Lập Xuân (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng mờ đỉnh núi gặp Lập Xuân,
Rượu thanh ven nước, lệ nồng tay áo.

Lập Xuân, khởi đầu của bốn mùa, có cách nói rằng từ đó mà xuân đến, xuân đến là cây cối cũng được khí để sinh sôi. Lập Xuân, là lúc gió đông giã tan băng tuyết, côn trùng lục đục nảy nở, cá dần ngoi lên lớp băng bề mặt.

Ngoại thành Kiếm Châu có một ngọn núi, dưới chân núi là một chiếc hồ, mỗi khi trăng lên, ánh trăng phủ khắp mặt hồ, nhưng vầng trăng trên trời lại bị chính đỉnh núi che đi, vì vậy đỉnh núi này được gọi tên là Ẩn Nguyệt Phong*.

*"Trăng mờ đỉnh núi" ở hai câu đề từ là lấy nghĩa ở đây.

Nước hồ trong vắt, tương truyền từng có một vị tiên lấy nước ở đây ủ rượu, rượu đó cũng có công dụng thần kì, vậy nên hồ được xưng là hồ Tửu Thanh, băng kết thành phiến dày từ lúc đông còn lạnh giá, đến nay cũng dần tan, tuy vẫn cần mặc thêm áo bông nhưng gió đông thổi qua đã không mang hơi lạnh nữa, thay vào đó là luồng khí ấm áp thổi về, gọi là gió tiễn xuân.

Cuối giờ Mão*, hừng đông mới chớm, sáng sớm mùa đông thường ít người qua lại, trên con đường nhỏ ven hồ Tửu Thanh, một người phụ nữ mặc đồ trắng, tay cầm giỏ trúc rảo bước về hồ. Đến bên hồ, người này lấy ra bát hương, tiền giấy rồi quỳ sụp dưới đất, khóc thương bái lạy....

*Từ năm giờ sáng đến bảy giờ sáng là giờ Mão.

Vong Tiện Cư

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt theo Lam Tư Truy và tiểu Lam Giản bắt đầu những ngày tháng định cư tại Kiếm Châu. Tiểu Lam Giản vừa tròn ba tuổi, Lam Vong Cơ bèn tự tay sắp xếp bài học cho bé, mỗi ngày vào giờ Thìn*, giữa tiền sảnh của Vong Tiện Cư, hai huynh đệ một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, Lam Vong Cơ ngồi ở đầu chiếu, dạy hai bạn nhỏ học bài. Còn Ngụy Vô Tiện thường vẫn ngủ thêm một canh giờ nữa.

*Giờ Thìn: Bảy đến chín giờ sáng.

Lam Tư Truy từ nhỏ đã được Lam Vong Cơ đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn luôn theo sau y, đích thân Lam Vong Cơ dạy bảo, không chỉ tinh thông đạo pháp, tu vi mà Kinh, Sử, Tử, Tập* cũng không hề bỏ bê. Nay ngồi đây cũng do thói quen hằng ngày của Lam gia, cộng thêm cậu cũng muốn xem Lam Vong Cơ dạy tiểu Lam Giản ra sao, vì vậy nên cũng ngồi học cùng tiểu Lam Giản.

*Kinh, Sử, Tử, Tập: Tên gọi bốn loại sách theo phân loại xưa của Trung Quốc. Cụ thể: Kinh là sách về chính trị, đạo đức (chủ yếu của Nho giáo); Sử là sách về lịch sử, địa lí, chế độ, chính sách các thời; Tử là sách của các triết gia (Bách gia chư tử) viết và cả sách Đạo giáo, Phật giáo; Tập là các tuyển tập tác phẩm của cá nhân hoặc tập thể như thơ từ, khúc, bình văn,....

Trước thư án, tiểu Lam Giản bị bọc trong tầng tầng áo len thật dày khiến bé trông tròn xoe, khuôn mặt nhỏ có lẽ do gió sớm thổi qua cũng đỏ ửng cả lên.

Lam Vong Cơ ngồi trên chiếu giảng giảng cho hai huynh đệ về "Lữ thị Xuân Thu"*, giọng giảng trầm mà nghiêm túc vọng ra từ tiền sảnh:

"Xuân chi đức phong, phong bất tín, tắc hoa bất thành."

(Đức của gió xuân, nếu gió xuân không tuân thủ quy luật, hoa cũng không nở được)

*Lã thị Xuân Thu: Sách Lã thị Xuân Thu do Lã Bất Vi chủ xướng biên soạn. Ông là thừa tướng nước Tần. Khi đó Tần tuy mạnh về quân sự nhưng thiếu người tài, nền tảng văn hoá kém nên soạn sách này, sách có nội dung phong phú, cho là ghi chép hết việc trời - đất, vạn vật, xưa - nay. (tham khảo Wikipedia)

Tiểu Lam Giản học theo phụ thân và huynh trưởng, dáng ngồi đoan chính lễ độ trên chiếu nhỏ, bé con ba tuổi đã nói rất sõi rồi, chỉ là giọng nói vẫn chưa hết non nớt.

"Phụ thân, hài tử không hiểu ý nghĩa bên trong."

Lam Vong Cơ nghe thấy bèn nhìn về phía con trai mình, trên khuôn mặt hồng hồng là đôi mắt sáng ngời giống hệt Ngụy Vô Tiện, vì nghe không hiểu trong sách nói gì mà khuôn mặt nhỏ chất đầy nghi hoặc. Sắc mặt Lam Vong Cơ cũng ôn hòa đi rất nhiều, y cũng không vội giải thích mà nhìn sang Lam Tư Truy ngồi bên cạnh.

Lam Tư Truy lập tức hiểu ý liền quay sang, nhẹ nhàng nói với tiểu Lam Giản:

"Ý nghĩa của câu này, là nói mỹ đức của mùa Xuân a, được thể hiện qua gió. Nếu gió xuân không thổi theo đúng quy luật, vậy trăm cây trăm hoa cũng không thể đua nở theo đúng hẹn rồi."

Tiểu Lam Giản nhìn Lam Tư Truy, vẻ mặt vô cùng sùng bái. Bé tiếp tục hỏi:

"Tư Truy ca ca, vừa rồi phụ thân còn nói một từ, 'Lập Xuân' thì nghĩa là gì a?"

Lam Tư Truy cầm cuốn sách trước mặt tiểu Lam Giản lên, lật lại vài trang rồi chỉ những điều viết trên giấy, kiên nhẫn giảng giải:

"Giản Giản, đệ xem ở đây, Lập Xuân là khởi đầu của hai mươi tư tiết khí, cũng là khởi đầu của một năm. Lập Xuân có ba hậu, nhất hậu đông phong giải băng, nhị hậu trập trùng thủy chấn, tam hậu ngư trắc phụ băng*."

*Theo phép nhà lịch, cứ năm ngày là một hậu, ba hậu một tiết khí. Ba hậu của Lập Xuân lần lượt là: Hậu đầu tiên gió đông giã băng, Hậu thứ hai côn trùng nảy nở, Hậu thứ ba cá độn mặt băng.

"Vậy hai mươi tư tiết khí là gì a?"

"Cổ nhân a.... Căn cứ vào sự biến đổi của vạn vật theo thời gian, chia một năm thành bốn mùa, lại chia bốn mùa thành sáu khí, một khí có ba hậu, một hậu năm ngày....."

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hai huynh đệ dưới chiếu, tiểu Lam Giản vô cùng thân thiết với Lam Tư Truy, vị huynh trưởng lớn hơn mình rất nhiều này, mà Lam Tư Truy cũng vô cùng thương yêu ấu đệ, vậy nên Lam Vong Cơ cũng không quá vất vả lo lắng những bài học vỡ lòng cho bé con.

Thấy hai huynh đệ một kiên nhẫn giảng giải, một chuyên tâm lắng nghe, đáy mắt Lam Vong Cơ ngập tràn tán thưởng cùng yên tâm, khóe môi cũng khẽ cong lên ý cười nhàn nhạt. Trông sắc trời, tính thời gian cũng sắp đến lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, cũng nên chuẩn bị đồ ăn rồi. Y không cắt ngang hai bạn nhỏ mà lặng lẽ đứng dậy ra hậu viện.

"Í? Ca ca, sao lại không thấy phụ thân rồi?"

Lam Tư Truy ngoảnh lại nhìn về phía hậu viện rồi lại nhìn xuống tiểu Lam Giản, cậu duỗi tay nựng hai má hồng hồng của bé, khẽ cười đáp:

"Giờ chắc cha sắp dậy, phụ thân có lẽ đã tới trù phòng chuẩn bị đồ ăn rồi, ca ca dẫn đệ đi gọi cha dậy được không nào?"

Vừa nghe thấy đi tìm Ngụy Vô Tiện, tiểu Lam Giản vụt cái đã đứng dậy, thân hình bé nhỏ tròn vo linh hoạt vô cùng.

"Được ạ được ạ!"

Vừa nói vừa kéo tay Lam Tư Truy chạy vào hậu viện.

Lam Tư Truy vừa định nói "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh" theo thói quen, chợt nhớ ra nơi này không phải Cô Tô, Lam Vong Cơ cũng không đặt ra nhiều quy tắc như vậy, bèn bước nhanh thêm vài bước kịp theo tiểu Lam Giản.

Trong phòng ngủ giữa hồ, Ngụy Vô Tiện vẫn cuốn ổ trong chăn chưa dậy, tiểu Lam Giản đứng ngoài cửa, bé ngóng lên nhìn sắc trời, lại quay lại nhìn Lam Tư Truy như đang hỏi đã đến giờ chưa? Có thể gọi cha dậy được chưa?

Lam Tư Truy nháy mắt ra hiệu, nhẹ cười gật gật đầu, tiểu Lam Giản lập tức hiểu ý, bé dán người lên khe cửa nhìn vào bên trong, phát hiện Ngụy Vô Tiện thật sự vẫn chưa tỉnh bèn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Tiểu Lam Giản nhón chân nhẹ nhàng bước vào, Lam Tư Truy cũng cong lưng theo dáng vẻ của bé, bé con đi được vài bước còn rất ra dáng quay lại "xuỵt" một tiếng với Lam Tư Truy, cười híp mắt, tay ôm lấy miệng, rón rén đến bên giường.

Giường kê không cao, bé con hai ba bước đã trèo được lên ngồi bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhìn chằm chằm dáng ngủ của hắn, trộm cười rồi đưa ngón tay nhỏ xíu chạm vào đầu mũi hắn.

Ngụy Vô Tiện thực ra đã tỉnh từ lúc nghe tiếng cửa đẩy ra, đoán rằng hai bạn nhỏ tới nhưng vẫn không dậy mà cố tình giả vờ ngủ tiếp. Cảm nhận được hành động của bé con, nhân lúc bé không chú ý, bất ngờ mở mắt, vù một cái luồn tay qua lách bé, ôm bổng dậy, cười vui vẻ:

"Bị bắt được rồi!"

Hai chân ngắn tũn của tiểu Lam Giản quẫy tới quẫy lui, hai cánh tay cũng vẫy lên vẫy xuống hưng phấn, cười ha ha gọi:

"Cha!"

Khi Lam Vong Cơ mang lồng thưc ăn tới, Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên giường chơi đùa cùng tiểu Lam Giản, Lam Tư Truy vội chạy ra đỡ lấy lồng thức ăn, mang đến bàn ăn dọn ra. Lam Vong Cơ bước tới bên giường, nhấc tiểu Lam Giản xuống, trầm giọng nói:

"Ra phòng ăn giúp huynh trưởng con."

Tiểu Lam Giản tuy mới ba tuổi nhưng đã biết nhìn sắc mặt, bé biết Lam Vong Cơ không giống Ngụy Vô Tiện, khi chơi đùa cùng Ngụy Vô Tiện có thể thân thiết thoải mái, mà Lam Vong Cơ lại luôn uy nghiêm, hơn nữa khi mình thân thiết quá với cha, sắc mặt phụ thân luôn lạnh đi vài lần so với bình thường....

Tiểu Lam Giản ngoan ngoãn chắp tay thi lễ với Lam Vong Cơ, lại nghiêng đầu cười với Ngụy Vô Tiện một cái rồi mới chạy ra phòng ăn. Ngụy Vô Tiện nằm trên giường vẫy tay cười với bé con, thấy tiểu Lam Giản chạy khỏi phòng rồi mới nhìn sang Lam Vong Cơ.

Hắn duỗi tay níu lấy ống tay áo y, lắc nhẹ vài cái, Ngụy Vô Tiện phát hiện Lam Vong Cơ rất thích mình làm nũng y, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác Lam Vong Cơ dung túng mình. Lam Vong Cơ nhìn xuống nương theo động tác của hắn, nhẹ nhàng nói:

"Còn chưa dậy?"

Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng người, một cánh tay chống lên đỡ lây đầu, liếc mắt khẽ lườm:

"Hông ta vẫn đang tê lên đây"

Lam Vong Cơ nghe thấy bèn phủ tay lên sau hông hắn, nhè nhẹ ấn xuống. Ngụy Vô Tiện híp mắt hưởng thụ một hồi, lẩm bẩm nói:

"Lam nhị công tử không dịu dàng với ta chút nào, giờ biết đau lòng rồi chứ gì, tối qua sao không nhịn một chút...."

Từ khi tiểu Lam Giản hóa hình, bé con lúc nào cũng dính lấy hai người không kể ngày đêm, cơ hồ không rời nửa bước. Tuy ban đêm ngủ giường riêng nhưng cũng cách giường hai người không xa, vậy nên chuyện phòng the, cả hai cũng có chút e ngại.

Nay bé con đã đủ ba tuổi, vừa tới Kiếm Châu, Lam Vong Cơ đã xếp cho bé chuyển sang phòng Lam Tư Truy, để hai huynh đệ bồi dưỡng tình cảm. Đến đêm, Ngụy Vô Tiện còn lấy việc này ra trêu đùa y, Lam Vong Cơ ngượng quá hóa giận, hung hăng dày vò hắn một phen.

Lam Vong Cơ xoa nắn eo cho hắn một hồi rồi lấy áo giục hắn rời giường:

"Ngụy Anh, chiều nay đi cùng ta tới một nơi."

Ngụy Vô Tiện bị ba người dày vò cho một hồi, sớm đã tỉnh táo nhưng vẫn lười biếng hưởng thụ khi Lam Vong Cơ giúp hắn mặc áo, chải đầu. Duỗi cái eo lười, hỏi:

"Ừm? Đi đâu?"

"Cách đây hơn hai mươi dặm về phía Tây, hồ Tửu Thanh, Tư Truy từng báo trong hồ có tà túy quấy nhiễu."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe đến trừ tà liền lập tức tỉnh táo, vù vù vài cái đã rửa mặt chải đầu này nọ xong, lôi tay Lam Vong Cơ đến bàn ăn, một nhà bốn người cùng dùng bữa sáng, dặn dò Lam Tư Truy chăm sóc cho em nhỏ. Xong xuôi, Lam Vong Cơ ngự kiếm mang theo Ngụy Vô Tiện bay về phía hồ Tửu Thanh.

Hồ Tửu Thanh

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ngự kiếm quan sát một vòng quanh hồ nhưng vẫn chưa phát hiện bất cứ điều dị thường nào, ngược lại lại thấy băng trên mặt hồ đã tan khá nhiều, gần bờ phía Nam còn có một khe băng nứt thành hố.

Vùng ngoại thành mênh mông trống trải, ít thấy dấu vết người qua kẻ lại, đâu đó lại vọng đến tiếng nức nở của phụ nữ. Ngụy Vô Tiện dựa trong lòng Lam Vong Cơ, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

"Lam Trạm, có nghe thấy không? Hình như có tiếng ai đó đang khóc?"

Lam Vong Cơ nghi ngưng thần, tập trung lắng nghe rồi gật gật đầu:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu đưa mắt dõi theo bờ hồ, đột nhiên giơ tay chỉ về hướng nam:

"Lam Trạm! Nhìn bên kia!"

Bên bờ nam của Tửu Thsnh hồ, một người phụ nữ mặc đồ trắng đang ngồi khóc nghẹn ngào, trước mặt còn bày bát hương, tiền vàng đang đốt. Lam Vong Cơ vận lực ngự kiếm bay tới, hai người hạ xuống đất rồi bèn đi về phía người phụ nữ kia.

Hai người đến bên cạnh người đó, nhìn nhau một cái, Ngụy Vô Tiện đảo mắt, Lam Trạm không phải loại hình tính cách sẽ chủ động gợi chuyện với người lạ, càng huống chi là người phụ nữ đang khóc lóc đau đớn này, hắn nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống, lựa lời thăm hỏi.

Qua một phen tìm hiểu, Ngụy Vô Tiện được biết, người phụ nữ này đang cúng tế cho con trai mình, nửa tháng trước, con trai cô ta cùng mấy đứa nhỏ trong thôn đến hồ nghịch băng. Vốn tưởng rằng trời lạnh thế này, nước trên mặt hồ cũng đóng băng hết, ai ngờ tầng băng quá mỏng, cậu bé mười ba mười bốn đang độ nảy nở, nhất thời không cẩn thận bị rơi xuống hố băng.

Mà đám trẻ đi cùng thấy người rơi xuống cũng không dám lại gần, chỉ đành chạy thục mạng về thôn kêu cứu, đợi đến lúc gọi được đàn ông trai tráng cứng cỏi biết bơi đến vớt thì người đã tắt thở rồi.....

Đến tuổi trung niên rồi mà mất con, đau khổ khôn cùng của người phụ nữ nọ khiến Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ sinh lòng thương xót. Ngụy Vô Tiện lấy một tờ vàng mã từ trong giỏ trúc của người nọ ra, đặt vào chậu hóa vàng, bi thương vô cùng.

Lại nghe người đó tiếp tục nói:

"Con trai tôi mệnh khổ, mới mấy tuổi đầu đã phải bỏ mạng nơi đây, hôm đó rước linh cữu đi có gặp một vì danh sĩ, vị tiên sư đó nói con trai tôi bị lạc mất một mảnh tàn hồn, nếu không tìm được về, sau khi chết cũng không thể nhập luân hồi để đầu thai..... Nhưng tôi biết làm thế nào mới tìm được mảnh hồn đó đây..... "

Người đó nói đến vết thương lòng, tiếng khóc thương càng dữ dội, nước mắt ròng ròng. Ngụy Vô Tiện đứng dậy nhìn sang Lam Vong Cơ, lại thấy y đang nhìn về phía hồ, ánh mắt tập trung vào khe nứt trên mặt băng, lẽ nào Lam Trạm phát hiện ra thứ gì sao...?

Ngụy Vô Tiện rút lá bùa trong ngực ra, hỏi thăm ngày tháng năm sinh của con trai người đó, pháp lực kết trên đầu ngón tay, vẽ ngày tháng năm sinh lên tấm bùa rồi đưa cho người đó.

"Đây là tụ linh phù, ngươi nghĩ lại thật kĩ xem từ lúc được vớt lên khỏi mặt nước, đến tận lúc đưa tang, con trai ngươi từng được đưa qua những đâu, dừng lại những chỗ nào. Nghĩ kĩ lại một chút từng nơi một, sau đó cầm lá tụ linh phù này đến từng nơi một lượt, nếu thật sự có tàn hồi lạc tại nơi nào, lá bùa này sẽ giúp ngươi tìm được. Nếu tìm thấy rồi, ngày tháng năm sinh trên đó sẽ biến mất, lúc đó mang bùa này đén tìm ta."

Người phụ nữ đó nửa tin nửa ngờ thu lấy lá bùa, do dự một hồi mới hỏi:

"Không biết.... Kẻ này có thể đi đâu tìm hai vị công tử?"

"Cách đây hai mươi dặm về phía đông, Vong Tiện Cư."

Người phụ nữ thu dọn bùa chú, lại dọn tiền vàng cùng bát hương về, cảm ơn ân đức một hồi rồi mới vội vàng rời đi, Ngụy Vô Tiện đập đập tay cho vụn tro giấy dính trên tay bay đi, phóng mắt nhìn về phía hồ.

"Lam Trạm, trong hồ có phải có thứ gì không sạch sẽ?"

Lam Vong Cơ im lặng một lúc, khẽ nhíu mi đáp:

"Đúng, mà cũng không đúng."

Ngụy Vô Tiện nhếch mi hứng thú:

"Giải thích thế nào?"

"Hồ này bất thường, nhưng không phải tà vật."

Ngụy Vô Tiện tiến lên vài bước, đưa chân thăm dò định nhảy xuống mặt băng, nhất là muốn tới khe băng nứt thành hố kia xem xem, ai ngờ bị Lam Vong Cơ giữ lại, ôm vào lòng, ngự kiếm bay lên.

Ngụy Vô Tiện ngừng cười:

"Lam Trạm, có cần thận trọng vậy không, ngươi còn sợ ta cũng rơi xuống hồ sao? Tài bơi lội của ta luyện từ lò Vân Mộng ra đó, trên đời còn có nơi nào dìm chết được Di Lăng Lão tổ hay sao?"

"Nước lạnh, không được."

"Được rồi được rồi, ngươi nói không được thì không được đi."

Lam Vong Cơ ôm người trong lòng càng chặt, ngự kiếm đến trước khe nứt trên mặt băng giữa hồ, nhắm mắt ngưng thần thăm dò linh lực trong hồ. Ngụy Vô Tiện dựa trong lòng y nhìn xuống mặt hồ, cất cao giọng:

"Chúng ta cũng đã đến rồi, các hạ sao không hiện thân gặp gỡ một phen!"

Một lúc lâu sau

"Ào!!"

Bọt nước bắn lên từ vết nứt trên mặt băng, một vị thiếu niên khoác áo lam vọt lên khỏi mặt hồ, quấn quanh mình là lớp linh khí bay bổng chập chờn, dáng vẻ phảng phất như tiên trên trời....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro