt Ngọc Thảo vẫn không có chút thấu hiểu, trái lại còn lạnh lẽo vô cùng

- Bác ơi, cái đáng nói ở đây là bác kiếm tiền mà quên luôn cảm xúc của chị Thảo kìa, chứ ai hạ thấp cái tiến cái bạc nhà bác đầu.. làm thấy ghê. Nếu bác nói không có tiến là không hạnh phúc, thử xuống quê ở ít lâu rồi biết. Người ở đó thiếu thốn thiệt, mà được cái người ta sống có tình có nghĩa. Người ta ăn cơm với muối, còn nghèo nữa là ăn khoai lang uống nước, mà người ta thương gia đình. Ban ngày bên ngoài bươn chải, ban đêm về nhà yêu vợ yêu con. Lâu lâu buồn lôi ra giữa sân giữa xóm đánh nhau nhưng mà tình thân không có bị mất chất.

Ngọc Hằng đặt hai tay ra trước thưa chuyện cung kính vậy thôi chứ đừng dòm cái mặt nó nghe cách nó nói chuyện là biết nó nhịn ông Nguyễn nãy giờ, ràng nói mé mé vậy thôi chứ gặp ngoài chợ là nó khô màu lâu rồi.

- Đúng rồi đó bác ơi, lúc trước chị Thảo thiếu thốn tình cảm. Giờ chỉ tìm được tình yêu của đời mình mà bác cấm cản thì thiệt thòi cho chỉ quả. Mình cũng xế chiều rồi, bác đồng ý đi cho chị Thảo vui.

Hả? Ông Nguyễn quay lại nhìn Trịnh Linh... Mới năm mươi tuổi thôi mà bị trù là xế chiều rồi!! Còn Thùy Tiên với Ngọc Hằng nhìn Trịnh Linh như kiều "trời ơi sao bà gan quá dị?", Tiểu Vy kế bên chỉ biết lắc đầu. Tội Ngọc Thảo, nàng không nghĩ em gái mình hôm nay mạnh miệng dữ vậy

- Không có đồng ý gì ở đây hết. Hai đứa con gái cưới nhau, dòng họ hai bên biết ăn nói như thế nào?

Ông tức giận quay lại sofa ngồi ịch xuống, bây giờ ông

chuyển sang cay củ bốn đứa cao cao thấp thấp bên kia chứ không còn là hai cô gái bé nhỏ trên cầu thang nữa.

- Thời buổi giờ hiện đại rồi bác ôi, nhà nước có cấm cản đâu. Có ên bác tưởng mình là nhà nước rồi....um

Tiểu Vy bịt miệng Thùy Tiên. Thấy chưa, đứa nào ở chung với con Hằng mà không vô duyên đầu. Trừ bé Vy không nói được thôi chứ không cũng hong thua gì mấy người nay

Dắt theo mấy đứa này toàn làm hư cơm hư gạo, ông Nguyễn đầu như xì khói còn tụi nó khúm núm ôm chặt miệng mình. Thanh Thủy thấy không ổn nên đành lên tiếng giải vây

- Bác Nguyễn, con biết bác không đồng ý vì lo cho danh tiếng của chị Ngọc Thảo với cuộc sống của chị ấy sau này. Bây giờ con có nghèo thiệt, ở nhà thuê đi làm mướn. Nhưng nếu bác chấp nhận cho con thời gian để thay đổi, con hứa sẽ không làm bác thất vọng đâu.

Thấy chưa, chuyện gì cũng đến tay Thanh Thủy này hết. Phải mềm mỏng mới được lòng người ta, chưa kể bác Nguyễn cũng lớn tuổi nữa. Tụi kia lo nhìn tao mà học hỏi nè

- KHÔNG LÀ KHÔNG. SAO NÓI QUÀI MÀ MẤY ĐỨA BAY LY QUÁ VẬY HẢ? ĐI VỀ NHÀ HẾT ĐI

Nhờ Thanh Thủy góp lời nên ông Nguyễn muốn tăng xông, tức giận đòi đuổi nguyên đám về hết. Ngọc Thảo tức giận

- Ba không chấp nhận con với Thủy, dù là ai đi nữa con cũng không chịu!!

- Con ngang bướng vừa phải thôi, rốt cuộc là giống ai vậy hà?

Ông tức giận đối mặt với Ngọc Thảo. Bồn đứa kia kế bên xi xàm

- Ngộ ha, ông đẻ mà ông hỏi giống ai. Chắc của nhà hàng xom

- Ứ đúng rồi, chị Thảo tánh tình hiền khô. Đi rảo rảo vòng vòng coi ông nào hiền hiền dễ thương đẹp đẹp là ba chỉ không chứng...

- Ê mấy đứa đừng nói bậy bác Nguyễn nghe giờ...mà công nhận cha con chỉ không giống nhau thiệt!!

Lo nhiều chuyện mà không hay bọn gia nhân đang túm đầu túm cổ Thanh Thủy lôi đi, Ngọc Thảo thấy vậy nên đánh trả. Ông Nguyễn biết con mình có võ nên nhờ người giữ chặt nàng lại, nhanh chóng mang Thanh Thủy đuổi đi,

- ÊÊ MẤY NGƯỜI LÀM GÌ VẬY HẢ

Ngọc Hằng và Thùy Tiên tới giải cứu có, ai dè mấy anh con trai kia mạnh quá.

Thanh Thủy vẫn đưa mắt nhìn về phía Ngọc Thảo đang bị người khác giữ chặt, tay đưa ra như muốn nắm lây tay nàng

- Chị Thảo

Ngọc Thảo xót xa, nàng quay sang ba mình

- Ba mau thả con ra. Con nói rồi, con sẽ không lấy ai hết. Nếu ba ép buộc thì con sẽ chết cho ba vừa lòng.

Ba sợ máy quả con ơi, đừng có nghĩ ông già này dễ bị dụ

- Bây mau đem quâng mấy đứa còn lại ra đường luôn, nhìn thấy mà đã chướng mắt rồi

Ông sẽ nhớ mặt từng đứa một, đừng hòng đặt chân vào căn nhà này nửa bước. Để chuyện hôn sự của Ngọc Thảo ngày này qua ngày nọ thật không an toàn, nên gọi cho bên nhà Liêm tổ chức ngay và luôn, ông không muốn bọn này hy vọng rồi làm ra những chuyện xấu hết mặt mày Nguyễn gia.

- Bác, con van bác. Bác làm ơn chấp nhận tại con đi mà.

Thanh Thủy khóc, cô không muốn đánh mất Ngọc Thảo. Nhìn nàng khó số có rất đau lòng, sao tình yêu của hai người lại bị ngăn cấm bởi nhiều thứ như vậy chứ....

- TRỜI ƠI, BÀ THỦY BÀ FO ĐÓ. MẤY NGƯỜI ÔM BÀ KÉO BẢ ĐI, MAI KIA CHẾT QUEO BÂY GIỜ

Hai anh thanh niên lôi Thanh Thủy ra có chút ngắn ngắm. Nhà nghèo gắn chết tiến đâu mà chữa, mà có chữa cũng chắc gì hết...

- Tụi bây đơ ra đó làm gì, đem nó ra ngoài hết. Nghĩ sao đi tin con nhỏ da đen đó vậy?

Cái gì? Ê ê đang hòa bình mà body sunsee nhau là sao?

- Đem tụi nó đi le coi.

Hai anh kia ngậm đắng nuốt cay kéo cô ra ngoài, bốn đứa kia thấy bố mình bị kéo nên chạy theo. Ra gần tới cống, một chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng dừng lại ngay trước mặt họ. Thằng cha họ Liêm kia mà quay lại là dân ở đây không ngán đâu, đang bực bội trong người à.

Mở cửa xe là một anh vệ sĩ đeo kính râm, vest đen ngay ngân chạy tới mở cửa cho người ngoài sau. Hai người bắt Thanh Thủy thấy người này quá quen thuộc đối với Nguyễn gia nên cung kính gật đầu, Thùy Tiên- Ngọc Hằng- Tiểu Vy trơ mắt nhìn nhau, chỉ có Trịnh Linh bất chợt vui vẻ. Nhân vật tay to mặt lớn nào đây..?

- Con nói rồi, ba muốn con chết đi ba mới vừa lòng đúng không??

Ông Nguyễn đặt mạnh tách trà xuống tới nói nó bể vụn. Đây là bộ trà ông thích nhất, nhưng vẫn bị cơn thịnh nộ trong người lấn át đi sự yêu thích vốn có

- Có phải là nó bỏ bùa cho con điên rồi không? Tại sao lại cứng đầu cứng có đòi quen nó cho bằng được. Con có làm gì thì cũng nghĩ cho sĩ diện cái nhà này đi chứ

Ông lớn tiếng với con gái, Ngọc Thảo nghe tới hai từ sĩ diện thì cười mỉa mai

- Đến cuối cùng thứ ba sợ mất nhất vẫn là danh tiếng của bản thân chứ đâu phải mạng sống của con gái ba đúng chứ? Nếu cảm thấy con là vết nhơ của gia đình, thì cắt tên con hoặc giết chết con đi. Còn không...dù có đánh con què chân thì cũng đừng mong con gà cho người khác.

Giới hạn của ông Nguyễn đạt đến cực điểm, nếu con đã vô phép thì đừng trách ba vô tình. Ông dơ tay mình lên chuẩn bị để nó đắp lên mặt nàng, từ bé thật ít đánh Ngọc Thảo, nhưng lần này ông phải cho nàng biết thế nào là lễ do.

- Ông định đánh chết con tôi hay sao?

Ngọc Thảo nhắm mắt chuẩn bị đón nhận hình phạt, không cảm nhận được cơn đau ngược lại còn nghe được giọng nói quen thuộc mà lâu rồi nàng mới nghe thấy

- Chị Ngọc Thảo

Thanh Thủy chạy vào nhà ôm chặt lấy Ngọc Thảo. Nàng cũng đưa tay ôm lấy Thanh Thủy, để cả khuôn mặt mình chôn sâu vào lòng cô, không muốn màng đến chính sự nữa

Người làm trong nhà nhìn thấy người phụ nữ sang trọng quen thuộc trước mặt, họ củi đầu lễ phép

- Chào bà chủ

Bà Nguyễn đã lâu không về, chính xác là bà chẳng buồn đặt chân vào căn nhà này nữa. Vì có lão già chết tiệt kia ở đây, bà chán ghét tới nhường nào

- Tôi không nghĩ ông cướp hết mọi thứ của con mình, bây giờ còn muốn lợi dụng hôn sự của nó để đẩy mạnh bản thân đó.

Bà nhìn Ngọc Thảo đang trong lòng cô gái khác, mắt có tia cười nhưng không dừng lại lâu.

- Tự dưng về đây làm gì? Không phải đã nói có chuyện mới về sao?

Ông Nguyễn mặt mũi lạnh tanh nhìn người đàn bà trước mặt, cơn tức giận có phần nguôi ngoại. Tuy đã có cuộc sống riêng nhưng họ vẫn không ai ưa ai, gặp nhau không xiên không xô thì ngày đó hẳn rất lạ

- Bộ phải có gì tôi mới được trở về thăm con gái mình sao? Nhờ vậy mới biết bao năm qua, tôi đã giao con mình cho một người đàn ông đội lớp quỷ

Trên người bà Nguyễn là bộ quần áo công sở sang chảnh, nhà ngoại Ngọc Thảo rất giàu, nên mẹ Ngọc Thảo từ khi sinh ra đã là hào môn. Nhìn bà Nguyễn mới thấy Ngọc Thảo thật sự giống mẹ, chứ ông Nguyễn thì không dù chỉ một chút....

- Trước giờ tôi không xen vào cuộc đời Ngọc Thảo vì tôi thấy mình là một người mẹ tồi tệ, trong khi ba và mình đang ở nhà thì mẹ lại ra ngoài ăn nằm với mấy người đàn ông khác. Vì vậy, ông xứng đáng hơn trong việc nuôi dạy Ngọc Thảo nên người. Nhưng không có nghĩa là ông biến nó thành vật phẩm để đẩy mạnh tiếng tâm của ông.

Giọng ông Nguyễn âm trầm đáng sợ bao nhiêu thì giọng bà Nguyễn lại thanh thoát quyền lực bấy nhiêu.

- Mấy đứa mau mang Ngọc Thảo ra xe trở về nhà của ta. Ở đây với cái tên đàn ông đê tiện này, ngửi chung một bầu không khí thật sự không tốt

Thanh Thủy đỡ Ngọc Thảo lên, có củi đầu cảm ơn bà. Bà Nguyễn nhếch mép đáp lại Thanh Thủy, có hơi nhìn qua Ngọc Thảo một chút

- Cảm ơn mẹ.

Nàng cúi đầu. Đứa con gái này đối với bà cũng thật khách sáo, do hai mẹ con từ nhỏ đến lớn không gặp nhau được nhiều, Ngọc Thảo càng lớn càng khép kín nên bà ít bao giờ hiểu được con người của nàng, từ đó đã tạo một khoảng cách rất lớn giữa hai mẹ con

Để bọn nhóc và gia nhân lui xuống, lúc này chỉ còn mỗi hai người lớn tuổi ở đây. Bà khoanh tay, ánh mắt như rực lừa nhìn chòng chọc vào ông Nguyễn

- Tới hạnh phúc của con mình mà ông còn ích kỷ, thật sự tôi đã cạn lời khi nhắc đến con người ông.

- Bà thì biết cái gì? Chính bà cũng không có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Tôi tìm một người môn đăng hộ đối với nó là sai sao?

Bà đi đến gần bàn trà, nhật lây mảnh vỡ từ nó mà xăm xoi

- Thì có bao giờ ông không nghĩ mình đúng?Nếu có lòng nghĩ đến người con mình kết hôn thì sao không thử một lần tìm hiểu về sở thích của nó? Ở với nhau nhiều năm như vậy...chắc gì ông biết con gái thích gì

Bà châm biếm

- Đừng nghĩ từ khi ly thân tới giờ tôi chỉ biết bên ngoài ăn chơi với mấy tên đàn ông khác. Tôi bây giờ đủ sức mua lại những gì ông đang có nếu ông còn dám tổn thương tới con gái tôi lần nữa.

Bà xoay lưng ra về, để ông Nguyễn trầm mặc một mình ở đó. Gần đến cửa, bà chợt khựng lại, có hơi thở dài trong những lời nói cuối cùng

- Lúc bị ép hồn với ông, tôi từng nghĩ rằng mình nên an phận làm một người mẹ, một người vợ tốt...cho tới khi tôi nhìn rõ được sự tham vọng trong ánh mắt ông. Nó chỉ có sự lạnh lẽo chứ không hề có tình yêu!!

Đáng lí tôi đã học cách yêu anh, nhưng dường như anh không cần điều đó.

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro