Chương 107: Thúc thúc đầu heo sợ à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thành Vạn Thuỷ, binh mã Niệm Quốc tiến vào đóng quân, binh lính Cẩm quốc đầu hàng, toàn bộ người đầu hàng đều được đãi ngộ giống nhau, tuyệt đối không xảy ra chuyện tàn sát bừa bãi.

Quan Tử Sơ ra khỏi sương phòng, thân ảnh ẩn nấp trên mái hiên, quét mắt nhìn bốn phía, thấy trong thành khắp nơi bình yên phẳng lặng, tim nhất thời phập phồng, nói không ra rốt cuộc là loại cảm xúc gì. Hoặc là có rất nhiều loại cảm xúc hỗn hợp cùng với nhau, cuối cùng biến thành cái gì cũng không ổn, phức tạp đến mức ngay cả chính mình cũng không hiểu được.

"Thúc thúc đầu heo, ngươi đang đau khổ à?"

Một giọng nói nghi vấn hồn nhiên vang lên bên tai, thân thể Quan Tử Sơ cứng đờ, hoảng hốt quay đầu nhìn lại ——

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đứa bé mặc áo bào trắng ngồi trên mái ngói xanh, hai tay nhỏ chống cằm, đôi mắt yêu đồng đen sẫm ánh xanh đầy nghi vấn nhìn sang, tinh xảo đáng yêu giống như tiên đồng.

Đứa nhỏ này xuất hiện từ lúc nào, sao hắn không hề phát hiện?

Quan Tử Sơ không cần tỉ mỉ đánh giá dung mạo đứa nhỏ, chỉ bằng đôi mắt yêu dị kia đã đủ biết nó là ai.

"Bé Ngoan?"

Bé Ngoan bĩu môi, bất mãn nói: "Cái tên Bé Ngoan này chỉ có phụ thân và mẫu thân mới được gọi, nếu người khác dám gọi, Bé Ngoan sẽ tức giận, Bé Ngoan mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng nga."

Thân thể Quan Tử Sơ không hiểu sao ớn lạnh, hai mắt lãnh băng tỉ mỉ đánh giá. Đứa nhỏ này từ lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng quỷ dị, nay lớn đến tuổi này rồi vẫn y hệt như cũ.

"Thúc thúc đầu heo sợ à?" Bé Ngoan nháy mắt, con ngươi sáng rọi thiên chân vô tà.

Quan Tử Sơ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn thế nhưng phải cẩn trọng như vậy trược một đứa nhỏ ba tuổi, nguyên lực toàn thân đều vận chuyển rất nhanh. Nhưng bất kể bên trong kịch liệt thế nào thì ngoài mặt hắn vẫn không hề có chút dị sắc, tươi cười ôn nhã mê người, ôn hòa nói: "Tuy Cẩm Quốc bị hủy, long khí của trẫm bị phá vỡ nhưng vẫn không phải hết sạch, chỉ cần Tư Lăng Cô Hồng còn chưa công tiến hoàng cung Cẩm quốc thì trẫm vẫn có Tử Long hộ thân."

Bé Ngoan gật đầu lại lắc đầu, xua tay nói: "Thúc thúc đầu heo suy nghĩ nhiều quá, cho dù thúc thúc đầu heo không có Tử Long hộ thân thì ta cũng sẽ không giết thúc thúc đầu heo đâu. Mẫu thân nói, không thể muốn giết liền giết, huống chi mẫu thân cũng đã đáp ứng đại thẩm ngu ngốc kia, sẽ lưu lại tính mạng của thúc."

Lời nói non nớt trong veo của đứa nhỏ lọt vào tai, lại càng giống như kim châm sắc bén đâm vào lòng Quan Tử Sơ đau đớn.

Quan Tử Sơ ngoài mặt ôn nhã tươi cười không thay đổi, nhưng bàn tay trong áo đã nắm chặt thành quyền, móng tay gần như bấm nát da thịt trong lòng bàn tay.

Nhậm Sanh Nhi, Nhậm Sanh Nhi a!

Hắn làm sao ngờ tới, nữ tử luôn bị mình nắm trong này nay thế nhưng lại ở thời điểm mấu chốt nhất phản bội hắn, lấy danh nghĩa tình yêu làm cho binh mã Cẩm quốc của hắn không chiến mà bại, nay còn cướp đi cơ hội liều mạng chiến một trận cuối cùng của hắn.

Hắn thân là hoàng đế một nước, tự tôn khắc sâu, ngạo khí cường thịnh, vô luận sinh tử chỉ mong một trận chiến cuối cùng. Nhưng bởi vì Nhậm Sanh Nhi, làm cho toàn bộ cố gắng của hắn đều trôi theo dòng nước.

Nhậm Sanh Nhi quả là hiểu hắn, hành động của nàng làm cho hắn bất kể ra sao cũng phải nhớ kĩ nàng, nhưng cũng phá nát chút tín nhiệm cuối cùng của hắn thành từng mảnh. Từ xưa đế vương đa nghi, điểm ấy không giả, hắn quá tịch mịch nên mới cho nàng ở cạnh bên người, chỉ vì tình yêu của nàng đối với hắn không có tâm tư mưu lợi, bản thân hắn lại không yêu nàng, chỉ có thể cho nàng vinh hoa phú quý, cho nàng sự bảo hộ và ôn nhu, tất cả vốn là ngươi tình ta nguyện, nếu nàng không muốn, hắn cũng sẽ không ép. Nhưng đáng tiếc hắn vẫn là xem thường nữ tử, để rồi bị nàng lừa gạt phản bội.

Quan Tử Sơ nhớ tới lời Nhậm Sanh Nhi nói:

—— Thiếp chỉ muốn hoàng thượng quên Đường Niệm Niệm, chỉ muốn hoàng thượng có thể để ý thiếp hơn một chút, muốn hoàng thượng còn sống——

Quên Đường Niệm Niệm? Từ chút động tâm khi lần đầu nhìn thấy nàng, cảm giác tốt đẹp chưa từng có kia, còn có đau đớn và không cam lòng sau khi gặp lại, nữ tử cho hắn cảm thụ sâu như thế, làm sao có thể quên?

Để ý Nhậm Sanh Nhi hơn? Nàng trong lòng hắn cũng có vài phần khác biệt, hắn che chở nàng, không phòng bị nàng, chỉ vì muốn một phần tình cảm đơn thuần, để cho hắn sau khi chìm trong vô số âm mưu quyền thế, bên cạnh còn có một người có thể cho mình thả lỏng mà thôi. Nhưng đây cũng không phải tình yêu, có lẽ chính vì tâm tư này nên hắn mới có thể vừa gặp đã yêu Đường Niệm Niệm.

Sự đơn thuần lạnh nhạt của Đường Niệm Niệm là phát ra từ trong sương, như quỳnh tương ngọc lộ, làm cho người ta chỉ ngửi đã thấy toàn thân thư thái, muốn ngừng mà không được. Tất cả của nàng đều không bị che giấu, toàn bộ thể hiện ra trước mặt làm cho người ta bất giác bỏ xuống tất cả phòng bị âm mưu, có thể thoải mái vui vẻ ở chung, ngôn hành đều tuỳ tâm tuỳ ý, toàn bộ mặt nạ dối trá đều rút đi chỉ còn lại chính mình chân thực nhất.

Loại tính chất đặc biệt này, e rằng chính là khát vọng của tất cả những người thân ở địa vị cao nhất, không thể kháng cự.

Về phần... Muốn ta sống ư?

Quan Tử Sơ đáy mắt chợt lóe, khóe miệng gợi ra một nụ cười trào phúng.

Nay ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa, ngay từ đầu hắn vốn không nên lơi lỏng phòng bị, không hề hoài nghi để nàng ta bên cạnh.

"Thúc thúc đầu heo đang nghĩ gì vậy?"

Giọng đứa nhỏ đã gần ngay trước mắt, Quan Tử Sơ cả kinh, hoàn hồn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bé Ngoan không biết khi nào đã đi tới trước mặt, thế mà hắn lại không hề hay biết.

Cho dù vừa rồi hắn đúng là thất thần, nhưng một đứa nhỏ ba tuổi có thể làm được như thế vẫn quá không thể tin nổi, tu vi đứa bé này rốt cuộc đến tầng nào rồi?

"Trẫm đang nghĩ, tiểu Vô Tà vì sao lại gọi trẫm bằng xưng hô này." Quan Tử Sơ ôn nhã nói, không thấy có gì tức giận.

Bé Ngoan nghiêng đầu, "Bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy thúc thúc đầu heo, thúc thúc đầu heo chính là đầu heo mà."

Trên mặt Quan Tử Sơ mau chóng hiện lên một chút ngoan tuyệt, "Vậy sao, khi đó tiểu Vô Tà vừa mới sinh ra, vậy mà đã có thể nhớ rõ mọi chuyện."

"Có phải ta rất lợi hại không?" Ánh mắt Bé Ngoan toả sáng.

"Ừ, lợi hại." Quan Tử Sơ chậm rãi nói, tay áo mở ra, thốt nhiên động thủ, bàn tay như long trảo, chụp vào Bé Ngoan.

"A!" Bé Ngoan kêu một tiếng, thân thể nho nhỏ tránh đi cực nhanh, người đã cách xa Quan Tử Sơ chừng ba trượng.

Quan Tử Sơ cũng không đuổi theo, trầm thấp nói: "Thiên phẩm ba tuổi?"

"Thúc thúc đầu heo thật thông minh!" Trên khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Bé Ngoan tràn đầy cảm thán.

Sắc mặt Quan Tử Sơ tức khắc biến đổi, khó mà đè nén lửa giận.

Bé Ngoan thong thả đi tới, chân bước trên mái ngói y như đang giẫm trên đất bằng, tươi cười thiên chân vô tà, híp hai mắt nói với Quan Tử Sơ: "Thúc thúc đầu heo, bắt nạt Bé Ngoan sẽ không hay ho đâu ~"

Quan Tử Sơ trong lòng không hiểu sao nhảy dựng, như sắp có chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy Bé Ngoan ở bên kia phồng má, nói tiếp: "Ai bảo thúc thúc đầu heo cứ đánh chủ ý lên mẫu thân, nếu ngươi không nhắm vào mẫu thân thì rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, Bé Ngoan cũng sẽ không trừng phạt ngươi."

Bé vẻ mặt bất mãn lại khó xử, hai má phấn nộn, đáng yêu làm cho người ta muốn ôm bụng cười, nhưng cảm giác khó hiểu trong lòng Quan Tử Sơ lại càng sâu đậm.

Bé Ngoan nhìn nhìn xuống dưới rồi lại nhìn Quan Tử Sơ, đôi đồng tử yêu dị loé ra, sáng đẹp vô cùng, giọng nói non nớt mềm mại vang lên: "Ta nguyền rủa ngươi, nguyên lực phong bế, chỉ cần nghĩ đến mẫu thân yêu quý của Bé Ngoan là sẽ bị thống khổ khoan tim, khi chưa hết tuổi thọ muốn chết cũng không thể tự chủ, chỉ có thể do đại thẩm ngu ngốc kia ra tay."

Bé chỉ tay trắng noãn về phía bên phải mái hiên, nơi đó xuất hiện một nữ tử áo trắng la quần, vẻ mặt khiếp sợ bi thương, không phải Nhậm Sanh Nhi thì là ai?

"Ngươi... Ngươi làm sao có thể..." Nhậm Sanh Nhi run run nhìn Bé Ngoan, kêu không thành tiếng. Nàng là đạo tu, tu theo lối Thuận Thiên Chi Hành, cực kì mẫn cảm với thiên đạo, khi một câu nguyền của Bé Ngoan hạ xuống, nàng cũng đã cảm giác được thiên đạo hạ ấn ký lên người.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là sao? Tuổi nhỏ như thế đã có thể lay động thiên đạo!

Bé Ngoan cười nói: "Đại thẩm ngu ngốc, như vậy là sự sống chết của thúc thúc đầu heo đã nằm trong tay ngươi, vui mừng lắm đúng không?" Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Quan Tử Sơ, xoa xoa cằm, "Còn thúc thúc đầu heo, kỳ thật Bé Ngoan làm vậy còn có thể bảo vệ ngươi nha, chỉ cần tu vi không cao bằng Bé Ngoan thì sẽ không có cách nào giết ngươi, à... Cùng lắm chỉ là giết không được thôi, đánh gãy tay gãy chân thì vẫn có thể..."

Quan Tử Sơ không nói gì, hắn hiểu được Tiên Nguyên thần bí lại không biết rốt cuộc thần bí đến mức nào, khi lời nói của Bé Ngoan hạ xuống, trên người hắn mơ hồ trào ra hoàng khí Tử long, nhưng chỉ chớp mắt liền thoát phá thành quang ảnh. Lúc này hắn đã biết, Cẩm quốc thực sự bị huỷ trên tay hắn.

Hắn giật giật ngón tay, một thân nguyên lực rõ ràng cảm thụ được nhưng không cách nào sử dụng.

Nguyên lực của hắn thật sự bị phong bế sao!?

Quan Tử Sơ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Bé Ngoan, mâu quang mãnh liệt. Năng lực quỷ dị này rốt cuộc là sao, chỉ bằng một câu vu vơ của đứa nhỏ này, một câu nguyền rủa là tất cả đều trở thành sự thật hay sao?

Bé Ngoan đối mặt với ánh mắt sắc nhọn của hắn, vô tội nói: "Sự tình xong xuôi, Bé Ngoan cũng nên đi rồi~" Nói xong, thân ảnh liền theo mái hiên nhảy đi, nhẹ nhàng như không nhảy qua hết mái hiên này tới mái hiên khác, thẳng đến khi nhảy xuống góc cua dưới đất biến mất không thấy.

Bé dừng lại trong một ngõ nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua hướng hai người, hừ hừ bĩu môi: "Này thì dám đánh chủ ý lên mẫu thân ta, Bé Ngoan cho ngươi muốn nghĩ cũng không dám nghĩ."

Chỗ cũ, Quan Tử Sơ cùng Nhậm Sanh Nhi vẫn còn đứng ở đây.

Nhậm Sanh Nhi há mồm, vừa muốn gọi Quan Tử Sơ, đã thấy hắn đột nhiên biến sắc, một tay che ngực, cúi gập người thống khổ cực điểm. Nhậm Sanh Nhi hơi dừng lại, nhớ tới lời nguyền của Bé Ngoan. Nghĩ đến Đường Niệm Niệm liền chịu đau đớn như khoan tim? Đến nước này rồi, hắn vẫn không thể quên được nàng ta, vậy sau này thì sao, hắn có thể quên sao?

Nhậm Sanh Nhi phức tạp lẳng lặng nhìn hắn đau đớn thống khổ không hề nhúc nhích.

Ngươi hận Quan Tử Sơ?

Câu hỏi của Đường Niệm Niệm một lần nữa vang lên trong đầu nàng.

Lúc này đây, nàng lại không thể kiên quyết nói mình không hận hắn như trước. Đơn giản vì khi nhìn thấy hắn thống khổ, nàng đau lòng nhưng cũng đồng thời có một chút khoái trá. Đúng vậy, khoái trá! Cảm giác khoái trá này ngay cả nàng cũng thấy quỷ dị e sợ, nàng làm sao có thể bởi vì hắn thống khổ mà khoái trá? Loại khoái ý như được trả thù này rốt cuộc là sao? Rõ ràng không nên nhưng nó lại nảy sinh trong lòng.

Thân thể Nhậm Sanh Nhi khẽ run run.

Đây là kết quả mình muốn sa? Làm cho hắn sống trong tiếc nuối thống khổ? Không! Không phải! Không phải vậy! Nàng chỉ là, chỉ là muốn hắn quên Đường Niệm Niệm, thầm muốn hắn để ý mình hơn, muốn hắn còn sống!

"Tử Sơ..."

Nhậm Sanh Nhi thấp giọng kêu, nắm chặt tay áo, bước nhỏ chầm chậm gần như khiếp đảm đi về phía hắn.

Bên kia, Quan Tử Sơ vốn đang cúi gập người thống khổ đột nhiên ngẩng đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt băng hàn thấu xương, gần như ngoại trừ băng hàn ra không còn cảm xúc nào khác.

Bước chân Nhậm Sanh Nhi dừng lại trước ánh mắt của hắn, sắc mặt tái nhợt sóng mắt rung động, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Tử Sơ, ta không phải, ta chỉ là... Không còn Cẩm Quốc, chúng ta cũng có thể sống tốt, chỉ hai chúng ta, chàng không bao giờ phải quản lý nhiều chính vụ như vậy nữa, không có nguyên lực cũng không sao, có ta ở đây, ta sẽ không để bất kì ai đả thương..." Lời nói của nàng bỗng đình chỉ, nàng nhớ tới lòng kiêu ngạo của hắn.

Hắn là một hoàng đế, nay mất nguyên lực, ngay cả sống hay chết cũng không thể do mình, chỉ do nàng khống chế, bây giờ nàng hứa sau này sẽ bảo vệ hắn, đây không phải là đâm vào chỗ đau của hắn sao?

Nhưng Quan Tử Sơ tựa hồ không có bao nhiêu phản ứng trước lời của nàng, chỉ đứng trên mái hiên nhìn xuống bên dưới, lưng thẳng tắp cứng như đá.

Nếu chỉ nhìn vẻ mặt một cách đơn thuần, chỉ sợ không ai có thể cảm giác được nội tâm rung chuyển của hắn, song Nhậm Sanh Nhi lại thấy được tay hắn nắm chặt đến mức co rút, nắm đấm run run kia như bóp chặt tim nàng, làm cho toàn thân nàng cũng thống khổ không chịu nổi.

... Ta, ta thật sự sai lầm rồi sao?

"Ngươi đúng, sai là trẫm."

Nhậm Sanh Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc lại lạnh như băng kia, lập tức hoảng hốt ngẩng đầu, mới hiểu ra mình thế nhưng vừa đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Sanh Nhi." Quan Tử Sơ chậm rãi quay đầu nhìn nàng, tuấn dung tái nhợt gợi nên một nụ cười ôn nhu văn nhã, giọng lại mềm nhẹ như nước, nhưng lời hỏi ra lại giống như đao phong, "Ngươi hận trẫm sao?"

—— Ngươi hận trẫm sao ——

Một câu hỏi.

Sắc mặt Nhậm Sanh Nhi tái đi, dưới chân lảo đảo, gần như điên cuồng kêu lên: "Không hận, ta làm sao có thể hận chàng, ta yêu chàng, yêu chàng mà!"

"Vậy sao." Màu mắt Quan Tử Sơ tối sầm lại.

Các nàng chung quy vẫn không giống nhau, nếu là Đường Niệm Niệm, bất kể làm gì cũng đều có thể thản nhiên thừa nhận, sẽ không chật vật phủ nhận như thế, là yêu là hận, là vui hay là ghét, đều thẳng thắn.

Cơn đau thấu tim lại trỗi dậy, sắc mặt Quan Tử Sơ trắng thêm một phần, lưng lại cố nén đứng thẳng không khom, nói với Nhậm Sanh Nhi vẫn ôn nhu như trước, song phía sau vẻ ôn nhu này lại là sự tàn nhẫn, "Nếu trẫm cùng Sanh Nhi chỉ có thể sống một người, Sanh Nhi sẽ lựa chọn thế nào?"

Nhậm Sanh Nhi ngẩn ra, hai mắt tràn ngập nước mắt, run run cánh môi hỏi: "Ta... Nếu như ta chết, Tử Sơ, sẽ luôn nhớ đến ta sao?"

Quan Tử Sơ trầm mặc một hồi, nói: "Không biết."

Hai chữ này từ trong miệng nói ra, Quan Tử Sơ chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ. Chuyện tới nước này, cần gì tính kế, lừa người dối mình.

Bây giờ có lẽ hắn nhớ rõ nàng, nhưng sau này thì sao? Chuyện này hắn quả thật không biết.

"... Vậy ư." Nhậm Sanh Nhi nước mắt rơi như mưa, hai vai run run, nước mắt tràn mi đồng tử không ngừng dao động, giống như đang do dự cái gì hay quyết định cái gì, "Hai người cùng nhau sống sót không được sao? Không được... Sao?"

Quan Tử Sơ lãnh khốc nói: "Không được."

Hai chữ, giống như đâm vào tim Nhậm Sanh Nhi, làm cho nàng ngã ngồi xuống mái ngói.

Quan Tử Sơ cũng không vì thấy nàng chật vật mà mềm lòng nói lời nhẹ nhàng trấn an. Hắn chỉ nhìn nàng một lát rồi xoay người nhảy xuống mái hiên. Cho dù mất đi nguyên lực, thân thủ hắn vẫn khá nhanh nhẹn, khi đáp xuống mặc dù phát ra tiếng nhưng cũng không hề bị thương.

Xuống đất rồi hắn cũng không dừng lại mà xoay người đi về phía thành viện trống trải.

Nhậm Sanh Nhi ở trên mái hiên thất thần khổ sở một hồi, hai mắt rưng rưng sưng đỏ đột nhiên trợn to, "Tử Sơ, Tử Sơ... Không có nguyên lực, nếu..."

Nàng luống cuống tay chân đứng lên, đuổi theo hướng Quan Tử Sơ rời đi.

Thời gian dần dần trôi, sau khi được binh mã Niệm Quốc chỉnh đốn, binh lính Cẩm quốc trong thành Vạn Thuỷ mau chóng ổn định lại, thành luỹ cuối cùng của Cẩm quốc giờ khắc này xem như chân chính từ bỏ chống cự, quy phục Niệm Quốc.

Khi thân ảnh Bé Ngoan đi ra từ ngõ nhỏ, binh lính một đường thấy bé đều thấp giọng chào, chỉ thấy bé trực tiếp đi về phía thành viện trống trải.

Trong thành viện, Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm đang dùng bữa, Bé Ngoan vừa thấy hai mắt sáng ngời, dưới chân như đạp gió mà đi, chớp mắt vài cái đã đi tới trước mặt hai người, mông nhỏ không chút do dự ngồi xuống ghế, bát ngọc và đũa ngọc trong nháy mắt xuất hiện trong tay.

Những thứ này là do bé tự chuẩn bị, tuỳ thời dùng bữa cùng phụ thân mẫu thân.

Tư Lăng Cô Hồng nhìn thoáng qua, cũng không có ý ngăn cản.

Mấy ngày nay, một nhà ba người đều không ngừng hoà hợp, rất nhiều chuyện so với ban đầu đều có thay đổi, bất kể là cách ở chung hay biểu đạt tình cảm.

"Bé Ngoan đi làm gì vậy?" Đường Niệm Niệm nuốt miếng rau trong miệng, thản nhiên hỏi.

Bé Ngoan ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vô tội, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang nhai nuốt, một hồi sau nuốt xuống mới đáp: "Bé Ngoan đi tiếp đón thúc thúc đầu theo, sau đó hàn huyên một chút. Bởi vì mẫu thân đáp ứng đại thẩm ngu ngốc không giết thúc thúc đầu heo nên Bé Ngoan còn giúp mẫu thân thực hiện lời hứa, bảo hộ đầu heo thúc thúc không bị giết, chỉ có đại thẩm ngu ngốc mới giết được hắn nha."

Đường Niệm Niệm đối với vẻ mặt vô tội của bé không hề phản ứng, liếc mắt một cái đã nhìn rõ sự giảo hoạt ẩn sâu bên trong đôi mắt dị đồng, ngón tay cách không bắn lên cái trán trắng nộn lưu lại một ấn hồng nho nhỏ.

"Ai ui!" Bé Ngoan hai tay che đầu, mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, bĩu môi nói: "Mẫu thân, sao lại đánh con?"

Đường Niệm Niệm lại búng tay, nhưng lúc này không búng lên người Bé Ngoan, chỉ thản nhiên nói: "Thích đánh, không được à?"

"Được chứ!" Bé Ngoan ngửa đầu, hai mắt sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, dáng vẻ cầu đánh nhiều hơn: "Mẫu thân muốn thế nào thì liền thế đó!"

Bé nay đã là tu vi Ích Cốc cao nhất, Đường Niệm Niệm chỉ hàm chứa chút ít dược lực căn bản sẽ không tổn thương được bé, mà dược lực kia vốn cũng không có ý đả thương, ngược lại còn dung nhập vào thân thể khiến bé thoải mái cực kì. Về phần bộ dạng đau đớn kia, ai cũng biết bé chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.

Đường Niệm Niệm vừa lòng gật đầu.

Bé Ngoan đang định nói thêm, đã thấy Tư Lăng Cô Hồng liếc mắt một cái nhìn sang, hai má phình lên lập tức bưng chén nhỏ chăm chú ăn uống.

Hừ hừ! Bé Ngoan sớm muộn gì cũng phải học hết trù nghệ của lão cha hẹp hòi này, đến lúc đó nấu cho mẫu thân ăn, để cha tức chết!

Chút tâm tư nho nhỏ này của bé cho dù không biểu lộ ra, nhưng Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đối diện sao có thể không cảm nhận ra, cả hai đều không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì không ai biết được.

Khi Thù Lam từ bên ngoài đi tới liền nhìn thấy cảnh một nhà ba người đang dùng bữa——

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ba người mặc y bào bình thường, nhưng kiểu dáng lại bất đồng.

Nam tử ôm lấy nữ tử ôn nhu hầu hạ, thần sắc nhàn nhạt mỉm cười, nữ tử thuận theo rất tự nhiên, từng ngụm ăn hết, hai mắt cong như trăng non, dáng vẻ như mèo con thoả mãn, đứa nhỏ đối diện vẻ mặt đa dạng, tràn ngập giảo hoạt đáng yêu, đôi đũa trong tay linh hoạt tự nhiên, gắp thức ăn cực nhanh cực chuẩn. Lúc này một đôi đũa khác đột nhiên ngăn cản hành vi hung mãnh của bé, đứa nhỏ lập tức mếu máo ngẩng đầu, nhìn nam tử cản trở chuyện tốt của nó.

Nữ tử lúc này động tay cầm đũa, theo ý bé gắp một khối thịt nướng bỏ vào trong bát.

Nàng vừa động, nam tử liền tự nhiên buông lỏng chiếc đũa, đứa nhỏ cũng lập tức mặt mày hớn hở.

Cảnh một nhà ba người đùa bỡn nhau khiến Thù Lam nhịn không được bật cười, bước chân cũng càng nhẹ nhàng chậm chạp, chuyện vốn định bẩm báo cũng chôn sâu trong lòng, yên tĩnh đợi ba người dùng cơm xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro